top of page
Moonlightl

Chương 94

“Thám tử rất giỏi trong việc nhớ các chi tiết,” Kid nói. “Những cái máy theo dõi cử động khá thông minh. Nếu tra xét một cách cẩn thận, chúng hoàn toàn khác biệt.”

“Không phải chị cũng biết rất rõ về nó sao, chị gái?” Shinichi lầm bầm, suy nghĩ về những lần mà Kid đã ngăn lại những thiết bị ghi hình giám sát và đè các khoảng thời gian khác nhau nhằm giả tạo chúng. “Có thể phóng to hình ảnh lên được không?”

“Tôi sẽ nhờ chú Otaki gửi nó cho pháp y công nghệ để kiểm chứng từng khung hình,” Heiji nói, quan sát người đàn ông trong video đẩy chiếc xe đẩy ra khỏi phòng của Clifford Groves mười lăm phút sau khi ông ta đi vào. Cậu ta đẩy người bảo vệ ra khỏi ghế và ngồi xuống chỗ đó, tiếp đó sao chép cảnh quay vào một ổ đĩa flash được gắn trên chiếc móc khóa có hình cây gậy bóng chày mà có lẽ Heiji đã mua tại Koushien năm nay. Khi sao chép xong, cậu gắn chiếc USB vào máy tính bảng của mình.

“Có thể gửi qua mạng được mà?” Kid hỏi.

Đột nhiên Shinichi có thể tưởng tượng ra cảnh ghét bỏ của Haibara.

“Quá nguy hiểm” Heiji lơ đễnh nói, kéo ngón tay của mình qua màn hình trong lúc nhân viên bảo vệ quan sát giữa ba người bọn họ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chuyện này tốn mất bao lâu?” Shinichi hỏi. Cảm giác nôn nóng cứ nhộn nhịp. Cậu biết người đàn ông đó, và cậu nghĩ Kid cũng vậy, bằng chứng chính là độ cong không hài lòng ở khóe miệng của anh.

“Ít hơn một tiếng đồng hồ,” Heiji nói, cất chiếc máy tính bảng về lại túi của mình và lập tức di chuyển tới cửa ra vào. “Chúng ta không còn nhiều thời gian.” Shinichi đi theo Heiji và Kid về lại hành lang để bắt thang máy đi tới phòng của Mercier.

“Chúng ta có lẽ sẽ đủ thời gian để kiểm tra qua về vị diễn viên người Pháp kia,” Kid nói. “Cậu không cảm thấy vui hơn khi đã không để tôi chảy máu đến chết sao? Mọi thứ đều tới từ Pháp.”

“Để cậu chảy máu tới chết?” Heiji hoài nghi, liếc nhìn về phía hai người họ. “Kudo?”

“Đừng lo lắng về việc đó,” Cậu nói. “Một vài người ở đây đã để anh ta bị bắn…”

“Cách dùng từ ‘để’ của cậu thật không chuẩn xác chút nào, thám tử nhí…”

“Tên ngốc nào sẽ không mặc thêm áo chống đạn trong khi người mà anh ta đang chờ đợi lại có súng…”

Heiji lắc đầu và tiếp tục mất kiên nhẫn bấm nút chờ thang máy.

“Tôi đã học được bài học rồi, được chưa?” Kid nói, tiếp đó anh bật cười, mọi sự căng thẳng mà anh đã mang theo kể từ khi rời khỏi căn phòng khách sạn đã cuốn trôi đi với âm thanh. Một cách bất ngờ, Shinichi bắt lấy cổ tay của Kid, thật chặt cho dù những ngón tay không thể bao trọn hết cả cổ tay đó. “Thám tử?”

Mạch đập của Kid rất ổn định, nhưng nó có vẻ tăng dần khi Shinichi nhìn chằm chằm về phía anh. “Cậu tốt nhất nên nhớ kỹ điều đó.”

Kid nhìn cậu một lúc lâu, tiếp đó cẩn thận rút cổ tay mình lại, để mặc cho tóc mái phủ xuống khuất bóng đi khuôn mặt. “Đừng nhìn tôi như vậy, thám tử. Dễ thương đến không chịu nổi.”

Đỏ mặt, Shinichi cau có nhìn anh. Tiếng thay máy ‘ding’, Heiji khẽ ho. “Đi thôi, đi gặp người diễn viên đó nào.”

“Ừ,” anh nói. “Càng nhanh càng tốt.”

***

Tầng năm của khách sạn đông nghẹt người bận rộn với chiếc điện thoại không ngừng vang lên tiếng ‘tách tách’. Rõ ràng là đám người này đã theo dõi những người bảo vệ từ tiền sảnh, bởi vì địa chỉ của Mercier đã bị lộ ra. Họ đã phải luồn lách theo dòng người để có thể tiến tới phòng của Mercier. “Căn phòng này nằm trực tiếp dưới phòng của Clifford Groves.” Heiji nói. “Như vậy rất dễ dàng để có thể tìm được sợi dây đủ dài để kéo căng thoải mái giữa hai căn phòng.”

Shinichi cau mày. “Nhưng nếu thật sự là cô ta đã giết người, cô ta sẽ để lại sợi dây lộ liễu như vậy sao? Tôi chắc chắn sẽ không.”

Heiji cũng nhận thấy điều đó. “Chúng ta cần phải hỏi cô ta.” Cậu ta gõ cửa phòng.

“Không cần phải gọi! Tôi sẽ không mở cửa trừ khi các ông là cảnh sát!” Chát chúa, và giận giữ. Shinichi rùng mình.

“Chúng ta nên làm gì?” Cậu hỏi Heiji và chỉ nhận được cái lắc đầu.

“Tôi không biết. Có lẽ chúng ta nên…”

Kid thông cổ họng, tiếp đó bắt đầu nói bằng tiếng Pháp. Những câu chữ, mặc kệ chúng có ý nghĩa gì, được phát ra thật dễ dàng từ chiếc lưỡi đó. Shinichi bối rối và giật mình bởi cách chúng như từng giọt dung nham nóng chảy rớt xuống ngực cậu và lắng đọng tại phần bụng. Âm thanh của Kid…

Cậu ép buộc bản thân vứt bỏ suy nghĩ khi cánh cửa mở ra. Mercier, người đang mặc nguyên bộ phục trang màu đen, với lớp trang điểm hoàn hảo khẽ hé mở cánh cửa. “Vào đi,” cô ta nói, nghiêm trọng và rạch ròi từng âm một. “Nhanh lên, trước khi tôi thay đổi suy nghĩ.”

Khu vực phòng khách của dãy phòng rộng rãi được trang trí bằng màu sắc nhẹ nhàng hơn thứ mà họ đã thấy cả ngày hôm nay, màu hồng và vàng nhạt tuyệt đẹp. Mercier trông thật nổi bật và nguy hiểm khi cô ta ngồi cứng nhắc trên mép chiếc ghế đệm, với làn da và mái tóc sẫm màu, cùng đôi giày cao gót đỏ và đôi môi cũng đỏ thắm không kém.

“Cậu nói là cậu có thể trao đổi,” cô ta nói với Kid. “Ba đứa trẻ thì có gì để trao đổi với tôi?” Tiếng Nhật của cô ta khá tốt, nhưng lại rất sắc bén và gọn ghẽ hơn Shinichi về giọng điệu nếu không đề cập đến vấn đề ngữ pháp.

Kid nhếch môi, và trong khoảnh khắc một hơi thở, Katsumi biến mất và thay thế bằng Kid trong bộ đồ màu trắng. Điều này như bất chấp mọi nguyên lý và mọi lý do cho việc anh có thể thay đổi một cách nhanh chóng, như thể bộ đồ lúc ban đầu chưa từng tồn tại vậy. Và mỗi lần nhìn thấy nó, Shinichi vẫn… rất ấn tượng, nhưng cậu sẽ không bao giờ thừa nhận điều này. Việc thừa nhận sẽ phá rối đi ván cờ đang cân bằng này. Nếu Kid biết anh thường xuyên gây ấn tượng với Shinichi, có lẽ việc tiếp tục cố gắng sẽ không còn quan trọng với anh nữa, và Shinichi sẽ… Cậu ghét điều đó, vì trò chơi này đã luôn là một điểm sáng kỳ ảo trong thực tế mờ mịt của cuộc đời cậu. “Có lẽ,” anh nói, “tôi biết nhiều hơn những gì mà cô đã nghĩ.”

Mercier chớp mắt, tiếp đó ánh nhìn chuyển xuống Shinichi rồi quay lại phía Heiji trước khi lầm bầm thứ gì đó bằng tiếng Pháp. Cô ta bắt chéo chân và rút ra một điếu thuốc lá, sau đó nhướng mày nhìn Kid, người đang kéo áo choàng ra sau lưng và quỳ một chân xuống trước mặt cô, búng ngón tay và đốt lên một ngọn lửa nhỏ mà hầu như không để lại bất kỳ dấu vết gì trên găng tay của mình.

“Quý cô,” anh nói, đốt điếu thuốc lá trên ngón tay của Mercier. Ánh mắt của cô ta, từ khi bắt đầu đã quan sát Kid thật cẩn thận, dần trở nên xa cách, như thể cô ấy đang thông qua người trước mặt để nhớ đến một ai khác.

“Cậu không biết tôi,” cuối cùng, cô ta nói. “Cậu không phải là Kaito Kid đó.”

“Làm sao cô biết điều đó?” Heiji hỏi, da gà nổi hết cả lên, nhưng Kid… nụ cười đó không hề nhạt đi, nhưng lớp cơ kia lại cuộn lên rồi thả lỏng như thể một con rắn đang chực chờ không biết có nên tấn công hay không.

“Con trai của ông ấy,” Kid trả lời, một cách chậm rãi. “Cô… biết cha tôi?”

“Ừ,” Mercier nói. “Ông ấy là người đã dạy cho cậu nói tiếng Pháp?”

“Không.” Kid đứng dậy. “Bố tôi chết lúc ông ấy còn đang dạy tôi chữ và cách để điều khiển bàn tay qua mắt người khác.”

“Tôi hiểu rồi,” cô nói, và một lần nữa, bằng tiếng Pháp, cô ta nói điều gì đó nghe có vẻ như lời chia buồn.

“Làm sao cô biết bố của tôi?” Mũ của Kid khuất xuống che mất một phần gương mặt anh.

Tay Mercier trượt tới cổ và nắm lấy dây chuyền. Chiếc nhẫn của Groves được treo ở đó, bên cạnh một mặt dây chuyền được che lại bởi bàn tay của Mercier. “Chúng tôi đã từng làm việc với nhau.” Cô thổi khói ra khỏi miệng. “Rất nhiều năm về trước, ở Paris.”

Vài làn khói bay tới chỗ Shinichi khiến cậu sặc. Dù gì thì tàn dư sau đám cháy trong căn phòng của Groves đã khiến ngực Shinichi đau nhói và mỗi lần nuốt xuống đều tốn rất nhiều sức lực. Đột nhiên, cậu cảm nhận được, dường như không phải chỉ mỗi ngực, cơn đau đã lan tỏa khắp mọi nơi. Shinichi nhăn mặt nhận ra điều này sẽ chỉ càng tồi tệ hơn khi cậu dừng việc hỗ trợ lại bằng thuốc.

Nhưng hiện tại, khi mà Mercier đang ở trước mặt bọn họ, với động cơ vẫn chưa biết được, Shinichi không cho phép mình buông bỏ sự phòng bị. Ít nhất, việc hít thở cũng không đau đến nỗi vậy.

Shinichi lấy khăn tay ra và mở cánh cửa ban công. Khi đẩy cửa ra, cậu nghe thấy tiếng khóa tự động lách cách cùng với không khí mùa thu trong lành tràn ngập vào phòng, xua tan đi sự ngột ngạt của mùi thuốc lá nhập khẩu và thứ nước hoa đắt tiền.

Khóa tự động? Quan sát một cách cẩn thận hơn, Shinichi kiểm tra tay cầm bên ngoài và nheo mắt lại khi thấy nó không di chuyển lúc bị chạm vào. Nhìn xuống dưới, là một chậu cây vừa mới bị chuyển đi, và cả cuộn dây mà Heiji đã nhắc tới trước đó, thứ đã được an ninh ghi nhận là bằng chứng có thể phạm tội.


109 views1 comment

Recent Posts

See All

1 Comment


Tình Huân
Tình Huân
Jul 20, 2023

Heiji - bóng đèn siêu sáng - Hatori

Like
bottom of page