top of page
Moonlightl

Chương 98

“Vậy cậu còn có thể đổi về những viên thuốc màu xanh kia?” Đột nhiên Kid thay đổi trọng tâm của mình và kéo Shinichi vào lòng. Cậu không phản kháng lại nó, đặc biệt là khi sự hiện diện ấy có thể ngăn chặn cơn run rẩy hiện tại.

“Không,” cậu nói. “Tôi đã không có cảm giác tự kiểm soát mọi hành động của cơ thể như hôm nay cả tháng rồi.” Cậu mở mắt, căn phòng trông thật mơ hồ, nhưng thuốc đã bắt đầu có tác dụng. “Hôm nay tôi đã có thể làm mọi thứ mà tôi từng làm. Nếu liều thuốc này có thể cho phép tôi làm điều đó…”

“Shinichi…”

“Không chỉ có vậy,” Shinichi tiếp tục. “Những viên thuốc màu xanh… Chúng không được thiết kế để sử dụng lâu dài.”

Kid thở hắt ra, bàn tay vòng quanh người Shinichi siết chặt hơn. “Vậy thì,” anh nói, “tôi có một ngôi nhà ở Ekoda hiện tại chỉ có một người ở.” Mũi anh ấn vào phần tóc nhô lên của Shinichi. “Nó đã được trang bị thêm cho cậu một người bạn cùng phòng có khả năng giúp cậu tiêm thuốc mỗi khi cần, và khả năng đụng phải người dân Beija là rất thấp nếu cậu hành động đúng cách.”

“Cậu dự định để một thám tử vào nhà mình?”

“Chỉ người đặc biệt duy nhất,” anh nói, lồng ngón tay của mình trên bụng Shinichi. Chúng ấm áp, thậm chí còn rất nóng, cậu có thể cảm nhận được tấm ngực trần của anh sau lưng mình và cả cánh tay đầy cơ bắp giống như một bức tường ngăn chặn giữa Shinichi và bầu không khí se lạnh của buổi đêm. “Mà dù gì, tôi đoán chúng ta rồi sẽ đi Paris.” Kid rúc vào người cậu. “Tôi muốn tìm ra thứ mà Mercier đã biết về bố tôi. Tôi muốn nhìn thấy căn hộ mà bố tôi đã mua.”

“Tôi muốn biết về Vermouth,” cậu đáp lời. “Tôi muốn biết tại sao bà ta… tại sao bà ta lại trở thành hình dáng này. Đồng thời, tôi cũng muốn tìm ra tên sát nhân trước khi bọn chúng chạm tay vào cậu hay là cuộc sống vĩnh hằng.”

“Quan trọng là chúng ta cũng phải mạo hiểm một chuyến để tìm ra liệu Arbogast có thực sự còn sống hay không, đúng chứ?”

Shinichi hít sâu, thầm cảm ơn tác dụng của liều thuốc. Đầu cậu đã bắt đầu rõ ràng hơn, cơn đau nhói ở thái dương đã lắng xuống cùng với cơn buồn nôn. Nhưng điều đó cũng khiến cho cậu không còn thứ gì để bám víu ngoại trừ sự chuyển động cùng với cơ đùi căng chặt của Kid bên dưới cậu, cả sự mềm mại trong giọng nói bình thường xinh đẹp của Kid và nhịp đập vội vã trong trái tim mình là kết quả cho quá trình liên quan đến sự thân mật cùng với vệt nước bọt của anh còn lại trên cổ. “Kid…”

Cậu cựa quậy trong vòng tay của Kid, không phải cố gắng để thoát ra ngoài, mà chỉ đang muốn quay lại để nhìn mặt người phía sau. Kid thả lỏng bàn tay đủ để cho người bên dưới làm điều đó, và Shinichi, khi cậu quay đầu lại phía sau, trong tầm mắt cậu không còn gì ngoài ánh mắt Kid. “Chuyện gì vậy thám tử?”

Bạc hà. Cùng với hoa nhài. Shinichi rùng mình hít sâu một hơi. “Tại sao…” Cậu nuốt xuống. “Tại sao cậu lại suy nghĩ rằng tôi muốn ở chung với cậu?”

Khóe mắt Kid nhăn lại. “Bởi vì tôi rất cuốn hút,” anh nói. “Và bởi vì tôi có ít nhất một trăm thủ thuật liên quan đến đồng tiền chưa phô diễn cho cậu xem, và cậu không thể ngăn cản việc bản thân muốn phá giải nó, và bởi vì cậu là một người có yêu cầu rất cao.”

“Đó là cách mà não bộ tôi hoạt động,” Shinichi nói, ánh mắt chuyển sang hướng khác. “Đó không phải là thứ mà tôi sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Tôi biết." Kid ngả người xuống tấm đệm, cơ thể anh bắt chéo qua cả hai. Và bởi vì theo hoạt động của cánh tay, Shinichi cũng ngã xuống và nằm dài nửa người trên Kid, còn một nửa thì trên chiếc chăn vẫn được gấp lại. “Nhưng nó đồng nghĩa với việc tôi phải tiếp tục làm việc chăm chỉ để có thể luôn dẫn trước cậu một bước, chỉ vậy thôi.”

Có thứ gì đó trộn lẫn với sự kỳ quái trong câu chữ của anh, thứ mà Shinichi đã từng nghe thấy trước đây trong giọng nói đó, nhưng chưa bao giờ xác định chính xác được.

Cử động thật cẩn thận để không đụng vào vết thương của Kid, Shinichi để má mình dựa trên phần bụng anh và ngước mắt về phía người này. Kid cũng đang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt khép hờ, răng cắn phần môi dưới. Lông mi kia thật dày và đen, không chỉ vậy Shinichi đã nhận thức quá rõ nhiệt độ ấm áp trên làn da Kid cùng với cái siết nhẹ trên cơ bụng săn chắc của anh.

“Đúng hơn là chưa bao giờ quá nửa bước,” Shinichi nói, và Kid nhún vai.

“Nghĩa là cậu đã rất gần tới vị trí bắt được tôi rồi,” Kid thì thầm. Có thứ gì đó… Giọng người này, thứ giọng nói trêu ghẹo ấy, lại tràn ngập lời hứa hẹn mà Shinichi chỉ có thể hiểu được một phần. “Cậu sẽ làm gì, nếu cậu bắt được tôi, Shinichi?”

Cậu nhắm mắt. “Tôi không biết.” Shinichi thừa nhận.

Tiếp đó, ngón tay của Kid trượt vào trong tóc cậu và kéo nhẹ nó. Shinichi cố gắng kìm chế bản thân. Cả cơ thể cậu đều nóng hổi, còn nhịp tim thì không ngừng tăng tốc, nhanh đến mức khiến nó nhói lên. Cậu ngồi dậy và khiến bàn tay anh rời đi, như thể Shinichi sẽ không cảm thấy sự đụng chạm của người này trong vài phút tới, như thể mạch đập của cậu sẽ chậm lại trong việc thiếu vắng đi điểm tiếp xúc này. “Tôi nên nói gì với Ran? Và với lũ trẻ?”

“Đã đến lúc Edogawa Conan phải rời đi.”

“Tôi đã luôn nghĩ khoảnh khắc mà tôi nói điều đó với mọi người, nó đồng nghĩa với việc Kudo Shinichi sẽ quay trở lại,” Cậu trả lời đầy ngập ngừng.

“Cậu cũng gần nói cho Hattori biết chuyện gì đang xảy ra.” Ánh mắt Kid nghiêm túc. “Cậu đã khiến cậu ấy hoảng sợ, và cậu ấy cũng đủ thông minh để không bị qua mặt về trận cảm cúm.”

“Tôi…” Cậu lắc đầu. “Tôi chỉ muốn dành khoảng thời gian cuối cùng mà mình có với bọn họ mà không có những thứ che giấu thân phận mình nữa.” Môi anh cong lên, không phải nụ cười mỉa mai, mà là sự thấu hiểu. “Cậu là đủ rồi.”

“Tôi là đủ rồi?” Đôi mắt Kid chớp nháy trong sự ngạc nhiên.

“Không còn… cô độc như trước nữa.” Shinichi nhìn thẳng vào mắt anh và trả lời.

Tiếng Heiji hét lên “tôi về rồi đây!” và cả tiếng bước chân đang không ngừng vang vọng trên sàn nhà buộc Shinichi phải quay sang chỗ khác, nhưng cậu nghĩ người kia sẽ không như vậy, ít nhất là cho tới khi cậu mặc lên chiếc áo len khác rồi tiến tới nói chuyện với Heiji và để anh một mình trong phòng.

***

Trên chuyến tàu quay về Tokyo vào ngày kế tiếp, trong lúc Kid đang ngủ, đầu vẫn như cũ gối lên đùi cậu, Shinichi còn đang bận cố gắng quên ánh mắt nghi ngờ mà Heiji đã nhìn cậu khi Shinichi giải thích về trận cảm cúng.

Cậu chưa bao giờ là người có thể tự nhiên kể hết mọi câu chuyện, tất nhiên không giống như Kid, sau khi đã tô vẽ lại lớp mặt nạ, liền ngồi bên cạnh cậu tại chiếc bàn thấp ở giữa căn phòng trong nhà Heiji, với một tay đặt trên đùi Shinichi và một tay chống cằm.

“Tôi chưa từng thấy trận cúm nào lại có bệnh trạng như vậy cả, Kudo,” cuối cùng, Heiji nói.

Shinichi nở nụ cười buồn bã khiến mắt cậu ta mở to. “Vậy cậu đã nhìn thấy cơ thể nào hoạt động giống như tôi chưa?”

“Chắc là không,” đó là lời đáp lại của Heiji, và cũng là sự kết thúc cho cậu hỏi này. Nhưng vào sáng ngày hôm nay, khi đến thời điểm phải rời đi, cậu ta đã bắt lấy cánh tay Shinichi và kéo người vào ôm thật chặt.

“Hattori, cậu đang làm gì vậy?”

“Chăm sóc cho bản thân mình, Kudo,” cậu ta nói, tiếp đó gỡ cái mũ và chùm lên đầu Shinichi. “Kazuha không có ở đây, nên tôi đưa cho cậu một trong những tấm bùa may mắn nhất của mình.” Nụ cười méo xệch, lo lắng của cậu ta như những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào người Shinichi. “Nếu hai năm về trước, cậu hỏi liệu chúng ta có phải là bạn thân nhất hay không, tôi chưa từng nghĩ câu trả lời sẽ là có.”

“Là bởi vì cậu khinh suất,” Shinichi đáp lời, ép buộc bản thân phải nhìn vào mắt Heiji. “Cậu luôn đưa ra kết luận trước khi nhận thấy rõ mọi bằng chứng.”

Heiji đã bật cười. Và Shinichi cứ thế nhìn theo cho tới khi bóng người nhỏ dần qua lớp kính sau của chiếc taxi đang đưa họ đến nhà ga.

“Cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ,” Kid đột nhiên nói khiến Shinichi thoát khỏi ký ức. Kid ngước nhìn cậu chăm chú. Bàn tay Shinichi vô thức đưa lên vết bầm đỏ sẫm trên cổ mà cậu đã phát hiện ban sáng sau khi Kid giúp mình tiêm thuốc. Lúc đó trông anh có vẻ rất hài lòng, ngón trỏ nhẹ nhàng chạy dọc theo dấu vết trước khi rời đi và để Shinichi hoàn thành hoạt động buổi sáng của mình.

“Không có gì,” cậu nói.

Shinichi đáng lý nên nhìn ra ngoài cửa sổ để thoát ra khỏi sự thu hút từ đường viền trên đôi môi Kid, nhưng cậu lại thật cẩn thận quan sát khi anh vươn tay và lấy ra một đồng 5 yên từ sau tai cậu.

“Năm đồng cho những suy nghĩ, được chứ thám tử?” Anh xoay đồng xu giữa ngón trỏ và ngón cái, và phải mất một lúc lâu Shinichi mới nhận ra đó là của cậu, đồng xu mà Kid đã đưa vào lúc trước, thứ mà Shinichi luôn mang theo trong túi.


107 views0 comments

Recent Posts

See All

Comentários


bottom of page