“Tôi không chắc.” Kid nói, đưa ánh mắt nhìn về phía Aoko đang nói chuyện với một sĩ quan trong trung đội ba mà Shinichi luôn nhìn thấy cùng thanh tra Nakamori. “Nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Ống tre vẫn tiếp tục chuyển động, đầu tre đựng đầy nước đập vào đá phát ra âm thanh vang vọng. “Tôi nói đúng chứ, về phần kimono?”
“Còn gì là thú vị khi trò chơi đã bị phá giải rồi chứ, thám tử?” Ở góc nhìn nghiêng như thế này, khi không thể quan sát toàn bộ khuôn mặt, Shinichi nhận ra sóng mũi cao thẳng kia không hề giống mình, cũng tương tự với khuôn miệng ấy mỗi lần nở nụ cười, không hoàn toàn giống cậu. “Rồi cậu sẽ nhận ra thôi, cùng với những người khác. Lần này, tôi nhất định sẽ khiến cậu ngạc nhiên.”
“Đó là màu mắt thật của cậu. Cậu đang cố tình để lộ danh tính thật của mình cho tôi.”
“Vậy cậu sẽ tống tù tôi sao, thám tử?” Anh nhẹ giọng hỏi và gần như ngay lập tức Shinichi lắc đầu. “Nếu như chúng ta đi cùng nhau chuyến đi sắp tới, cậu có thể thấy được passport của tôi.”
“Không, đó không phải là lý do. Cậu đã tiết lộ cho tôi màu mắt thật của mình trước đó, khi xuất hiện ở ngoài ngôi biệt thự, hay là ở Kinza, cả lần cậu đón tôi từ trường học nữa.”
“Lần đầu tiên là vô tình. Tôi vẫn đang hồi phục sau lần bị nhiễm trùng mắt nên lẽ ra tôi không được phép sử dụng quá nhiều đồ hóa trang.” Kid vò rối mái tóc vốn dĩ đã bù xù của mình. Mái tóc kia trông thật mềm mại. Shinichi tự hỏi cảm giác sẽ như thế nào nếu cậu thực hiện lại hành động mà Kid vẫn luôn chơi đùa với cậu. “Cậu thật sự rất nghiêm túc trong lần đề nghị sự giúp đỡ của tôi, như thể cậu muốn đảm bảo rằng tôi sẽ an toàn. Trước đây cậu không giống vậy.”
“Hầu hết mọi trường hợp mà cậu tham gia vào, cậu đều có khả năng thoát thân một cách hoàn mỹ. Tôi biết việc nhảy ra khỏi tòa nhà không làm cậu chết được, nên tôi đã không lo lắng gì và để cậu tự hành động.” Kid không ngại ngùng lấy đi quả dâu tây cuối cùng của Shinichi, tất nhiên cậu trừng mắt lại nhìn anh ta. “Đây là điểm khác biệt.”
“Cậu cũng nói với tôi những điều mà cậu không cần thiết phải nói.” Kid mày mò với cà vạt của mình liên tục, và khi anh buông ra, nó đã thay đổi màu sắc ngay trước mặt Shinichi, từ một màu xanh nước biển đơn giản biến đổi thành một màu đỏ rực của lá phong. “Cậu có biết rằng gương mặt của chúng ta giống như hai giọt nước không?”
“Không giống đến mức đó, nếu cậu chú ý, cậu sẽ tìm ra điểm khác biệt.” Sau một lần cắn, bánh mochi lộ ra bên trong ngập tràn nhân đậu đỏ. Kid nhăn mũi và Shinichi tiếp tục ăn.
“Ý tôi không phải như vậy.” Kid nghiêng người và tựa nhẹ má mình vào đầu Shinichi. Lớp quần áo của anh bị kéo căng bởi cử động của mình, và bàn tay gần Shinichi bị nhuộm đỏ hai đầu ngón bởi lớp nước dâu tây. Mùi hoa nhài khẽ lan tỏa và bao bọc cậu như một lớp chăn ấm áp xua tan đi gió đêm mát lạnh. “Chỉ là khi nhìn vào gương mặt cậu, tôi cảm nhận được sự cô đơn của chính mình.”
“Oh.”
Cây tre vẫn cứ tiếp tục chuyển động và phát ra âm thanh trong đêm tối.
Kid rời đi, đứng dậy và duỗi thẳng người. “Aoko chắc chuẩn bị đi tìm tôi rồi, và tiểu thư Sera cũng đang tìm kiếm cậu đấy.”
Với cái thở dài nhẹ nhàng, Shinichi đút tay vào túi quần và lôi ra đồng 5 yên của Kid. Cậu đã từng nghĩ nó tượng trưng cho tháng Năm, và cũng là lời gợi ý thứ hai mà Kid đã thiết kế. Nhưng bây giờ, khi lướt ngón tay cái qua hình ảnh cây gạo đang mọc trên mặt nước, cậu nghĩ có lẽ Kid đưa cho mình đồng năm yên này với ý định của tình bạn, giống như việc thả đồng xu tại các đền thờ. Go-en. Sự kết nối.
“Cho dù cậu có lo lắng, nhưng tôi sẽ không nói cho ai.”
Tầm nhìn của Kid lướt nhanh qua Shinichi và đồng xu, và lần thứ hai, cậu nhận được nụ cười thật tâm của Kid. Tảng đá đè nặng trong trái tim cậu khi thấy Ran mỉm cười vui vẻ bên cạnh người khác dường như tan chảy một chút dưới ánh mặt trời của nụ cười đó.
“Tôi không lo lắng.” Kid nói. “Dù gì thì cậu cũng là thám tử yêu thích của tôi. Mà nói đúng hơn, tôi nên là tên trộm ưa thích của cậu.”
Shinichi nhìn anh dần rời đi, tiếp đó nhặt đĩa giấy lên và bỏ vào thùng rác.
Ba tiếng sau, khi ánh trăng sáng lấp lánh trên bầu trời và được bao bọc bởi hàng ngàn vì sao.
“Thật là một đêm quang đãng.” Sera kiểm tra đồng hồ. “Thật sự, rất đẹp.”
“Đúng vậy.” Shinichi đồng ý. Khách khứa dần đông hơn, và rất nhiều thương gia lớn tuổi đã ngà say đang đánh cược Kid sẽ tốn mất bao lâu để lấy đi The Concubine Heart. Ở phía trên bọn họ, một con chim bồ câu đậu chắc chắn trên ngọn cây. Kid có lẽ đang nghe lén và bật cười hả hê.
“Đêm nay,” ông Suzuki gào lên, “Tôi nhất định sẽ bắt hắn ta.” Cơ trên gương mặt ông giật giật theo sự phấn khích.
Shinichi đã không còn thấy Kid khoảng nửa tiếng trước, nhưng đó không phải là khoảng thời gian quá nhiều khi đem so với sự thật về việc cậu và Sera đã kiểm tra các lối thoát trong suốt thời gian qua. Theo như Shinichi biết thì Kid vẫn ở bên cạnh Nakamori Aoko và có lẽ anh ta vẫn sẽ ở cạnh cô trong hầu hết thời gian xảy ra vụ trộm.
“Em biết không, mặc dù chúng ta nỗ lực rất nhiều để có thể bắt được hắn ta, nhưng thật sự rất thú vị khi có thể đến được buổi biểu diễn ảo thuật của Kaito Kid.” Sera ngồi xổm xuống, nhấn một ngón tay xuống lớp đất mềm, ông Suzuki đã tốn rất nhiều tiền để lắp đặt một chiếc lồng có thể nhô lên và giật điện cho bất cứ ai hoặc bất cứ thứ gì chạm vào nó. Đương nhiên, so với tốc độ của Kid, nó quá chậm, nhưng Shinichi đã không đề cập đến điều đó khi thấy ông ấy rất tự hào với tác phẩm của mình. “Ý chị là các vụ trộm.”
“Sẽ không có ai phải thiệt mạng đúng không?” Shinichi tận dụng cơ hội trước khi Kid bắt đầu thực hiện phi vụ tối hôm nay để kiểm tra kỹ lưỡng mục tiêu. “Ít nhất là hầu hết thời gian.”
Shinichi phải thừa nhận vẻ đẹp hào nhoáng của nó. Viên ngọc được đính trên chiếc lược chính là một viên kim cương sáng lấp lánh màu hồng cam với độ bóng và độ lan màu kỳ lạ. Bằng kỹ thuật điêu luyện, nó được cắt thành hình một bông hoa mẫu đơn nhiều cánh và được dát vàng với những mảnh ánh sáng xanh được thêm vào trước khi hoàn thiện quá trình nóng chảy. Rõ ràng nó sẽ phô trương được hết vẻ đẹp của mình trên mái tóc của người phụ nữ trong lớp áo nặng nề và phức tạp đó, đồng thời là một mục tiêu thú vị hơn so với những món đồ mà ông Suzuki đã từng thử thách Kid.
“Vậy em nghĩ gì về người con trai đang tán tỉnh Ran?” Sera bất ngờ nói, và Shinichi định nói gì đó như thể không quan tâm trong lúc bàn tay đang nắm chặt lấy đồng xu trong túi. Nhưng khi bắt gặp cái nhìn đầy suy tư của Sera, khi thấy cô nàng đang mong chờ câu trả lời khác biệt và nó khiến cậu khựng lại.
Shinichi thường tự hỏi rốt cuộc Sera đã biết được bao nhiêu. Đã nhiều hơn một lần cậu hỏi liệu cô ấy có biết cậu hay là cậu biết cô ấy, nhưng cô luôn né tránh câu hỏi đó. Chỉ là cô ấy trông rất quen thuộc, trong đôi mắt kia và cả trong cái cách mà đôi mắt đó biểu hiện mỗi lần Sera mỉm cười.
Cũng có thể chỉ là cậu đang nghiêm trọng hóa vấn đề. Có lẽ đơn giản Sera giống như Jodie; sẵn sàng tiếp nhận cậu chỉ là một đứa trẻ thông minh hơn so với đám bạn cùng lứa thay vì xem xét đến độ tuổi thật, đồng thời tôn trọng khả năng giải quyết bí ẩn của cậu mặc cho hình dáng hiện tại của Shinichi. Nhưng đồng thời chính điều đó lại khiến cậu cảm thấy khó chịu, vì cậu phải luôn sống trong nỗi sợ hãi lo lắng về ngày mình bị phát hiện hoặc Haibara sẽ bị phát hiện, và nơi an toàn mà cả hai đã tạo cho mình ở Beika này sẽ biến mất.
Dù vậy, đôi khi Sera lại nhìn cậu bằng ánh mắt hệt như cô ấy biết cậu chính là Shinichi, giống như bây giờ, và nó khiến toàn thân cậu đều nổi lên từng tầng da gà.
“Em đã gặp anh ấy khi anh ấy vẫn còn ở Nhật.” Shinichi vừa nói vừa bước qua viên đá quý và tiến tới nơi pha trà đằng sau nó. Đây là không gian mở, chỉ có bốn phòng trải chiếu tatami lớn và cửa trượt. Nơi này được xây dựng từ thời Edo và theo như ông Suzuki, lý do nó chưa bị đánh sập là vì những bức tranh trên tường. “Anh ấy là một người tốt và thật lòng thích chị Ran.”
“Em không ghen sao?” Sera chọc khi cô đang kiểm tra bức tường phía xa của căn phòng lớn nhất. Đó là một bức tranh vẽ vách đá bên cạnh bãi biển… không phải là khung cảnh xuất hiện ở Tokyo, nhưng có lẽ nó đại diện cho sự khao khát của người nghệ sỹ về một nơi nào đó mà có sương mù bốc lên trên mặt biển. Với suy nghĩ đó, Shinichi đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng và nhìn kỹ hơn vào bức tường, cậu tìm thấy một khoảng trống nhỏ giữa bức tranh và sàn nhà.
“Tại sao?” Cậu nhìn vào những đường nối khác, ngoại trừ sàn nhà, tất cả đều kết nối với nhau. Làm sao Kid có thể tìm ra cả những thứ như thế này?
“Sonoko luôn nói về chuyện em thích Ran như thế nào.” Lời đó đã thành công khiến cậu phải ngước lên và nhìn về phía Sera, bởi vì cậu không nghĩ đó là chuyện công bằng khi Sera, người thậm chí còn không biết rằng Ran đang dần tuột tay ra khỏi tầm với của cậu, lại tiếp tục bới móc vết thương mình của mình thậm chí trước khi cậu có cơ hội để chữa lành nó.
“Chị Ran là người lớn. Còn em chỉ mới tám tuổi. Cũng chẳng có vấn đề gì nếu như em ghen, không phải sao?” Cậu có thể cảm nhận được đồng xu đang cắm sâu vào lòng bàn tay mình. “Khoảng cách tận mười năm.”
“Ah, đúng vậy nhỉ.” Sera hơi chà cổ. “Chị không có ý khiến em buồn Conan, chị chỉ đang trêu em thôi. Thật sự rất dễ dàng quên đi việc em đang là một đứa trẻ.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments