Đôi môi cô ta nhếch cao, và Shinichi đột nhiên khựng lại khi phát giác cô ấy trông không hề hung dữ. Mái tóc xõa ra không theo nếp còn đôi mắt thì tràn ngập sự mệt mỏi. “Chúng tôi muốn bắt tên hung thủ giết người đã lấy đi những viên đá quý đó và kẻ đã đe dọa Kid,” Shinichi nói. “Nếu có thể, tôi cũng muốn khiến cho bọn áo đen ngã xuống. Tôi muốn…” Cậu cắn môi. Bàn tay Kid ở sau lưng trượt lên và nhấn vào cánh tay cậu. “Chúng tôi có thể bảo vệ cô, nếu chúng tôi biết được rốt cuộc chúng tôi phải bảo vệ cô khỏi ai.”
Ánh mắt cô chuyển xuống và quan sát cậu, tất nhiên Shinichi cũng nhìn thẳng lại về phía đó. “Cậu không thể bảo vệ tôi,” cuối cùng cô ấy nói, vẫy vẫy bàn tay của mình trước mặt cậu. “Cậu có biết viên Pandora đó được tạo ra bởi Hephaestus* như một sự trừng phạt dành cho loài người sau khi Prometheus* truyền lửa cho họ?” Cô vén một lọn tóc sau tai. “Cô ấy muốn mình phải là nỗi đau khổ của họ, muốn trở thành người mang trong mình cả vẻ đẹp lẫn sự ác độc, và cả những đứa con của cô ấy cũng phải như vậy.”
*Tên của những vị thần Hy Lạp.
Kid nói thành tiếng từ Pandora. Shinichi bước gần hơn về phía anh, khoảng cách vừa đủ để Kid có thể tựa một tay lên vai cậu.
“Có lẽ,” Mercier nói, quay lưng về phía bọn họ để nhìn ra con đường đông đúc ở phía dưới, “giống như Pandora, tôi không thể chống cự.”
“Pandora không phải là một viên đá, đúng không?” Shinichi hỏi và thấy bàn tay của Mercier run rẩy dữ dội khi cô dùng hai ngón tay để đẩy tấm rèm cửa màu vàng tại cửa khu ban công và móc nó lên tay cầm kim loại. “Nó không hề liên quan tới sao chổi hay là mặt trăng.”
“Không,” cô thấp giọng nói, “cậu nói sai rồi. Pandora đúng là sẽ chuyển sang ánh đỏ ở dưới mặt trăng.” Mercier đụng nhẹ vào Phượng hoàng Vẫy cánh, chà sát móng tay dọc theo viền vàng của cái nhẫn, ngón tay sáng trắng như đối lập hoàn toàn so với chim ngọc lục màu đỏ.
Tiếng Touyama hét vào mặt Heiji về việc phải tôn trọng con gái của ông ấy hay đại loại gì đó tương tự vang lên ở ngoài cửa. Heiji thì hét lại rằng cô ấy mới phải là người nên tôn trọng cậu trước, nhưng mọi thứ thật sự rất ngớ ngẩn vào thời điểm như thế này. Nó chỉ đang đơn giản thông báo cho bọn họ biết, thời gian đã hết rồi.
“Những món trang sức chính là chìa khóa,” Shinichi nói. “Hãy cho tôi biết nó là chìa khóa của thứ gì?”
“Sự vĩnh cửu,” Mercier nói. “Tất nhiên, việc chạm đến cột mốc của sự vĩnh hằng. Cậu cần tất cả năm món, và một người nào đó biết thứ phải mở và mở ở chỗ nào.” Cô ấy thả điếu thuốc xuống tấm thảm hoa hồng xa hoa và dập tắt nó bằng mũi giày cao gót màu đỏ của mình, để lại một đốm đen bị cháy khét mà khi di chuyển để lộ ra. “Sharon gia nhập vào tổ chức để có thể luôn đi trước một bước, nhưng mà…” Cô ta bật cười. Buồn bã và giận dữ. “Bọn họ quá vô tình.”
“Còn Arbogast?” Shinichi hỏi, Mercier chỉ nhún vai.
“Ông ta giống với mẹ của ông ta vậy. Xảo quyệt. Lạnh lùng.” Cô vén một lọn tóc qua sau vai. “Ông của ông ta rất tự hào về việc người này đã tiếp nối truyền thống gia đình.”
“Thám tử,” Kid nói, từng câu chữ trong tai cậu như thể Kid đã cúi xuống để thì thầm chúng, nhưng lại không có hơi ấm từ đôi môi Kid vần quanh đó. “thời gian cho câu hỏi đã hết rồi.”
“Ừ,” Shinichi nói.
Cậu không hề ngạc nhiên sau khi một làn gió nhẹ xuất hiện thì Kid biết mất và thay vào đó là Katsumi xuất hiện, không một sợi tóc lòa xòa và với nụ cười nhẹ nhàng.
Mercier quay lại ghế đệm và ngã người ngồi xuống một cách duyên dáng, vắt chéo chân và rút ra một điếu thuốc khác. Cô không đốt lửa. “Cậu có biết Kuroba-sensei có một căn hộ ở Paris?” Đột nhiên cô hỏi. Kid căng cứng người với đôi mắt như lóe sáng điều gì đó. “Ông ấy thường tổ chức tiệc ở đó trước khi kết hôn.”
“Ở Paris?”
“Ừ,” Mercier nói. “Khi cậu đi tìm nó, cậu nên tới và thăm tôi.” Shinichi hy vọng cô ấy còn nhiều thứ muốn nói với bọn họ. Có thể là những thứ sâu hơn mà nãy giờ cô đã cố ý đi một cách lòng vòng.
Kid thở hắt ra khi cánh cửa đóng sầm lại, để lộ ra một Heiji bối rối và một Touyama dữ dội, còn Otaki thì nóng nảy với tập hồ sơ trên tay.
“Đám nhóc tụi cháu đang làm gì ở đây?” Touyama nói, trước khi quay về phía Mercier. “Heiji đã nói với tôi là cô không làm việc đó và cả giả thuyết minh oan của cô. Bây giờ tôi cần cô cung cấp cho chúng tôi danh sách những nghi phạm mà cô có thể nghĩ tới.” Ông quay lại về phía Heiji. “Bố cậu sẽ tới đây trong vòng một giờ nữa. Nếu cậu không muốn Otaki gặp rắc rối thì mang những người bạn của cậu về nhà đi.”
“Rồi, tốt thôi,” Heiji nói, mỉm cười hốt hoảng khi Touyama bắt đầu trừng mắt nhìn cậu ta. Nếu là bình thường, Shinichi sẽ bật cười trước việc nếu ông ấy trở thành bố vợ của Heiji thì sẽ đáng sợ như thế nào, nhưng lúc này cậu đang chú tâm suy nghĩ về chuyện khác, nó bị mắc kẹt ở giữa những manh mối mà cậu đã tìm thấy, về Vermouth, về vị Kaito Kid trước đây, và về cả năm viên đá quý đóng vai trò là chiếc chìa khóa cho thứ mà Mercier đã mô tả là sự vĩnh hằng.
Cậu để cho Kid kéo mình ra hành lang trong lúc bận suy nghĩ, giống như các cách mà không biết bao nhiêu lần Ran đã làm khi cả hai phải đối diện dưới hình dạng của một người lớn và một đứa trẻ. Nhưng không giống Ran, Kid chưa bao giờ cố gắng kéo cậu ra khỏi những chuyện này hay lo lắng quá mức về việc đó. Và trong một khoảng mất tập trung, Shinichi nhận ra, điều đó lại là một thứ mà cậu sẽ gạt qua một bên và không màng cân nhắc đến.
“Mà đúng rồi,” Otaki nói, khi mà anh hộ tống họ đến thang máy. “mấy tấm ảnh.”
Heiji nhận lấy và nhanh chóng xem qua trước khi đưa nó xuống cho Shinichi. Hơi thở cậu trở nên dồn dập, nhưng không phải vì ngạc nhiên mà là vì một thứ gì đó không thể diễn tả.
“Người đàn ông trên đoạn băng không phải là nhân viên ở đây. Không ai nhận ra anh ta cả. Còn cháu thì sao Conan?” Otaki hỏi.
Gương mặt của người đàn ông, người đã mơ hồ xuất hiện trong trí nhớ của Shinichi, lúc này đây, khi ngón tay cậu run rẩy chạy dọc theo tấm ảnh. Cảm giác chóng mặt bắt đầu xuất hiện.
“Đó là…” Kid rời bàn tay mình khỏi Shinichi và khuỵu đầu gối xuống. “Louis Redhouse.”
“Nghi phạm trong vụ án Scarlett Shimamoto?” Heiji cầm lấy tấm ảnh và quan sát nó kỹ hơn.
“Hoặc ít nhất là ai đó giống như ông ta. Dù gì đây cũng không phải lần đầu tiên,” Kid nói, trong lúc Shinichi khó nhọc hít thở để làm giảm nhịp đập của mình. “Conan trông có vẻ rất mệt mỏi. Chúng ta nên đưa em ấy về nhà.”
“Chúng ta cần phải lấy lời khai của các cháu về vụ nổ bom trước,” Otaki xin lỗi.
Shinichi nhắm mắt và cố gắng trấn tĩnh bản thân.
“Chỉ có mỗi anh Heiji và cháu thấy mọi chuyện.” Shinichi trả lời. “Vậy chị Katsumi có thể đến quầy lễ tân và gọi taxi trong lúc chờ chúng cháu lấy lời khai được không ạ?” Cậu nở nụ cười trẻ con và Otaki cũng cười đáp lại.
“Tất nhiên,” ông nói, và ngón tay Kid, với những ngón tay mát lạnh trên làn da nóng rực, chậm rãi vuốt ve cổ cậu như thể hiện lòng biết ơn.
Commenti