Che giấu vết đỏ gần như không thể mờ nhạt bằng sự cau có, cậu giật đồng xu ra khỏi tay Kid và nắm chặt trong lòng bàn tay. “Cậu đang chọc điên tôi đó hả?”
“Vẻ mặt xấu hổ của cậu là một sự tiến bộ rất lớn so với khuôn mặt buồn bã,” anh trả lời. Shinichi liếm đôi môi khô khốc của mình, và tiếp đó, dùng bàn tay trống không kéo vành mũ bóng chuyền mà Heiji đã đưa che đi đôi mắt.
“Tôi đã suy nghĩ liệu rằng tôi còn có thể gặp lại Hattori. Biết đâu đây lại là lần cuối cùng.” Cậu lại liếm môi. “Tôi không muốn điều đó xảy ra.”
“Âm u thật đấy, thám tử.” Âm thanh của Kid rất nhẹ, nhưng khi Shinichi vội quay lại và bắt gặp ánh mắt anh, trong đó không có gì ngoài sự trầm tư nghiêm trọng. “Không có gì bảo đảm về việc cậu sẽ chết.”
“Suy nghĩ mộng mơ sẽ không thay đổi sự thật,” Shinichi đáp lại. “Tên của tôi chính là từ đồng âm cho việc sự thật chỉ có một.” Môi cậu mấp máy. “Đó có lẽ là lý do tại sao tôi lại là một kẻ nói dối thậm tệ như vậy. Bởi vì tôi biết sự thật chỉ có một. Thật khó để bắt tôi phải nhìn nó theo hướng khác.”
“Đó chính là vấn đề của các thám tử,” Kid nói, đôi lông mi đen được tô đậm bằng mascara cong lên ở phần đuôi. “Cậu chỉ nhìn thấy một sự thật, còn tôi thì nhìn thấy một ngàn khả năng.”
“Một ngàn khả năng?” Shinichi khẽ cười. “Lạc quan thật.”
“Mỗi ngày còn được sống thì còn gặp được những điều có thể, cho dù là tốt hay xấu.”
“Học thuyết quá đấy.”
“Ngược lại. Bởi vì tôi là nhà ảo thuật, nhìn thấy những khả năng là một phần công việc.” Kid búng ngón tay, và trong làn khói được thổi ra, anh lại lấy được đồng 5 yên của Shinichi, chỉ có điều lần này nó được giữ lại ở trong một sợi dây mảnh. “Nếu ngoài kia có những người hơn trăm tuổi có vẻ ngoài chỉ tầm ba mươi lăm, thì tất nhiên sẽ có cách cho một vị thám tử tám tuổi sống lâu hơn chút.”
Shinichi cầm lấy chiếc vòng cổ từ những ngón tay thon dài của anh và để nó lộn xộn trong lòng bàn tay mình. “Một chiếc vòng cổ?”
“Bùa may mắn.” Kid nhắm mắt. “Tôi cũng khá thích cái ý tưởng việc một thứ gì đó mà tôi tặng cho cậu được đặt ngay tại vị trí trái tim.”
Điều đó… Shinichi nuốt xuống và dựa lại vào ghế, nhắm mắt. “Cậu biết là tôi không thể… Cố gắng tạo sự chú ý không có tác dụng với tôi. Vậy nên đừng làm.”
“Đó không phải quyết định của cậu.” Kid vươn tay và ôm má Shinichi. Bàn tay đó thật mạnh mẽ và khéo léo. Bàn tay đã bẻ khóa và mở két sắt, khiến đồ vật xuất hiện và biến mất như ý muốn. Bàn tay giúp cho việc leo lên tòa dốc đứng hay cầm lấy món trang sức mà không bị ngăn lại bởi còng tay hay dây thừng. “Cậu không muốn tôi nghĩ cậu giống như một đứa con nít. Tôi đã không làm vậy. Vậy nên điều tôi yêu cầu cậu cũng chỉ có vậy.”
“Tại sao tôi lại…” Shinichi sắc bén nhìn xuống Kid, anh buông tay nhưng không chuyển ánh mắt.
“Tôi không phiền nếu cậu cố gắng bảo vệ tôi,” anh tiếp tục. “Nhưng giống như cậu, tôi đã đưa ra quyết định cho bản thân mình. Tôi không thích việc bị ép buộc phải làm bất cứ điều gì.” Anh vẫy một ngón tay. “Tôi chưa bao giờ thích các quy tắc, thám tử.”
“Tên trộm ngu ngốc,” Shinichi lầm bầm.
“Tôi là tên trộm ngu ngốc ưa thích của cậu,” Kid tự tin trả lời, ánh mắt sáng lấp lánh như thủy tinh.
Tim Shinichi như ngừng đập trong lồng ngực trước khi chuyển sang một giai đoạn dồn dập hơn bình thường, và mặc cho nó là gì đi nữa, giữa hai trạng thái đó, nó vẫn vặn xoắn trong cậu. Shinichi không thể ngừng cảm giác ghét bỏ sự bất công đó, về việc Kid là một bí ẩn mà cậu không thể phá vỡ hoàn toàn. Cậu nghĩ, khi đeo đồng xu năm yên quanh cổ, về việc có lẽ mình sẽ dành khoảng thời gian mà chưa bao giờ nghĩ tới để giải quyết người này.
***
Tốn mất ba ngày để hoàn thành mọi giấy tờ cho việc nghỉ học tại trường. Mẹ Shinichi còn rất nhiều thắc mắc, nhưng bà vẫn sẵn lòng làm theo mọi chuyện. Giáo viên của bọn họ, cô Murakato đã tổ chức bữa tiệc chia tay cho cậu vào ngày Thứ Sáu cuối cùng. Ayumi bật khóc, chôn đầu mình vào cổ Shinichi trong khi Mitsuhiko và Genta che giấu tiếng nức nở bằng những cơn ho.
“Cậu có chắc mọi chuyện sẽ ổn khi để mọi thứ diễn ra như thế này?” Haibara hỏi. Cô nhìn Ayumi, người đang nắm chặt tay mẹ mình, nước mắt ngắn dài vẫy chào tạm biệt Shinichi. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ngừng viết thư cho bọn họ?”
Shinichi nuốt xuống. “Vậy cậu sẽ?”
“Sẽ gì?” Haibara đá viên sỏi, gương mặt căng chặt.
“Cậu sẽ thay tôi viết cho họ,” Shinichi tiếp lời. “Chỉ trong một lúc, cho tới khi bọn họ quên đi.”
“Họ sẽ không quên,” Haibara thẳng thắn nói. “Cậu đã bước vào cuộc đời họ và khiến những người này hoàn toàn thay đổi. Cậu dạy mọi thứ cho bọn họ, cứu họ khỏi nguy hiểm và đưa họ đến những cuộc phiêu lưu mà không mấy ai trong cuộc sống này có thể trải nghiệm được.” Cô kéo dây balo mình. “Cậu thật sự nghĩ rằng họ sẽ quên cậu?”
“Tôi đã từng hy vọng như vậy.” Shinichi nhìn về phía trước, ngôi nhà của bác tiến sĩ dần tiến vào tầm mắt. Shinichi đã phải cố gắng ở bên cạnh Haibara vào khoảng bảy giờ sáng và tối mỗi ngày trong tuần này, cậu rời văn phòng vào lúc năm giờ sáng và trở về vào bữa tối, để ngồi đối diện Ran và ngước nhìn đôi mắt buồn của cô ấy khiến trái tim cậu tan vỡ một lần nữa. Cả tuần nay Hondou Eisuke đều không ghé qua. “Vậy cậu có thể viết cho họ không, khi…”
“Nếu,” Haibara cắt ngang, “nếu không còn ai khác, tôi sẽ làm.” Cô cau có rút ra chiếc chìa khóa. “Không phải là tôi không đoán ra mật khẩu email cậu.”
Shinichi nhún vai. “Cũng không có gì phải sợ cả,” cậu trả lời. “Không có gì bí mật trong đó cả.”
“Nếu cậu nói mọi thứ với Ran và bác tiến sĩ, cậu sẽ không phải rời đi.”
“Có rất nhiều thứ tôi phải làm, và tôi không thể làm điều đó khi đi học, rồi né tránh Tổ chức Áo đen và lừa dối những người mà tôi quen biết. Tôi cần…” Shinichi bước về phía cánh cửa. “Tôi cũng… muốn dành khoảng thời gian cuối cùng để làm Kudo Shinichi mà không phải là Edogawa Conan.”
Haibara dừng lại và nhìn về phía cậu. “Tôi hiểu. Vậy cậu vẫn định đi Châu Âu?”
“Sớm thôi,” Shinichi trả lời. “Có một vài bí mật đang ẩn giấu ở đó. Về tổ chức Áo đen, về Vermouth, và cả về bố của Kid.”
“Đừng gắng sức,” Haibara mở cửa. “Cậu phải đảm bảo việc quay lại trong trường hợp tôi nghĩ ra thứ cải tiến cho liều thuốc của cậu.”
Agasa đang ở trong phòng khách, ria mép ông cháy xém và chiếc áo khoác phòng thí nghiệm phủ đầy khói. “Ah, bé Ai, Shinichi, mấy đứa về rồi!”
“Cháu đoán là nó hỏng rồi?” Haibara hỏi. “Phát minh mới của bác?”
“Đừng nói vậy chớ bé Ai, chỉ là một trở ngại tạm thời mà thôi.” Một làn khói mơ hồ khác bốc lên từ nơi phát minh bị hỏng của bác tiến sĩ… một chiếc trực thăng thu nhỏ? Mà chúng cũng vỡ thành những mảnh vụn rồi. “Vào lần tới chắc chắn sẽ thành công, và rồi Mitsuhiko và ta có thể theo dõi việc di chuyển của bọ cánh cứng vào mùa hè này.”
Haibara bật cười, chân thật và thích thú, tiến tới phủi đi lớp tro còn dính lại trên áo khoác bác tiến sĩ. Agasa cũng phủi vài chỗ khác. Shinichi nhìn họ và mỉm cười, một nụ cười dài kéo trên môi. Cậu rồi sẽ bỏ lỡ những thứ này, và cả Đội thám tử nhí. Cậu đã luôn nhận thức được việc cuộc đời thứ hai này sẽ không bao giờ kéo dài mãi mãi, nhưng…
“Shinichi? Cháu ổn chứ?” Agasa nhìn chằm chằm về phía cậu, đôi lông mày nhíu lại thể hiện sự lo lắng.
“Không sao ạ,” Shinichi đáp lời với nụ cười ổn nhất mà cậu có thể thể hiện ra.
***
Ran đã làm thịt bò hầm cho bữa tối.
“Đây là món ưa thích của em,” cô mỉm cười, nhìn cậu với đôi mắt ửng đỏ. “Chị muốn làm nó lần cuối cùng cho em, Conan.”
Mori khịt mũi, múc một muỗng to cho vào miệng. “Không phải thằng nhóc này đi chết,” ông nói, trong lúc Shinichi đẩy ra một vài miếng cà rốt ở trong món ăn. Bụng cậu nhói lên, nhưng vẫn ăn một vài miếng. “Ta cá là đứa ăn bám này rồi sẽ quay lại làm phiền chúng ta sau một khoảng thời gian nữa thôi.”
“Nhưng không phải Mỹ là quá xa rồi sao!” Ran nói, đập mạnh tay lên bàn khiến cho mấy cái chén và muỗng đều rung lắc theo. “Nó không giống với việc em ấy đi xuống phố bố à!”
“Sao cũng được,” Mori nói, xoay xoay ngón trỏ vào lỗ tai gần Ran và uống một ngụm bia. “Ít nhất là nó sẽ không chạy loanh quanh trong mấy vụ án nữa.”
“Bố!”
Mắt ông Mori nhìn về phía Shinichi đầy suy tư. “Ta đoán là ta cũng sẽ nhớ mày, thằng chuột nhắt chết bầm.”
Shinichi cũng bật cười khi nghe thấy lời thừa nhận miễn cưỡng của ông. “Cháu cũng vậy!”
Cậu để muỗng xuống. Ran lo lắng dịch về phía trước. “Không ngon sao Conan?”
“Không phải,” Shinichi nói, cảm nhận hương vị của món hầm vẫn đọng lại trong miệng. “Rất ngon mà chị Ran. Nó vẫn luôn vậy.” Cậu nghiêng đầu và mỉm cười, nhớ tới khi cô ấy học cách nấu món bò hầm, hình là vào năm đầu trung học, từ chương trình truyền hình Nichiuri. Cho dù đó mới là lần đầu tiên, nó thật sự đã rất ngon rồi. “Cảm ơn chị.”
“Nếu vậy,” cô nói, lấy tay lau mắt. “Lần nào em muốn ăn, hãy tới đây nữa nhé, được không?”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Kommentare