Shinichi đã không nhận ra mình cảm thấy tồi tệ đến thế nào cho tới khi an vị ở vị trí ghế sau xe taxi, cả cơ thể như rơi xuống từ trạng thái thoải mái thành cơn đau dữ dội đã đánh thức cậu vào ban sáng. Cậu cố gắng che giấu nó, vùi mặt vào cánh tay Kid và quay lưng lại với Heiji, người đang nói chuyện điện thoại với Kazuha về kế hoạch cho bữa tối.
Mẹ của Heiji, cùng với nụ cười bí ẩn và thanh kiếm trên lưng, đã rời đi trước bọn họ vào sáng nay. Và tất nhiên là Kazuha đã nhận định rằng sẽ không có ai ở nhà Heiji, do đó cậu ta nên mang khách qua nhà cô ăn tối.
Shinichi không nghĩ là cậu ấy sẽ sắp xếp cho việc đó. Bởi vì dù gì trông Heiji cũng không thích ý tưởng này chút nào, chính xác là qua cái liếc mắt nghiêm trọng về phía Kid mà mỗi lần Shinichi nhìn lại cậu ta đều nhanh chóng rời đi. Shinichi bật cười mệt mỏi bên cạnh anh trong khi Kid thì nhăn mày. Bởi vì mặc dù còn chóng mặt, cậu vẫn nhận ra được cái nhăn mày dưới mũ bóng chày của Heiji chính là sự lo lắng mà cậu ta bị kích thích phô bày ra.
“Tôi đã làm gì khiến cho vị thám tử miền Tây này bực bội rồi sao?” Shinichi cảm nhận được sự lo lắng rầm rì thông qua mặt mình. “Tôi thậm chí còn không hề đùa giỡn hay làm bất kỳ điều gì với quý cô Touyama vào sáng nay.” Chất liệu mềm mại từ cái áo khoác Kid giúp cho Shinichi có thứ gì đó khác để tập trung ngoài cơn chóng mặt. “Hơn nữa, tin tôi đi, thật khó để chống cự lại một mục tiêu dễ dàng như vậy.”
“Cậu vô vị như bộ đồ của mình vậy.” Khi Kid cười, cơ thể anh dao động như một con mèo nhỏ gầm gừ. Nhưng nó thật dễ chịu, ngay cả khi đầu và cổ họng cậu đau hơn tất cả mọi thứ.
“Bộ đồ mang phong cách cổ điển,” Kid trả lời. “Mà tại sao vị Hattori này lại khó chịu với tôi?”
“Cậu ấy lo lắng cho cậu,” Shinichi nói, mặc cho sẽ phải tốn bao nhiêu sức lực để lấy đủ lượng không khí tiến vào cho cơ thể. “Cậu ấy biết cậu đã bị kích thích quá nhiều ở khách sạn nên không muốn cậu phải phiền lòng quá nhiều về việc tỏ ra tốt đẹp với Kazuha hoặc là bố mẹ cô ấy. Mặc dù hiện tại bố cô ấy có lẽ đang ở cùng với ông già nhà Hattori.”
“Thật sự… quá tận tâm rồi,” Kid thừa nhận. “Cậu có một người bạn tuyệt vời đấy.”
“Cậu cũng được đánh giá như vậy đấy. Ít nhất không phải cậu…” Shinichi bị một cơn buồn nôn tấn công và vội vàng lấy tay bịt miệng.
“Thám tử?’ Có sự chuyển động bên cạnh cậu, cơ thể được ôm chặt hơn trong ngực Kid và giảm bớt sự chuyển động của taxi.
“Có chuyện gì với cậu ấy vậy?” Tiếng Heiji phát ra trầm thấp mà như thể chuẩn bị chuyển sang tiếng hét. “Nhợt nhạt mà còn run rẩy nữa.”
“Tôi nghĩ bệnh cảm của thám tử nhí lại xuất hiện rồi.” Giọng anh thật điềm đạm, nhưng bàn tay đang đặt trên lưng Shinichi lại run rẩy đến mức đủ để cậu phát hiện. “Cậu ấy có mang thuốc theo nên sẽ đến buổi chiều thì sẽ ổn thôi.”
“Cậu chắc chứ?” Khi Shinichi chỉ đủ sức để hé mở mắt, cậu nhìn thấy Heiji đang nhìn về phía mình với cơn hoảng loạn không cách nào che giấu. “Trông cậu ấy không ổn chút nào. Cứ như thể chỉ trong khoảnh khắc là cậu ấy sẽ ngừng thở hay đại loại giống vậy.”
“Không có chuyện gì đâu,” Shinichi bình tĩnh nói. “Bình tĩnh đi Hattori. Chỉ là tôi đã bị sốt nguyên tuần, rồi còn chạy lòng vòng với đống bom nên có chút quá sức thôi.”
“Nếu cậu đã nói vậy,” Heiji chưa dứt lời, Shinichi đã bất lực ngất đi, còn Kid thì điên cuồng gọi tên cậu trong lúc cả thế giới dần chuyển sang tối đen.
Hai mươi phút sau, những mảng ánh sáng chớp nhóa mới bắt đầu hội tụ lại trong tâm trí cậu, và kèm theo đó là cả cơn đau ngập tràn. Bên trong cậu đang dần tan rã, cơn đau thì giống như hàng ngàn mũi kim dài không ngừng đâm chọc vào não bộ và muốn xuyên thủng nó.
Tiếng hét tức giận của Heiji cùng với tiếng nói nhỏ nhẹ của Kid không ngừng đan xen với cảm giác nóng lạnh khiến cơ thể cậu ướt đẫm và run rẩy.
Cuối cùng, khi thế giới ngừng quay cuồng, cậu thấy mình đang mặc quần lót ngồi trên một tấm đệm được lôi ra một cách bừa bãi, ở giữa hai chân Kid và anh đang chà xát cánh tay cậu bằng miếng bông tẩm oxy già. “Cậu tiêm cho tôi rồi?”
“Ở đây,” anh trả lời. “Hiệu quả sẽ nhanh chóng hơn nếu tôi tiêm nó ở đây.” Anh mỉm cười nhẹ nhàng, tấm ngực trần mơ hồ cọ sát người Shinichi. “Giống như insulin vậy.”
“Cậu…” Mắt Shinichi chớp nháy. Cánh tay hơi rám nắng của anh thật nổi bật trên làn da bụng trắng nõn của cậu. “biết cách tiêm insulin?”
“Mẹ tôi bị bệnh tiểu đường.”
“Xem ra là di truyền,” Shinichi lầm bầm trong cảm giác lưỡi hơi bị sưng lên. “Vậy cậu định ngăn chặn việc đó bằng cách bỏ năm gói đường vào ly cà phê đã đủ ngọt? Vậy thì để tôi nói cho cậu biết, điều đó không có chút hiệu quả nào, và cậu chắc chắn sẽ dính thôi.”
“Cậu thật sự định giảng đạo lý với tôi về chế độ ăn của tôi trong khi bản thân thì đang nằm trong người tôi sao, thám tử?”
“Tôi không quan tâm thứ mà cậu sẽ ăn.”
“Nhưng cậu quan tâm tới việc tôi thích uống cà phê giống như vậy?” Giọng Kid thật mềm và ấm. Shinichi đỏ mặt, cậu căn bản không muốn mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế này, và thật sự không muốn Kid biết việc Shinichi đã theo dõi những ngón tay của anh khi Kid xé mở mấy gói đường, hoặc là việc cậu vẫn nghiền ngẫm về thủ thuật của những trò biến mất rồi xuất hiện chỉ bằng cử động của năm ngón tay.
“Tôi nhớ tất cả mọi thứ, và rõ ràng những thứ đó rất nổi bật nên tôi…”
Đôi môi của anh chạm vào làn da cổ ngăn chặn những lời đang thốt ra. Đó là một cái chạm phớt của đôi môi lên làn da, nhưng tiếp đó, khi nó hé mở, cùng với nhiệt độ từ đôi môi truyền tới, lưỡi anh vẽ lên những đường tròn chậm rãi khiến cổ cậu theo phản ứng rụt về. Nhẹ nhàng mút vào, ngón cái Kid trên cánh tay cậu bắt chước theo chuyển động của đôi môi. Đầu óc nhanh nhạy của Shinichi trong lúc này bị quấy nhiễu bởi quá nhiều các tín hiệu và vẫn đang nhạy cảm trước cơn đau nên không biết phải phản ứng như thế nào về tình huống đang xảy ra.
Trêu chọc cao dần lên, Kid liếm tại một vị trí sau tai của Shinichi khiến bụng dưới cậu đột ngột nóng bừng lên, rồi tiếp đó đưa răng cạ nhẹ ở vị trí vừa chạm vào. Cậu cố gắng nuốt xuống tiếng rên suýt nữa thì bật thốt ra.
Anh bật cười. “Shh,” Kid thì thầm trước làn da ẩm ướt đang không ngừng run rẩy. “Đừng giảng đạo lý với tôi, thám tử. Tôi thích những thứ ngọt ngào.”
“Cậu…” Shinichi bừng tỉnh sau khoảnh khắc mơ hồ, ánh mắt nhanh chóng trở nên sắc lẹm. “Tại sao cậu…”
“Hmm,” Kid trả lời, dùng tay đang đặt ở thắt lưng kéo cậu lại gần hơn, một tay khác thì vòng qua ngực Shinichi. “Thám tử, máu chạy trong cơ thể cậu có chút vị đắng đó, nhưng mà dù sao thì tôi vẫn rất thích.”
“Tôi, không…” Shinichi nói trong lúc Kid đặt cằm mình lên đầu cậu. “Kid, tôi không…” Cậu không biết phải kết thúc câu nói này như thế nào, đặc biệt là khi khoảng cách giữa hai người quá gần, và nó dường như đã lấy đi hết tất cả tế bào não mà Shinichi thường dùng để đối phó với tên trộm quá mưu mẹo này. “Chuyện gì đã xảy ra? Hattori đâu?”
Anh thở dài. Và thứ gì đó trong Shinichi như giải tỏa cùng lúc với sự căng thẳng giảm xuống. Kid đã kéo bọn họ ra khỏi khoảnh khắc đó nhanh và bất ngờ như cái cách mà anh khiến bọn họ đi vào. “Cậu ngất đi lúc còn ở trong taxi.”
“Còn về quần áo?”
“Cậu ra nhiều mồ hôi, mà tôi cũng vậy. Với lại, tôi nghĩ với cái thời tiết này, cậu sẽ ấm hơn nếu không có chúng.”
“Có lẽ.” Shinichi cố gắng lý giải câu trả lời cho những câu hỏi của mình trong khi ký ức về đôi môi Kid trên làn da mình vẫn tiếp tục quấy nhiễu cậu.
“Tôi đã đưa cậu vào trong lúc Hattori trả tiền cho tài xế, sau đó cậu ta lấy điện thoại cậu và gọi điện cho Haibara, hỏi về các món đồ ăn mà cậu có thể ăn vào tối nay. Tôi đoán là cậu ấy sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Hattori lấy điện thoại của tôi?”
“Cái có móc hình quả bóng,” anh nói. “Không phải cái kia.”
“Cậu cầm cái đó phải không?”
“Lúc đó cậu không tỉnh táo,” Kid nói. “Tôi không biết liệu có ổn không nếu để cho cậu ấy cầm nó.”
Shinichi thở hắt. Nhịp đập của Kid vẫn ổn định đằng sau lưng cậu. “Vậy là tôi đã chịu được khoảng tầm mười một giờ trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ.” Cậu cúi đầu về phía trước, cố tình để cằm của Kid không còn tựa lại được trên đầu mình.
“Thám tử, tôi không biết liệu cậu có thể tự mình sử dụng những liều thuốc này hay không.” Kid nói. “Nhưng nếu như cậu chỉ được phép sử dụng chúng cách nhau mười hai tiếng đồng hồ, vậy thì cậu không thể tự mình kiểm soát được chúng. Cậu cần phải nhờ Mori…”
“Không!” Shinichi khàn giọng nói. “Chắc chắn không.” Đầu cậu quay cuồng, nhưng nó vẫn đủ rõ ràng để biết được mình phải làm gì. Cậu đã biết điều này sẽ xảy ra từ khoảnh khắc Haibara nói cho cậu biết cơ thể mình đang xảy ra điều gì. Cậu rồi sẽ phải rời văn phòng thám tử. Và rồi phải rời đi khỏi Ran.
Comentários