“Mình không phải là kiểu người dễ bị hù dọa.” Sera trả lời. “Mình là một thám tử, nên mình phải tìm hiểu cho ra sự thật về nó. Thật thú vị khi chọc thủng những lỗ hổng trong những câu chuyện ma hoặc tìm ra mánh khóe đằng sau một sự kiện huyền bí!”
Kuroba khịt mũi, nhưng nó nhanh chóng trở thành một cơn ho sặc sụa trước cái nhìn chết chóc mà Aoko liếc sang anh ta khiến Shinichi chợt cảm thấy rùng mình và nhớ lại cảnh mỗi lần Ran điên lên vì ông Mori.
“Thứ thú vị là,” Sera tiếp tục khi cậu lơ đễnh kéo chiếc nơ của mình, đồng thời không ngừng quan sát Kuroba, “cả màu sắc và họa tiết đều không phù hợp với thời gian là tháng Mười một này, và rõ ràng là Kid biết điều đó.”
“Nó phù hợp nhất là vào tháng Năm,” Shinichi đồng ý. “Cuối xuân và đầu hạ. Các họa tiết thường được dùng chung là hoa mẫu đơn, cam và tre.” Cậu nhếch miệng. “Và tất nhiên là để gợi lên cái lạnh giá của mùa đông.”
“Những con chim lội nước với đôi cánh ngắn và phần bụng mập mạp thường được sử dụng nhiều trong nghệ thuật tranh màu nước và…” Sera trông giống như một con mèo đã túm được đuôi của những chú chuột cho dù chúng vẫn chưa kịp tiến vào bẫy rập.
“Và trong họa tiết của những bộ kimono, họ sử dụng nó ngoài những con én.” Shinichi hoàn tất câu suy luận, nhìn thẳng về phía Kuroba và chợt nghĩ tới tấm gấp giấy origami mà mình được tặng.
Kuroba không nói gì. Thay vào đó, anh tập trung quan sát Shinichi, mặc dù cơ thể không phô diễn ra bất kỳ sự khó chịu nào, Shinichi có thể nói rằng anh ta đang không chắc chắn bước tiếp theo mà cậu có thể làm là gì.
Nếu chuyện này diễn ra một năm về trước, về việc mỗi ngày Shinichi đều gặp Kid, có lẽ cậu sẽ lên kế hoạch để bẫy anh ta. Nhưng nếu chuyện này thật sự diễn ra một năm về trước, Shinichi nghĩ có lẽ mình cũng không có khả năng để nhận ra anh ta ngay giữa đám đông như thế này. Cậu chỉ có thể đến gần Kid như lúc này cũng bởi vì người nọ cho phép.
“Vậy câu đố của Kaito Kid là chỉ về mùa xuân?” Ran lắc đầu. “Nhưng bữa tiệc của ngài Suzuki được tổ chức vào mùa ngắm lá thu rụng mà.”
“Mặc dù vì một vài lý do mà Kid nhắc tới sự sắp xếp mùa xuân trong lớp áo junihitoe.” Shinichi rời mắt khỏi Kuroba và nhìn xung quanh khu vườn. “Nhưng chắc nó không phải là một sai lầm. Kid không bao giờ viết những dòng thư mà không kèm theo ý nghĩa trong đó.”
“Có thể bởi vì Concubine Heart là viên đá quý được gắn trong chiếc lược cài tóc có hoa văn mùa xuân.” Sera nói. “Em có chú ý tới màu sắc của nó không Conan. Một màu hồng sáng lấp lánh.”
“Tên trộm xấu xa đó có lẽ đang cố thuyết phục chúng ta là hắn sẽ không tới lấy đi viên đá quý vào tối nay.” Aoko nắm chặt tay thành nắm đấm. Cậu lắc đầu và bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Kuroba về cô gái mà sau đó lại nhanh chóng chuyển đổi thành nụ cười thích thú và vô tội. “Để khiến chúng ta chệch hướng trong lối suy nghĩ, hoặc có lẽ là khiến bố mình bẽ mặt hơn trên các bản tin.”
“Em không nghĩ như vậy đâu.” Cậu giơ tay lên khi Ran và Aoko chuẩn bị phản bác. “Ý em không phải nói anh ta không làm những thứ thái quá hay khiến người khác khó chịu…” Cậu liếc nhìn Sera một cách thích thú, người đang không ngừng híp mắt nhìn cậu, “nhưng hầu như trong mọi trường hợp, anh ta không phải khiến bố chị trở nên ngốc nghếch. Anh ta chỉ là khiến cho bản thân mình trông cực kỳ thông minh mà thôi.”
“Không phải em cũng rất thông minh sao?” Kuroba cúi thấp người để nhìn xuống Shinichi. “Em cũng nghĩ hắn thông minh?”
Shinichi bình tĩnh mỉm cười nhìn anh, bởi vì… cậu muốn đánh bại Kid. Đánh bại anh ta trong chính phi vụ của mình, và giải đáp ra tất cả những trò ảo giác trước khi Kid có thể trốn thoát với bất cứ món đồ nào mà anh đang nhắm đến. Nhưng thứ mà cậu không thích chính là ném lại vào mặt anh sự tốt bụng kỳ lạ mà anh ta đã gửi tặng, nhất là khi cậu biết rằng Kid cũng bị cô lập giống như bản thân Shinichi vậy.
Cậu không muốn phải bắt Kid trong tình huống như thế này, bởi vì trực giác mách bảo cậu nên tin tưởng Kid cùng với bí mật của anh ta, như vậy Kid cũng có thể tin tưởng ở cậu.
“Đúng vậy.” Shinichi nhướng mày. “Rất thông minh.” Ánh mắt Kuroba lại sáng lấp lánh, lưỡi khẽ liếm môi mình, và gần như trong vô thức, Shinichi lặp lại hành động ấy, cổ họng khô khốc đến khó chịu. “Anh ta luôn có thể trốn thoát mặc cho những người tài giỏi nhất đuổi theo. Như vậy anh ta hẳn là rất thông minh, không phải sao?”
“Đó là lý do vì sao mà anh ta là idol của anh!” Không khí đông cứng chợt vỡ vụn cùng với nụ cười thở phào đầy thích thú. “Nhớ nha, đối thủ của Kid… Ow!” Anh la lên khi nắm đấm của Aoko đập xuống đầu anh chuẩn xác như thể đã thực hành cả ngàn lần và nó khiến Shinichi co rúm lại trong sự đồng cảm.
“Đừng có dụ dỗ nhóc Conan với những ý kiến ngu ngốc của tên fanboy như cậu về Kid.” Aoko càu nhàu, và Sera, người vẫn đang đặt tay lên vai cậu nhìn xuống, nhếch môi và để lộ ra chiếc răng khểnh. “Bỏ qua những điều đó, thì Conan vẫn là một cậu bé ngoan giúp ích rất nhiều cho các chú cảnh sát!”
“Như vậy sao… Ha ha ha!”
“Ít nhất là cậu bạn này không có những tật xấu đó với bạn bè nhỉ?” Sera hỏi khi nghe thấy Kuroba đề cập điều gì đó tới đồ lót của Aoko còn cô ấy thì lao vào anh ta. “Tớ đoán là bọn họ đã quen với việc ồn ào như vậy rồi.”
Cậu ta thậm chí còn không bằng Haibara. Shinichi xoa cằm mình, tiếng vào trạng thái suy nghĩ. “Một lời nhắn về chủ đề mùa xuân lại được phát tán trong mùa thu à…”
Một lúc sau, Kuroba bước tới khi thấy cậu đang ngồi một mình ở rìa của đài phun nước kiểu Nhật. Tiếng tạch tạch mỗi khi nước đầy hạ xuống một đầu của cây tre dường như là âm thanh duy nhất lúc này, mặc dù nó không quá phù hợp với khung cảnh một cậu nhóc ngồi đó với một dĩa đầy trái cây ngay trước mặt.
“Tiểu thư Mori đâu rồi?” Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Shinichi và lấy mất một quả dâu tây trên chiếc đĩa của cậu mà không hề xin phép. “Không phải cô ấy lúc nào cũng quan sát cậu vào những thời điểm như này sao?”
“Hondou tới rồi.” Shinichi trả lời. “Hai người họ đã đi qua hai bàn tiệc buffet nên có lẽ cô ấy đang bận bịu với một đống thức ăn trên tay.”
Hondou Eisuke có lẽ là người mà Ran đã luôn chờ đợi, người mà khi nãy ánh mắt cô không ngừng liếc về cửa ra vào. Sonoko đã mời cậu ta tới, và vì Ran đã bảo cô ấy sẽ rất thích nếu như cậu ta đến nên...
Cô ấy đã từng khóc lúc Shinichi đã chứng minh Hondou Eisuke vô tội trong một vụ án mạng. Có lẽ đó là lần đầu tiên mà cậu ta khiến cho Ran khóc, cho dù thậm chí đó không phải là lỗi của cậu ta. Nhưng so ra, cậu ta đã làm tốt hơn nhiều so với Shinichi, và có lẽ đó là lý do vì sao mà Shinichi không dám nhìn cậu ta khi Hondou cúi xuống nhìn mình, nghiêm túc và mang theo mục đích gì đó khi anh hỏi Ran có muốn anh lấy nước uống gì hay không.
“Chị thích anh ấy sao ạ?” Shinichi đã hỏi cô ấy như vậy, khi mà lời nói của hai người ngoài tầm với của người kia.
Ran đỏ mặt và trông có vẻ không thoải mái lắn. “Chị không biết nữa. Chị đã luôn thích Shinichi. Và mặc cho chờ đợi trong vô vọng suốt hai năm, chị vẫn chưa từng hối hận vì điều đó, nhưng mà… bây giờ chị đã gần mười chín tuổi rồi, và cũng là lần đầu tiên chị nghĩ về người khác ngoài cậu ấy.”
Shinichi nhìn chằm chằm vào mũi giày mình. Chúng chỉ là đôi giày bình thường, không có gì đặc biệt để tô điểm thêm trang phục cho Shinichi. Đây là đôi giày mới mà tuần trước cậu đã mua ở một cửa hàng. Một đứa trẻ tám tuổi mua một đôi giày dành cho trẻ tám tuổi…
“Nhưng thật đáng sợ,” Một lát sau, cô thừa nhận, và Shinichi nhanh chóng ngước lên nhìn cô. “Bởi vì Shinichi khiến cho chị cảm thấy yên tâm, cho dù chỉ là lắng nghe giọng của cậu ấy, nhưng…” Cô khẽ chọc chiếc thắt lưng obi của mình. “Với Eisuke, hai tụi chị có rất nhiều điểm chung. Có chung nhiều sở thích, và… Sự khác biệt? Nhưng thật sự rất thú vị khi nói chuyện với cậu ấy.”
“Vậy chuyện đó có gì đáng sợ?”
“Đáng sợ bởi vì có đôi khi chị tự hỏi liệu mình có đang nhầm lẫn giữa việc yêu ai đó và được ai đó yêu.” Cô chôn mặt vào tay mình. “Chị rất bối rối, Conan.”
Chị tự hỏi, nếu trái tim bị chia cách, chúng sẽ rời xa nhau sao? Cô ấy đã từng hỏi cậu như vậy.
Cậu nghĩ, đáng lý mình nên nói với cô ấy là đúng vậy. Cậu đã không nhận ra, bởi vì mỗi khi thức dậy, cậu đều có thể gặp cô ấy, nhưng cô ấy mãi mãi sẽ không chờ được cậu quay về.
Hondou quay trở về với món nước yêu thích của Ran, và Shinichi chậm rãi thở dài. Cậu ngước nhìn về phía Hondou, khẽ gật đầu trước khi rời đi để cho hai người có thời gian nói chuyện.
“Tôi sẽ không nói với cậu về việc rồi một ngày nó sẽ hết đau đớn, thám tử.” Kuroba, mà cũng có thể gọi là Kid, đặt phần cuống của quả dâu tây đã bị lấy mất vào bên cạnh đĩa. “Nhưng nó sẽ trở nên dễ chịu hơn.”
“Thật sao?” Shinichi lấy một viên kẹo nhỏ hình lá cây phong và bỏ vào miệng. Vị ngọt này có lẽ sẽ không khiến cho người đối diện thích thú, nếu như anh đã chán ghét cái vị cà phê mà cậu thường uống. “Sẽ tốn bao lâu chứ?”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments