Đừng khóc, Shinichi thầm nhủ, trong lúc Ran đứng dậy và bắt đầu rửa chén. Tớ đã luôn làm cậu phải khóc.
Shinichi cầm lấy những lon bia rỗng của ông Mori và theo Ran tiến vào phòng bếp. Cậu vứt chúng vào thùng tái chế và quay lại nhìn bóng lưng Ran. Vai cô khom xuống khi xả nước nóng vào phía bên trái của bồn rửa. “Em giúp chị được chứ?”
“Em đã soạn đồ đạc xong hết chưa? Mẹ của Shinichi sẽ tới đón em vào tối nay đấy, nhớ chứ?” Âm thanh kia nghẹn lại.
Shinichi không muốn phải để cô ấy lại như thế này. Nhưng cậu biết điều này sẽ tốt hơn, vậy nên cậu đã làm. Như vậy Ran sẽ luôn nghĩ Conan đã an toàn và sống hạnh phúc bên ba mẹ ở một đất nước khác, và sẽ không… Cậu biết điều đó, và cậu biết cho dù có cố gắng như thế nào, thì cô ấy vẫn sẽ buồn. Nhưng Shinichi ghét cái biểu cảm trên khuôn mặt đó mỗi lần muốn khóc nhưng lại không thể khóc.
“Em nhớ ạ,” Cậu đáp lại. “Em gần xong hết rồi.”
Ran dùng khăn lau khô tay. “Vậy thì cùng đi kiểm tra lại nào.” Bàn tay đó vẫn còn hơi ướt khi đặt trên vai cậu trong lúc đẩy cậu vào phòng ông Mori.
Căn phòng này đã trở nên trống trải hơn rất nhiều, chiếc bàn mà cậu đã sử dụng kể từ khi Ran mang đến đây với sự hỗ trợ của Sera kể từ mùa hè năm ngoái đã không còn những món trang trí, mô hình ô tô hay là cây bút chì 5B của Shinichi.
“Xem ra là em đã hoàn thành xong hết rồi nhỉ.”
“Em đã bắt đầu đóng gói một vài ngày trước,” Shinichi trả lời. Cậu mỉm cười yếu ớt nhìn Ran. Không biết là cô ấy đã nhìn thấy điều gì trong nụ cười đó, nhưng nó khiến cô khuỵu đầu gối xuống một trong những cái nệm đã được gấp lại của Shinichi, ánh mắt lại ngập tràn nước.
“Chị chưa từng một mình trước đây,” cô nói, trong lúc Shinichi khóa kéo chiếc cặp mình lại. Mà cũng chỉ có hai cái. Thật lạ khi hai năm cuối cùng của cuộc đời lại chỉ vừa đủ hai cái va li nhỏ. “Chị đã từng luôn có Shinichi, và khi cậu ấy rời đi, chị lại có em, nhưng bây giờ…”
“Chị Ran…”
“Chị biết em chỉ mới ở đây một vài năm Conan, nhưng cứ có cảm giác chị đã biết em sớm hơn khoảng thời gian đó.” Cô vươn tay và cậu để mặc cho người con gái này ôm mình vào lòng. Shinichi bị quá tải bởi hơi ấm này, bởi mùi hương vị trái cây từ dầu gội đầu, và cả bởi sức mạnh từ cái ôm này. “Khi có em ở đây, thật sự không quá khó để quên đi Shinichi.”
Cánh tay cậu không đủ dài để có thể vòng hết bờ vai cô ấy, nhưng cậu cố gắng hết sức. “Chị sẽ không ở một mình. Chúng ta đã có rất nhiều bạn, không phải sao?” Cậu chôn đầu mình vào mái tóc Ran. “Chị còn có chị Sonoko, và bây giờ thì có chị Sera, có anh Heiji, chị Kazuha, anh Makoto và cả anh Eisuke. Haibara, Ayumi, Mitsuhiko và Genta. Cảnh sát Takagi và Sato. Cả cô Yumi và chú Chiba nữa, và cả cô Jodie.” Cô gật đầu. Shinichi có thể cảm nhận những giọt nước mắt của cô gái ấy trên cổ mình. “Chị sẽ không bao giờ một mình, chị Ran. Bây giờ chị đã có rất nhiều bạn, nên mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Ran nức nở, và chỉ một lần duy nhất này, cậu để mặc cho những ngón tay của bản thân chạy dọc theo mái tóc dài mềm mượt của cô ấy. Chỉ trong khoảnh khắc này, cậu sẽ tự tưởng tượng như cuộc đời đã trôi đi theo cái cách mà đáng lý nó nên xảy ra, về việc cậu sẽ ở cạnh Ran, có một gia đình với cô ấy và sống hạnh phúc mãi mãi. Khi bắt buộc phải kết thúc, cậu sẽ không níu kéo nữa.
“Nó không hợp lý chút nào,” Ran nói, nhìn chằm chằm vào mắt cậu. “Chị biết là em chỉ quay về sống với bố mẹ, nhưng chẳng hiểu sao, chị có cảm giác sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”
“Đừng nghĩ vậy,” Shinichi trả lời, cố gắng nở nụ cười tự nhiên nhất.
“Chị biết,” cô ấy cười một cách tự ti và Shinichi cảm thấy như mình vừa bị ai đó đấm vào người vậy, choáng váng và tăng gấp đôi cái cảm xúc không muốn rời xa của bản thân. “Chị quá khoa trương rồi.”
Ran đã luôn là nơi bình yên của cậu, nó đã luôn vậy kể từ khi hai người còn nhỏ xíu, khi mà chỉ trầy da thôi cũng là một điều kinh hoàng hay là nắm đấm cửa không cách nào chạm tới.
“Em sẽ nhớ chị lắm,” Shinichi nói, câu chữ ấy không cách nào bày tỏ hết điều mà cậu muốn nói, nhưng Ran sẽ hiểu thôi, cô ấy đã luôn hiểu.
Có tiếng chuông cửa.
Ran đứng dậy và lau đi đôi mắt ướt nước của mình lần cuối cùng, trước khi cầm lấy hai chiếc vali của Shinichi và chỉ để lại cho cậu chiếc cặp sách của mình.
“Chắc là cô Yukiko,” cô nói. “Chị đoán đây là thời điểm tạm biệt rồi.”
“Ừ,” Shinichi nói, khi Ran rời căn phòng và để cậu đứng đó một mình, trọng lượng của cặp dường như nặng hơn cân nặng vốn có của nó. “Mình cũng nghĩ đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.”
Cậu tiến vào phòng khách và đi ngang qua bộ dạng ngáy khò khò của ông Mori trên ghế sofa với lon bia nhàu nát trên tay để đứng ngay sau Ran.
Mẹ của Shinichi trông có vẻ mệt mỏi, rõ ràng bà chỉ vừa mới xuống máy bay khởi hành từ Los Angeles. một vài sợi tóc tuột ra khỏi đuôi gà mặc cho lớp son tươi mới ở trên môi. “Ran-chan!” Bà ngồi xổm xuống. “Và Conan-kun! Sẵn sàng để đi chưa nhóc?”
“Vâng!” Shinichi nhiệt tình gật đầu. Bà mỉm cười nhìn cậu, nụ cười kia thật khó đoán.
Ran vươn tay và nắm chặt lấy tay cậu. “Cháu đoán gia đình Conan rất nhớ em ấy.”
Yukiko vươn tay ôm một bên má, ánh mắt dịu dàng. “Họ biết là thằng bé được cháu chăm sóc rất tốt mà.”
Tiếp đó bà cầm lấy cặp sách của Shinichi, và cánh cửa dần đóng lại che đi gương mặt của Ran. Cậu nghĩ, mọi thứ giống như kết thúc của một quyển tiểu thuyết, nhưng lại còn quá nhiều tình tiết chưa được giải quyết và Ran thì ở một mình bên kia của cánh cửa.
Họ bước dần xuống trên những bậc cầu thang. Khi đến trước cánh cửa đóng đóng lại của văn phòng thám tử, mẹ cậu dừng lại và quay về phía cậu, ánh mắt nhíu lại và đôi môi căng chặt.
“Tại sao con lại rời nhà Mori, Shin-chan?” Mặt mẹ cậu có vẻ nghiêm nghị hiếm thấy. “Một cuộc điện thoại không rõ nơi gọi và báo tới bảo giúp con nghỉ học, rồi lại rời đi khỏi Ran? Chuyện gì đang diễn ra?”
“Kid đang nằm trong rất nhiều tầm ngắm.” Shinichi nói. “Và chúng con có thể lần theo dấu vết chúng để lại để tới được Tổ chức Áo đen.” Cậu vò rối mái tóc mình. “Hơn nữa, có rất nhiều con quạ đen đang bắt đầu cảm thấy hứng thú với Edogawa Conan, điều đó đồng nghĩa với việc, nếu con còn ở lại đây, con sẽ đặt Ran và nhiều người khác vào vòng nguy hiểm.”
“Mẹ không phải là bố con,” sau một lúc lâu, bà nói. “vậy nên có nhiều lúc mẹ sẽ không hiểu tại sao con lại nói dối.” Yukiko thở dài. “Nhưng là một người mẹ, mẹ biết con đang nói dối.”
“Con không nói dối, chỉ là con không thể kể ra hết mọi chuyện. Con xin lỗi.”
“Dù cho con đang làm gì…” Tiếng động ồn ào của Poirot vào đêm thứ sáu trong mùa thu khiến âm thanh của bà trở nên mơ hồ. Mùi của nhiều loại cà phê và trà quanh quẩn đầu mũi Shinichi, cậu liếm môi. “Nhưng con nghĩ điều này sẽ giúp con an toàn hơn sao?”
“Con không biết. Nhưng con hy vọng nó sẽ giúp cho mọi người được an toàn. Và Bố bảo con phải chăm sóc Kaito.”
“Mẹ nợ thầy Toichi mạng sống của mình một vài lần.” Mẹ cậu nhếch môi. “Hai đứa có thể tới LA và ở với mẹ một thời gian~”
“Mẹ mang theo passport của con không ạ?”
“Mẹ để nó ở nhà.” Cô đẩy cánh cửa dẫn ra ngoài đường lớn. “Nó nằm ở trên bồn rửa chén. Và có vẻ Subara khá ngạc nhiên khi biết con cũng có một cái.”
“Có lẽ bởi vì anh ta biết đó không phải là tên thật của con.” Shinichi nói, và mẹ cậu ngạc nhiên. “Anh ta rất thông minh. Mặc dù con chưa nói cho anh ấy biết về danh tính thật, nhưng con chắc là anh ta đã tìm ra hoặc là ít nhất là có một vài phỏng đoán.”
Điện thoại của Yukiko đột nhiên reo lên, và bà ngay lập tức bắt nó, chuyển sang nói bằng tiếng anh và hơi bước về phía trước.
“Conan!” Shinichi xoay người lại. Amuro đang đứng trước cánh cửa tiệm Poirot. Amuro… Bourbon đang đứng đó, một tay chống hông và một tay đẩy cửa. Trong khí trời buổi tối, hơi thở của anh ta có thể nhìn thấy được và mái tóc màu vàng bay lung tung trước trán. Có tiếng ồn ào vang vọng ra từ quán cà phê, là Azusa đang cố gắng thu hút sự chú ý của anh để giúp đỡ một vị khách đằng sau. Nhưng, trong mắt của Bourbon chỉ xuất hiện mỗi hình ảnh của Shinichi và mẹ cậu.
“A… Anh Amuro,” cậu lắp bắp, dõi theo sự tính toán trong mắt Bourbon. “Em đang tính tới để chào tạm biệt.”
“Anh có nghe bác Mori nói em chuẩn bị quay lại Mỹ.” Đôi môi anh mấp máy.
“Đúng vậy.” Cậu nói, “em đã chào tất cả mọi người ở trạm cảnh sát vào tối ngày hôm qua.” Đã có một vụ giết người không quá phức tạp tại trạm xe buýt gần nơi Mori chơi pachinko với một số người bạn cũ ở học viện cảnh sát, vậy nên Shinichi đã nhân cơ hội này để cảm ơn từng sĩ quan mà cậu biết vì đã chăm sóc mình trong suốt khoảng thời gian vừa qua.
Takagi đã nhìn cậu rất lâu, trầm tư và rồi bảo cậu hãy cẩn thận. Rồi sẽ đến lúc Shinichi viết cho anh ấy một lá thư dài, vì dù gì cậu cũng đã hứa sẽ cho anh ấy biết danh tính thực sự của mình ở thế giới bên kia.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments