Phần 4: Nơi trú ngụ của quạ đen trong ngày đông Paris
Shinichi không biết mình phải nói gì. Cậu và Heiji chưa từng cảnh giác về sự hiện diện của đối phương - tất nhiên không phải nói đến lần gặp đầu tiên, khi mà cậu ta thích thú hơn trong việc đánh bại cậu ở một cuộc thi đấu không rõ ràng thay vì trở thành bạn của Shinichi.
Nhưng mà, ngay lúc này, Heiji trông thật bồn chồn, cho dù tính cách vốn đã không mấy kiên nhẫn của mình, khi mà cả hai người chờ đợi Kid. Shinichi ngồi bên mép giường còn Heiji tựa lưng lười biếng vào tường, và khoảng cách hai mét giữa hai người bọn họ ngập tràn một sự im lặng đến đáng sợ.
“Vậy, ừ…” Heiji chuyển trọng tâm cơ thể mình từ chân này sang chân khác. Nghe thấy tiếng nói, cơ thể Shinichi căng cứng lên. “Anh ta ổn chứ?” Cậu ấy ra hiệu mơ hồ về phía phòng tắm, nơi mà Kid đã viện cớ rời đi và giấu mặt vào bộ tóc giả trên tay.
Đó… không phải là câu hỏi mà Shinichi đang trông chờ, nhưng đó là một trong những thứ mà cậu cảm thấy thoải mái để trả lời, không giống như một vài điều khác mà Heiji có thể mạo hiểm trong sự hiếu kỳ của cậu ta.
“Tôi đã từng nói với cậu Kid đầu tiên đã bị giết, phải không?” Shinichi tháo bỏ kính mắt và cố gắng lau đi lớp tro dính trên nó. Má cậu vẫn còn nóng ran từ lòng bàn tay Kid, ánh mắt Kid… ừ thì, nói đúng hơn là từ mọi thứ của anh. Kid… Ánh mắt cậu hướng tới cánh cửa đóng lại của phòng tắm. Tiếng nước chảy từ vòi nước xuống bồn rửa là âm thanh duy nhất phát ra từ đó. Shinichi hạ thấp giọng. “Tôi không thể nói cho cậu chi tiết, nhưng ông ấy đã bị thiêu sống khi không mặc bất kỳ món phục trang nào.”
“Chết tiệt,” Heiji nói. “Vậy đó là lý do tên hung thủ để Groves bị đốt giống như vậy? Để đảm bảo rằng…” Mặt cậu ta nhăn lại trong sự pha trộn giữa tức giận và bối rối, sự phẫn nộ hiện rõ trên đôi lông mày kia. “Nhưng không phải như vậy xác minh tên giết người biết Kid là ai?”
“Ừ,” Shinichi nói. “Biết ông ấy là ai và biết ông ấy chết như thế nào. Điều đó nói lên mức độ thông tin nắm giữ trên mức trung bình.”
“Cậu thật sự đang nghi ngờ việc mọi thứ đều có liên quan tới bọn áo đen đó, phải không?” Heiji cởi chiếc mũ và vò tung mái tóc của mình lên, ánh mắt hướng về phía nhà tắm. Tiếng nước đã dừng. “Không khó để hiểu tại sao anh ta lại không muốn ở gần đó. Người Kid đầu tiên có lẽ rất có ý nghĩa đối với anh ta, và…”
“Ông ấy là cha tôi,” Kid cắt ngang.
Shinichi ngước lên và thấy Kid đã bước ra khỏi phòng tắm. Có vẻ như anh đã cẩn thận chỉnh trang lại bản thân bằng một lớp makeup mới, mang đôi tất mới và bộ tóc giả cũng được chải chuốt gọn gàng. Dù vậy, đôi mắt ấy, Shinichi nghĩ, vẫn còn có chút gì đó vụn vỡ.
“Oh. Tôi…”
“Đừng,” Kid nói, giơ bàn tay ra dấu dừng lại. “Tôi khá chắc việc người đã gây ra vụ việc đó đã chết rồi.”
Heiji nghiến răng và nhìn sang chỗ khác. “Mercier vẫn còn ở lại trong phòng của cô ta ở tầng 5.” Một tiếng ho, khó xử và căng thẳng trong bầu không khí im lặng ngột ngạt. “Ông già của tôi chắc sẽ đến đây sớm thôi, bởi vì nạn nhân là người nổi tiếng, nên chúng ta cần tìm ra mọi thứ có thể trước khi điều đó xảy ra, bằng không, ông ấy sẽ giữ lại hết các thông tin mật.”
“Vậy chúng ta cần phải nhanh lên. Cá nhân tôi khá dị ứng với những người thi hành pháp luật.”
“Nghe giả tạo thật đấy,” Shinichi cảm thán. “Cậu đi chơi với nhân viên cảnh sát chỉ vì thích thú đó thôi.”
“Ừ thì, cậu không thể chọn gia đình cho mình,” Kid nhẹ nhàng đáp lời. “Đặc biệt khi đây là lần thứ hai cậu bị dính líu tới đó.” Chỉ còn lại chút dấu vết căng thẳng trên đôi vai của Kid. Gương mặt kia nhợt nhạt, nhưng lại nở một nụ cười nhếch mép thản nhiên như một thứ phụ kiện, giả dối và xấu xí, nhưng cũng không cách nào đọc được.
Shinichi nhận ra Kid không có biểu hiện đó khi chỉ có mỗi cậu. Ngay cả khi quay trở lại những vụ trộm, lúc mà hai người họ không có gì khác ngoài mối quan hệ miễn cưỡng. Lúc mà chỉ có hai người ở cùng nhau, trong trung tâm liên lạc của con tàu hay trong buồng lái của máy bay, hay là cả trong nhà vệ sinh ở viện bảo tàng, ánh mắt của Kid luôn sáng lấp lánh vẻ tinh nghịch và thông minh. Đôi khi là sự bối rối, cũng có khi là thích thú, hay là thứ gì đó đan xen giữa hai cảm xúc này. Nhưng gương mặt lúc này mà anh đang phô diễn là gương mặt chỉ xuất hiện khi tình huống trở nên nguy hiểm và có đối thủ cần phải hạ gục.
Shinichi tự hỏi Kid đã mất bao lâu để cố cho cậu nhìn thấy con người thật của mình trong khi cậu lại không hề nhận thấy điều đó.
“Vậy nên chúng ta cần phải cẩn thận, nhưng mà nếu như ông già nhà tôi có chú ý tới việc chúng ta đang nắm giữ thông tin, ông ấy sẽ tự có lý do để tin tưởng điều đó. Chỉ có mỗi sự xuất hiện của Kazuha là vấn đề mà chúng ta cần phải để ý. Cô ấy không có sự tinh tế đó đâu.” Heiji khịt mũi.
“Tôi có nên nói cho cô ấy biết cậu nhận xét về người ta như vậy không?” Shinichi hỏi và nhận được cái liếc mắt từ Heiji.
“Rất cảm ơn sự nhiệt tình của cậu nhưng không cần đâu Kudo,” cậu ta trả lời trước khi dồn sự tập trung về lại Kid. “Cậu vẫn mặc như thế này? Chúng ta không cần phải quay lại phòng của Groves nữa đâu.”
“Không có vấn đề gì đâu,” Kid nói, với một sự lém lỉnh đã được luyện tập.
Trong khi Heiji đưa cho anh ánh nhìn nghi ngờ, Kid cuộn tròn mắt lại. Tiếp đó, anh thay đổi thế đứng, quấn một lọn tóc quanh ngón tay, đôi mắt mở lớn và miệng hơi chu lại. “Tôi xin lỗi vì lúc nãy đã hoảng loạn. Chỉ là tiếng động quá lớn và tôi không biết mình phải làm gì!” Giọng anh nghe có vẻ hơi nhu mì và Heiji phải hít một tiếng trầm thấp, ấn tượng với màn biểu diễn ngắn gọn này.
“Xem ra cậu không chỉ giỏi trong việc bắt chước? Thật đáng sợ.”
“Cũng chỉ là một hình thức giả dạng người khác thôi,” Kid giải thích và bước tới cánh cửa. Khi quay lưng lại như thế này, Shinichi cần phải quan sát cẩn thận hơn để tìm ra manh mối về những điều mà anh đang suy nghĩ. Tất nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu đang nhìn chằm chằm vào Kid. Shinichi không thể ngăn cản bản thân về việc tiếp tục đắm chìm vào khoảnh khắc mong đợi mà cậu đang chờ cho tới khi có được nó. “Tính cách này chỉ là sự pha trộn giữa những người mà tôi biết, một vài trong số chúng sẽ không quá nổi bật. Cậu có thể nói tôi đang giả dạng năm người cùng một lúc, như vậy lớp hóa trang này sẽ không có cách nào nhận ra được.” Anh nhìn lại. “Xin lỗi vì đã giữ chân chúng ta lại. Bây giờ đi được rồi chứ?”
Heiji gật đầu, đi ngang qua Kid và đẩy cánh cửa ra ngoài hành lang. Cậu ta hướng về hướng ngược lại so với thang máy, đường dẫn tới cầu thang. “Chúng ta sẽ hạ họ trong một lần và duy nhất,” cậu ta nói.
Shinichi, người đi sau một vài bước và đứng gần Kid, nhìn thấy trên biểu hiện kia một vài nét mặt dịu đi khi quan sát Thám tử miền Tây.
Shinichi không hề ngạc nhiên với điều đó. Dù gì, Kid và Heiji, theo mỗi cách riêng của họ, đều rất tốt bụng. Cậu nghĩ, chỉ là có lẽ, nhưng mà họ đã bắt đầu nhận ra những đặc tính của đối phương giống như cách mà cậu đã từng.
***
Họ đi xem xét cảnh quay an ninh trước. Tất cả tiến tới lầu một, ở đây Heiji đã dùng chính sự ồn ào và nhanh nhẹn của mình để chỉ đạo toàn bộ căn phòng an ninh và nhân viên trong đó.
Đầu tiên bọn họ kiểm tra hành lang. Không có gì quá khác biệt so với lần đầu tiên mà bọn họ quan sát, kể cả việc Kid tán tỉnh Groves.
“Còn Mercier?” Heiji hỏi.
“Không có gì đáng nghi cả,” Một nhân viên bảo vệ của khách sạn trong bộ trang phục có vẻ còn rất mới nói. “Cô ấy đi tới bể bơi sau bữa sáng, và khi quay lại thì tìm nơi để mát-xa. Tiếp đó cô ấy có nhờ dịch vụ phòng, và…” Anh ấy kéo đoạn phim về khoảng cách cạnh nhau giữa phòng của Groves và phòng của Mercier trên màn hình. “Nó vẫn được đưa vào phòng của cô ấy cho tới khi mọi chuyện xảy ra.”
“Nghĩa là, cô ấy có, tầm mười phút chỉ ở một mình?” Shinichi nhìn về phía Kid. “Tốn mất bao lâu để đi vào phòng Groves và quay lại phòng của Mercier qua ban công?”
“Nếu là tôi thì tốn tối đa hai mươi giây,” Kid nói nhỏ. “Nhớ không? Tôi đã dùng tính năng ‘dịch chuyển tức thời’ để biến mất trong một tòa nhà cao ba mươi tầng. Còn ai có thể làm điều đó chỉ với một sợi dây chứ? Nhưng chắc chắn sẽ không có thời gian để đặt bom hay xịt thứ gì đó dễ cháy vào những đồ vật của ông ta.”
“Mercier luôn tự mình đóng các pha hành động nguy hiểm, cũng có lịch sử tập gym, nhưng không có gì quá nổi bật, vậy nên tôi khá đồng ý với…” Dừng một lúc. “Chị Katsumi.” Heiji nói và dựa vào bàn, trọng lực dồn hết lên hai cánh tay. “Và không có ai khác đi vào căn phòng của Groves?”
“Chỉ có người của khách sạn,” người bảo vệ nói. “Vào lúc sáng sớm, khi ông ấy cần dùng bữa sáng. Tôi có thể kéo về khoảng thời gian đó cho cậu.” Anh ta bắt đầu quay ngược video. “Đây.”
Người đàn ông cao lớn và sành điệu, với mái tóc dài được buộc thành đuôi gà thấp sau đầu. Một thứ bất chợt đột nhiên chạy qua tâm trí Shinichi. “Tôi biết ông ta.”
Heiji chớp mắt. “Thật sao? Bằng cách nào?”
“Tôi không biết,” Shinichi nói. “Chỉ là tôi nhận ra ông ấy.”
Comments