Mặc cho Kaito đang trêu chọc Ran và Aoko, Shinichi đã không còn bận tâm quá nhiều về cuộc hội thoại của họ, cậu đang chìm đắm vào suy nghĩ của riêng mình về phần rắc rối nhất trong lời nhắn gửi của Kid.
Junihitoe… Tình thẩm mỹ của bộ kimono mười hai lớp áo được dùng riêng cho quý tộc thời Heian đã tuân theo quy tắc xã hội khá nghiêm ngặt. Màu sắc, vụ mùa,... Cách xếp các lớp lụa mỏng manh được lựa chọn khéo léo để biểu trưng cho các mùa - Ví dụ như The Concubine Heart, với họa tiết là hoa mẫu đơn, nó sẽ là lựa chọn hoàn hảo cho chiếc áo choàng khi đi ra ngoài giữa mùa xuân…
Shinichi chợt dừng lại, bởi vì những gì cậu đang suy luận là những thứ mà Kid đã biết. Dòng suy nghĩ chảy theo một hướng khác, về chiếc váy hoa rực rỡ mà Kid đã từng mặc, về tờ giấy gấp không thực sự ra hình con hạc, và về những thủ thuật biến mất đơn giản với đồng 5 yên.
Shinichi lôi điện thoại ra và dùng cả hai ngón tay để không ngừng bấm trên thanh tìm kiếm. Có lẽ nào…
Shinichi bật cười trước linh cảm của mình.
“Conan?
“Là thời tiết!” Khi Ran, Aoko và Kuroba cúi xuống nhìn cậu, Shinichi nói ra suy luận của mình. “Dòng ghi chú trong lời nhắn của Kid mà em đã bị mắc kẹt. Từ những chú chim sơn ca và những bông hoa tử đằng dịu dàng trên lớp áo Junihitoe. Lời nhắc đã nhắc đến mùa, đúng không?”
Cậu ngước nhìn lên, cực kỳ vui vẻ khi cuối cùng cũng hiểu được nó. Đồng thời, đôi mắt của Kaito nhấp nháy, chuyển đổi một cách tinh vi sang thứ ánh sáng xanh lấp lánh mà Shinichi đã từng chắc chắn nó là một phần trong bộ hóa trang. Khi nhận ra chúng là thật, về việc Kid đã để lộ ánh mắt thật của anh trong suốt khoảng thời gian dài, bụng cậu chợt sôi sục lên vì sự bối rối và vì một điều gì khác, một thứ khiến huyết quản cậu như bị đốt cháy.
“Tại sao em lại nghĩ như vậy Conan?” Ran nhăn mặt suy nghĩ. “Có mối liên hệ nào tới mùa trong lời nhắn sao?”
Cậu nhẹ nhàng chạm bộ quần áo của Ran. “Chị Ran, chị có thể mặc bộ kimono này vào mùa xuân được không ạ?”
“Không, đây là kimono dành cho mùa thu,” cô trả lời. “Em thấy họa tiết này chứ? Nó được gọi là ‘fujibakama’. Chúng chỉ mọc vào mùa thu, nên là nó đã được thêu để đặc trưng cho mùa thu đấy.”
Aoko nói thêm. “Vào mùa xuân, người ta sẽ thường mặc những thứ như là rau xanh hoặc tre, đúng không?”
“Đúng vậy!” Shinichi giơ chiếc điện thoại của mình lên. “Junihitoe cũng giống vậy, chỉ mỗi tội nó phức tạp hơn!” Cậu đưa cho Aoko chiếc điện thoại của mình. “Chị thấy không? Mỗi tầng đều có một màu sắc được quy định khác nhau, tùy thuộc vào thời gian!”
“Em có hứng thú về truyền thuyết kimono sao?” Ngay cả giọng nói thường ngày của Kuroba cũng là của Kid, âm thanh ấy như lắng đọng và khiến cậu gần như quên mất hiện tại không phải chỉ có hai người họ, mà mình đáng lý đang phải là Conan.
“Nó thật sự rất thú vị! Trong thời kỳ Heian, phụ nữ ở trong tòa án hay các thê thiếp của Hoàng đế sẽ mặc trên mình mười hai lớp áo choàng, mỗi lớp sẽ được lựa chọn để phù hợp theo mùa, lối ăn mặc thịnh hành lúc bấy giờ, và cả địa vị của người mặc nó.” Trước cái nhìn không chớp mắt của Ran và Aoko, cậu nhanh chóng kéo căng gương mặt để lộ ra nụ cười của đứa trẻ. “Anh Shinichi đã từng nói với em như vậy!”
Một bên lông mày của Kuroba khẽ giật, đôi môi lại cong lên đầy ngạo mạn, trước khi nó bị che lấp bởi điệu cười toe toét thân thiện. “Ồ, vậy sao? Anh ngạc nhiên khi thấy một chàng trai lại quan tâm tới những thứ như vậy đấy! Khi nào em lớn lên, đừng trở thành một người nhạt nhẽo không thích nghệ thuật thuật sự như vậy nhé?” Anh vò tóc Shinichi, và những ngón tay theo thói quen khẽ vuốt dọc da đầu cậu.
“Tự bản thân em cũng đã biết rất nhiều rồi! Chú Yusaku đã viết cuốn sách Nam tước bóng đêm với nhiều gợi ý dựa trên mùa! Nên sau khi đọc nó em đã học được rất nhiều.” Shinichi đẩy chiếc kính mắt, và nhìn thẳng vào mắt của Kuroba. “Không chỉ màu sắc được xem như quan trọng, cả việc lựa chọn sợi tơ, họa tiết, vải vóc… tất cả những điều đó đều đóng góp một sự truyền đạt quan trọng trong ngôn ngữ kimono.”
Bàn tay rời khỏi tóc Shinichi, Kuroba bí mật tặng cậu một nụ cười khẽ. “Chú Yusaku, huh?”
“Chờ chút!” Đôi mắt Aoko mở to. “Anh Shinichi mà em nói là Kudo Shinichi, thám tử trung học sao? Một người bạn học của chị, là Hakuba ấy, thật sự rất muốn gặp cậu ấy.”
“Cậu ấy là một thám tử tài ba.” Ran nói. “Trước khi mà cậu ấy… bỏ đi, cậu ấy đã giải quyết rất nhiều vụ án với cảnh sát.” Cô vén tóc ra sau tai. “Nhưng bây giờ chỉ có Conan giúp chúng ta trong việc quan sát thôi.”
Aoko trả điện thoại lại cho cậu. “Xem ra nhóc Conan làm việc còn tốt hơn ba của mình.” Cô chỉ tay về phía người đàn ông đang loay hoay trước chiếc lược nạm ngọc. “Kid sẽ không xuất hiện cho tới tối muộn. Ông ấy đang bỏ lỡ một bữa tiệc tuyệt vời.”
“Mà,” Kuroba nói vào. “bây giờ chúng ta cũng đang nói về Kid, e là chúng ta cũng không tốt hơn nhiều đâu. Vậy em còn suy luận ra được gì nữa, thám tử nhí?”
“Trong lời nhắn có nhắc tới chim,” Shinichi chợt nhớ tới con chim giấy. “Lúc đầu em đã nghĩ nó đơn giản chỉ là một con hạc, nhưng khi kết hợp với các câu khác, về bông hoa tử đằng, nó sẽ không có ý nghĩa gì cả.”
“Tại sao không?” Aoko gõ nhẹ cằm. “Hạc là họa tiết truyền thống trên áo Kimono không phải sao?” Cô nhìn xuống bộ kimono mình đang mặc. “Mẹ của chị từng có một bộ với hình con hạc trên đó. Khi ở nhà một mình, chị thường mặc nó lên và tưởng tượng mình như là một vũ công nhà hát thời xưa.” Cô ấy kéo tay áo của mình. “Tay chị sẽ được che lại và phần váy dài trên mặt đất đôi khi sẽ khiến chị vấp ngã, nhưng thật tuyệt khi lúc đó bản thân lại cảm thấy mình thật duyên dáng và xinh đẹp.”
Đôi mắt Aoko sáng lấp lánh, nụ cười dịu dàng như tỏa nắng trên gương mặt của cô. Kuroba thì đang nhìn chằm chằm vào cô ấy với biểu cảm mềm mại và một nét khát khao quen thuộc. Cậu chợt nghĩ, có lẽ Aoko và Kid giống như cậu với Ran vậy, hai người họ hoàn toàn có thể chạm vào nhau, nhưng sự kết nối lại xa khỏi tầm với.
“Ha, nhớ tới khoảng thời gian đó,” Kuroba bật cười lớn tiếng và khiến cho nhóm người phụ nữ lớn tuổi với chiếc khăn lông đắt tiền trên bộ kimono khó chịu nhìn sang, “lúc cậu đang học lớp sáu nhỉ, thời điểm khi gia nhập lớp học nhảy truyền thống, và lúc cậu phải trình diễn!”
“Im đi!” Aoko gào lên, nhưng bởi vì hai người đang đứng gần nhau nên cô khẽ húc vào vai cậu.
“Chẳng phải lỗi của mình. Vẻ đẹp của cậu trong đôi giày cao gót đó thật sự…” Kuroba hớn hở trả lời, còn Aoko chỉ đưa cho cậu ta cái nhìn chê bai, mặc cho cánh tay anh choàng qua vai mình.
Kuroba cao hơn so với suy nghĩ của Shinichi. Cậu đoán là tầm 1m74, nhưng khi anh ta đóng giả thành Ran, cậu chắc là anh ta thấp hơn so với chiều cao đó. Có lẽ là do ma thuật, Shinichi chợt nghĩ. Cậu đã luôn nghi ngờ, từ cái cách mà anh ta mặc những bộ váy dễ thương, những nơi phồng lên có lẽ là do bộ vest cùng với dụng cụ mà anh luôn mang theo bên mình, nhưng bây giờ, chỉ với áo blazer, áo sơ mi và cà vạt, Shinichi đã có thể xác minh được nghi vấn của mình. Cơ thể của anh rất dẻo dai nhưng lại đủ sức mạnh để làm chủ mọi chuyển động trong cơ thể mình.
“Nếu như hạc là họa tiết truyền thống thì tại sao em lại nghĩ suy nghĩ đầu tiên của mình là sai?” Ran hỏi, đánh thức Shinichi hỏi những suy nghĩ kỳ lạ của mình.
“À…” Cậu khẽ vân vê ngón tay mình và suy nghĩ về cách dẫn dắt cô ấy tìm ra câu trả lời. “Hạc chỉ là họa tiết phù hợp cho kimono mặc vào tháng 12. Khi mà chị nói tới hạc, thường chị sẽ nghĩ tới tuyết! Nhưng mà hoa tử đằng thì lại không phù hợp với sự lạnh giá một chút nào!”
“Eh, đúng rồi ha,” Aoko nói, còn Ran thì nhìn xuống cậu.
“Hoa tử đằng chỉ mọc vào mùa xuân.” Sera đột nhiên nói. Và Shinichi đã nhảy dựng lên khi phát hiện sự hiện diện của cô đằng sau mình. Hai tay cô nàng đè nặng lên vai cậu. Mí mắt Kuroba giật giật khi nghe thấy giọng nói của cô nàng, và mặc dù Sera không nhìn thấy Shinichi phải quay sang chỗ khác để nín cười. “Màu sắc, fuji-iro, là màu của mùa xuân.”
“Masumi cũng biết về kimono à?” Ran hỏi.
“Chính xác,” Sera giơ ngón cái về phía Ran. “Mình cực kỳ hào hứng với những thứ như vậy từ hồi còn sống ở Mỹ rồi. Nó đã giúp mình rất nhiều trong việc giữ mối liên kết với Nhật Bản.” Cô ấy vặn vẹo ngón tay với Ran. “Hơn thế nữa, có rất nhiều câu chuyện về bộ kimono bị ma ám.”
Ran bật cười.
“Sera có thích chuyện ma không?” Kuroba dường như rất hứng thú về nó, nhưng Sera chỉ nhún vai.
“Đôi khi chúng cũng vui đấy.”
“Chúng không khiến cậu sợ hả?” Aoko hỏi. Cô ấy, Shinichi khá chắc chắn, sẽ đứng về phía của Ran mỗi khi nhắc đến những con ma.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments