“Có chuyện gì sao, Kudo?” Heiji hỏi.
Shinichi nhìn về phía Kid, người đang khoanh tay quan sát Mercier, khi anh tựa lưng vào tường, giữa hai người xuất hiện một khoảng cách, rồi chuyển sự tập trung về lại Heiji.
“Cánh cửa này có chế độ khóa tự động,” Shinichi nói, “Tất nhiên là ban công trên lầu cũng vậy.”
Heiji đẩy nhẹ tay nắm cửa bên ngoài, giống như cách mà Shinichi đã làm, cậu sử dụng tay áo của áo len để tránh để lại dấu vân tay. “Vậy phải có một người ở trong,” cậu ta nói, và Shinichi gật đầu, nhìn lại về phía Mercier.
Cô ta không hề chú ý tới bọn họ, mọi sự chú ý đều dồn hết về người Kid.
“Mercier-san,” cậu nói, và người phụ nữ quay đầu nhìn về phía họ. “Có phải cô đã tình cờ hủy đi lời mời bữa tối với vị đạo diễn vào tối nay?”
Mercier chớp mắt, rõ ràng giật mình, và hạ tay đang cầm điếu thuốc xuống. “Tôi, ừ… các phương tiện truyền thông thường gắn kết chúng tôi có mối quan hệ tình cảm với nhau, và điều này đã khiến cho tôi gặp vài rắc rối, nhưng lại mang lại cho anh ta… danh tiếng.”
“Vậy là cô không hề hẹn hò với ông ta?” Heiji rời đi khỏi chỗ và chờ đợi Shinichi tiến về phía mình, nhưng trái ngược với mong muốn của cậu ta, Shinichi lại bước chân về phía Kid.
“Chưa từng,” Mercier nói. “Đúng là tôi đã từng có cảm tình với anh ta, nhưng không phải theo cách như vậy…”
“Vậy thì tại sao,” Shinichi hỏi, “cô lại lén lút vào phòng của ông ta qua ban công?” Câu vô tội nghiêng đầu. “Không chỉ vậy cánh cửa này chỉ có thể mở ra từ bên trong, tại sao ông ấy lại để cô vào?”
Heiji đang nhặt lên phần ăn trưa còn sót lại của Mercier, nhướng mày trước hai tấm thẻ sọc màu được nửa giấu dưới đĩa. Cuối cùng đành phải đeo găng tay vào để có thể nhặt chúng lên.
Là thẻ CA-61. Shinichi bắt gặp ánh mắt Heiji. Cả hai người họ đều biết nó có nghĩa gì. Cô ta kiểm tra xem có chất độc xyanua trong bữa trưa của mình hay không. Giống như Groves, cô ta đã sợ hãi. Shinichi kéo tóc ra khỏi mặt mình, nó ướt đẫm mồ hôi, cả da của cậu cũng nóng bừng. Cậu lại bắt đầu sốt rồi sao? Còn quá sớm khi nói thuốc bắt đầu hết tác dụng. Cậu không định uống viên tiếp theo cho tới khi bảy giờ tối đến.
“Không phải là một cách quá lạ cho một chuyến thăm hỏi vô hại rồi sao,” Heiji nói, đặt lại những tấm thẻ xuống.
Đôi mắt của Mercier lóe sáng. “Tôi vừa mới nói là mình gặp rắc rối với đám nhà báo rồi đấy thôi?” Trong lúc nói, cô ta lại đưa tay chạm lên ngực. Cái nhẫn.
“Là để lấy cái nhẫn đó sao?” Shinichi nhẹ nhàng hỏi, và Mercier chà xát ngón cái trên chiếc nhẫn. “Cô dự định ngày mai mang nó về Pháp.”
“Nó khá có giá trị,” Kid nói. “ngọc thạch đỏ.” Kid tựa đầu vào tường, mũ nghiêng về trước hơn nữa. “Thứ này chỉ được tìm thấy ở hai nơi. Utah và New Mexico ở Mỹ. Được bán với giá gần sáu ngàn đô Mỹ cho mỗi carat, và cái nhẫn đó có số carat không nhỏ đâu.”
“Anh ta bảo tôi giữ nó,” Mercier nói. “Bởi vì Phượng Hoàng Vẫy Cánh là vật gia truyền vô giá.”
“Làm sao xảy ra được?” Kid hỏi. “Khi mà anh ta không có gia đình?”
Shinichi tiến tới chỗ Mercier. Càng lại gần, dưới mùi vị khói thuốc đó, cô ta mang theo mùi vị khá ngọt ngào. Sugar và Chanel No.5. “Em có thể coi thử nó không?”
“Coi cái gì?” Cô ngồi thẳng dậy để có thể quan sát gần hơn Shinichi. “Cái nhẫn?”
“Không,” cậu trả lời. Shinichi đã nhìn thấy cái nhẫn, và mặc dù sẽ tốt hơn nếu cậu có thể quan sát nó ở khoảng cách gần, Shinichi lại thấy có hứng thú với thứ mà Mericer đã dùng tay che lại. “Chiếc vòng cổ của cô. Thứ giống với chiếc nhẫn của Groves-san, món đồ mà cô cần bảo vệ.”
Mercier thở dài và di chuyển về phía trước, để lộ chiếc vòng cổ rời vào tầm với của Shinichi. Hơi thở có mùi rượu mạnh. Cậu đã không chú ý tới việc cô ấy đã uống rượu trước khi bọn họ tới, nhưng bây giờ khi nhìn thấy chiếc ly đã cạn một nửa bên cạnh bữa trưa đang ăn dở, có lẽ cô ấy đã quên thứ đằng sau mà chỉ tập trung cho ly rượu phía trước.
Mặt dây chuyền có hình con bọ hung, với màu xanh đậm màu và những viên đá xanh lá sáng lấp lánh trên nền mạ vàng khiến con bọ hung trở nên thật quý báu. “Nó tên là gì vậy ạ?”
“Nữ hoàng của sông Nile,” Mercier nói. “Nó đã luôn có mặt ở gia đình tôi từ rất, rất lâu rồi.”
Lady Red, Cardinal, Phượng Hoàng Vẫy Cánh, và Nữ hoàng của sông Nile. Những cái tên thật lố bịch. Nhưng có lẽ Kid sẽ khá thích thú với chúng.
“Ngọc lưu ly và ngọc lục bảo,” Kid nhận xét. Anh cúi người về phía trước, qua cả vai Shinichi để nhìn gần hơn. Mùi tro và hoa nhài lấn át đi mùi rượu và mùi nước hoa trong mỗi hơi thở của người này như thiêu đốt cổ cậu. “Một cái tên phù hợp.”
Shinichi khịt mũi cho sự phỏng đoán của mình, nhưng nó bị cắt ngang khi má Kid chạm vào má cậu.
Mercier ngồi trở lại và con bọ hung bị kéo ra khỏi bàn tay đang nắm hờ của Shinichi. “Tôi không giết Cliff,” cô nói, nhìn về phía Kid. “Tôi không thể. Kaito Kid nên tin tưởng tôi. Ông ấy đã luôn…” Cô dừng lại.
Kid không trả lời. Tuy nhiên anh lại di chuyển chiếc gạt tàn của cô lại gần hơn khi nhận ra vài cm điếu thuốc của cô ấy đã thành tro.
Có tiếng ồn ở bên ngoài, và tiếng gào thét mất kiên nhẫn của Touyama cắt ngang đi tiếng xì xào đã bắt đầu xuất hiện từ khi Mercier đồng ý cho bọn họ tiến vào.
“Cảnh sát tới rồi,” Shinichi nói, và Heiji nhăn mặt. “Là bác Touyama. Đồng nghĩa với việc bố cậu cũng đang ở gần đây.”
“Tôi có thể cho cậu thêm năm phút, nhưng không được hơn thế nữa,” Heiji đáp lời. “Sẽ mệt lắm đây.”
“Cảm ơn,” Kid nói, và dường như Heiji khá bất ngờ trước sự nghiêm túc của anh.
“Rồi, rồi, nhưng mà đừng nghĩ tới việc tôi sẽ lại làm những chuyện này.”
“Tôi đoán mình có thể hiểu tại sao cậu và thám tử có thể trở thành bạn bè,” Kid trêu chọc.
Heiji cau mày cười, sau đó đẩy cửa bước ra sảnh và đóng nó lại.
“Vậy cậu là viên đạn bạc của Sharon,” ngay sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Mercier nói. Đầu của Shinichi quay nhanh đến nỗi khiến nó quay cuồng và ánh mắt dần mờ đi. Không phải bây giờ.
Mặc cho Shinichi không hề nói bất cứ điều gì, Kid đặt bàn tay đeo găng lên vai cậu để giữ vững người. “Thám tử?”
“Không,” Shinichi nói. “Tôi ổn.” Cậu cố gắng kéo sự tập trung quay trở lại, và với sự nỗ lực, cậu cũng thành công trong việc đó. “Cô không phải… là một trong số chúng, đúng không?” Cậu liếm đôi môi mình. “Giống như Vermouth?”
Shinichi đã học được bài học về việc bất cứ ai cũng có thể là một trong số chúng. Phát thanh viên, cảnh sát, thám tử kiêm nhân viên pha chế với nụ cười nhậu hậu đã giúp đỡ trẻ em trong việc giải quyết vụ mèo con mất tích. Mercier, người đang ở trong phòng với một bộ đồ đen toàn thân và cả những điếu thuốc… Cô ấy không phải là ứng cử viên khó xảy ra nhất, phải không?
Shinichi nuốt xuống, đột nhiên cảm thấy bản thân mình như bị mắc bẫy.
“Không,” cô ta nói, chuyển tầm nhìn lên trần nhà và hít sâu điếu thuốc. “Không. Chỉ mỗi Sharon muốn làm sự hy sinh đó, và cô ta có một thứ mà tất cả chúng tôi đều không có..”
“Một thứ?” Shinichi cố gắng để lý giải những thứ mà mình đang nghe thấy. Vermouth, một Vermouth lạnh lùng và tàn ác, người chỉ dành mỗi sự dịu dàng cho Ran và có động cơ không thể nào hiểu được, đã… ‘làm sự hy sinh đó’? Gia nhập vào Tổ chức Áo đen… để làm chuyện gì?
“Hóa trang,” Mercier nói “Khả năng này giúp cô ta có thể dễ dàng qua mặt người khác.” Ánh mắt cô chuyển sang Kid, và bọn họ bắt đầu trong một cuộc thi đối mắt mà Shinichi không quá hiểu. “Thứ đó cô ta đã được học từ Kaito Kid…” Điếu thuốc của Mercier đã cháy hết. “Đồng thời, Sharon nghĩ cô ta đã quá già để có thể học thêm chiêu trò mới.”
“Cô bao nhiêu tuổi?” Shinichi hỏi, cơ thể vẫn còn quay cuồng, bối rối và bằng cách nào đó nhận thức được các câu trả lời, cô ta nhướng một bên lông mày. “Rốt cuộc thì các người bao nhiêu tuổi rồi?”
“Không phải rất mất lịch sự khi hỏi tuổi của một quý cô sao, Edogawa-san?” Cô đứng dậy và bước về phía cửa sổ. “Tuy nhiên, tôi đoán bản thân mình có cùng câu hỏi với cậu.” Cô liếc Kid. “Cả hai người các cậu.”
“Những tên trộm bóng đêm là vĩnh cửu,” Kid nói, ngả mũ xuống trước mặt người con gái. Anh dùng tiếng Pháp nói một thứ gì đó khiến cô ta bật cười.
“Mấy trò đó không có tác dụng với tôi đâu, cậu nhóc.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ có tác dụng,” Kid đáp lời. “Chỉ là lời chúc mừng của tôi thôi.”
Comments