“Kid! Kid! Nghe thấy tôi không?” Không nhận được câu trả lời nào, Shinichi tát nhẹ lên khuôn mặt đó. “Kid!”
“Thám tử?” Đôi mắt anh hướng về căn phòng và Shinichi có thể thấy ánh lửa ánh lên trong đôi mắt qua lớp kính áp tròng kia.
“Kid! Nghe này,” Shinichi nói, ép buộc gương mặt bản thân phải thật bình tĩnh để đối diện với người đang rất hỗn loạn. Cậu chà xát ngón cái qua lớp xương gò má anh, lau đi vết tro dính trên mặt. “Cậu đi về phòng được chứ?”
Anh gật đầu. Nhưng khi Shinichi buông đôi tay mình ra, cơ thể kia run rẩy ôm chặt lấy bản thân để đứng dậy.
Heiji xuất hiện.
Ngọn lửa đã tắt dần đi, để lại căn phòng bị cháy đen. Cậu ta nhìn Kid rời đi trong hốt hoảng trước khi quay lại Shinichi. “Chết rồi,” Heiji nói. “Không có gì bất ngờ cả.”
Cậu gật đầu, đưa một ngón tay vào tai và kéo ra. Không có máu. Xem ra màng nhĩ cậu vẫn chưa bị thương. “Không giống như bom.”
“Quá nhỏ,” Heiji xác nhận. “Âm thanh đủ to nhưng không giống như một vụ nổ.”
“Vậy làm cách nào mà nó có thể đốt cháy ông ta?”
“Khi tôi kiểm tra thi thể, tôi có ngửi thấy mùi xăng. Nó dính đầy trên bộ đồ của ông ta, với cả cái giường. Có ai đó muốn thiêu sống ông ta mà không phải khiến ông ta chết trong vụ nổ. Quả bom chỉ là để che mắt.”
“Để biểu diễn một thứ gì thôi sao?” Shinichi cố gắng bước vào căn phòng, nhưng đầu gối liên tục run rẩy. Cậu dựa vào bức tường một lúc trước khi thử lại lần nữa. “Có thứ gì sẽ sụp xuống trong đó không?”
“Có lẽ là không,” Heiji nói. “Để xem chúng ta có thể tìm thấy gì. Cảnh sát sắp tới đây rồi.”
“Làm sao cậu biết?”
“Cậu không nghe tiếng còi báo sao?”
Nếu như Shinichi tập trung, cậu có thể mơ hồ nghe thấy nó. “Ừ nhỉ, xin lỗi.” Ánh mắt chuyển xuống hành lang, nhưng Kid đã rời đi rồi, anh đã về lại phòng khách sạn. Hy vọng ở nơi đó Kid sẽ không ngửi thấy mùi cháy. “Tôi sẽ cố gắng tập trung.”
Không còn gì nhiều trong hành lý của Groves. Khi Shinichi xem xét nó, cậu tìm thấy những mảnh vụn của bộ quần áo được thiết kế riêng và cả mảnh da của Ý đắt tiền trên chiếc vali của ông ta, nhưng không còn những thứ khác. Mượn con dao bỏ túi của Heiji, Shinichi cắt túi trước của vali, phần khóa kéo đã bị tan chảy nhưng những thứ bên trong lại bằng cách nào đó mà được bảo vệ khỏi vụ nổ. Kính áp tròng, bàn chải đánh giày và một bức ảnh.
Góc phải của bức ảnh đã bị bôi đen, nhưng nó lại chiếm gần hết nội dung quan trọng. Shinichi đành bước ra ban công, nơi có ánh sáng chiếu vào phòng và để lên cái khăn tay trắng của mình để quan sát. Có sáu người trong tấm hình, tất cả đều đang mỉm cười. Groves, Shimamoto, Takizawa, Sharon Vineyard, nữ diễn viên Marie Mercier, và… người mà Shinichi nghĩ là Louis Maison Rouge, đứng kế bên cạnh cô em gái của anh ta. Mọi người đứng cạnh nhau, tay cầm ly ly rượu màu đỏ nâu sẫm, thứm màu thể hiện cho một loại rượu được chưng cất lâu năm.
“Rốt cuộc thì các người là ai?” Shinichi hỏi bức ảnh, khi Heiji chửi thầm lúc cậu ta đụng nhẹ vào cái bàn. Phần gỗ ở giữa đã bị cháy hết. “Thứ gì đã khiến cho các người sống lâu đến vậy?”
Cậu nhìn qua thi thể bị cháy xém của Clifford Groves, cơ thể vẫn còn căng cứng khi nhớ lại tiếng hét của người đàn ông.
“Cậu nghĩ bức tranh này bao nhiêu tuổi rồi, Kudo?” Heiji hỏi.
Shinichi quan sát chất lượng tấm ảnh cùng với độ dày của giấy, bộ đồ và mái tóc của người trong ảnh và cả cảnh sắc đằng sau họ. Cậu nhận ra đó là thành phố New York. “Tôi nghĩ là khoảng năm 1940. Đồng nghĩa với việc nạn nhân của chúng ta còn lớn hơn rất nhiều so với chúng ta đã tưởng tượng.”
“Nhưng bằng cách nào?” Heiji cầm lấy tấm ảnh và bỏ nó vào túi nhựa trước khi trả lại cho cậu. “Điều này làm sao có thể xảy ra?”
“Vậy sao tôi có thể trở thành như thế này?” Shinichi trả lời. “Thế giới này ngập tràn những thứ mà chúng ta không cách nào biết được.”
“Cậu lại bắt đầu trở nên giống với mấy lời nhắn trước vụ trộm của tên ảo thuật đó, Kudo. Tốt hơn hết là coi chừng bị tẩy não.” Cậu ta ca thán. “Nhưng cuối cùng thì chúng ta không tìm hiểu được gì cả.”
“Tôi nghĩ là có đấy.” Shinichi nhét tấm ảnh vào sau lớp áo khoác của mình, tiếp đó trả lại cho Heiji dao bỏ túi. “Chúng đã lấy thứ gì đó từ ông ta?”
Cậu tiến tới cái xác bị chết cháy và ngồi xổm xuống bên cạnh nó. Thứ mà Groves đã mang…
Shinichi nhớ lại chiếc nhẫn và ngay lập tức tìm kiếm nó. Nhưng cả hai bàn tay đều không có bất kỳ món trang sức nào, và Shinichi khá chắc chắn, nó không thể bị đốt cháy bởi ngọn lửa.
“Thứ gì?”
“Một cái nhẫn,” cậu nói. “Ông ta có đeo một cái nhẫn, hình dạng như phượng hoàng lửa. Một viên đá lớn được cắt thành hình dạng của một con chim, gắn trên nhẫn vàng. Thứ đó rất phô trương, cũng rất dễ nhìn thấy.”
“Và bây giờ nó biến mất?” Shinichi gật đầu. “Điều đó có nghĩa…” Cậu ta đẩy cánh cửa ban công. Cả hai tất nhiên đều không ngạc nhiên khi phát hiện nó không được khóa lại. “Người nào đã đặt quả bom đã có mặt ở đây cùng với Groves. Tiếp đó, trước khi giết ông ta, bọn chúng đã lấy đi cái nhẫn.”
“Ông ta cũng không bị chuốc thuốc. Làm cách nào có thể lấy được món trang sức đó trên người ông ta?”
“Không biết nữa,” Heiji trả lời. “Có ý tưởng gì không?”
“Xịt thứ gì đó vào mắt hay mặt của ông ta để khiến ông ấy bị mù?”
“Giật lấy cái nhẫn sau đó trốn thoát, rồi kích hoạt quả bom khi bọn chúng đã ra khỏi phòng.”
Shinichi đẩy chiếc kính mắt. “DNA lấy được từ việc xung đột với hung thủ sẽ bị xóa hết cùng với cơ thể. Thông minh.”
“Thật đáng ghét khi bọn chúng thông minh,” Heiji thở dài.
An ninh khách sạn đến sau chưa đầy năm phút. Shinichi nhìn Heiji tiếp tục xem xét hiện trường trong khi một nửa đầu óc lại trôi lại về phía Kid và cả phản ứng khác thường của anh. Kid chưa bao giờ hoảng loạn. Anh đã từng hạ cánh máy bay với cánh tay bị thương và nhảy ra khỏi những tòa nhà cao tầng chỉ với chiếc dù lượn. Không chỉ vậy, Kid còn là người có thể đưa ra hai mươi kế hoạch chỉ trong vòng một phút để đối phó với mọi thứ mà Shinichi sử dụng với mình.
Kid không căng thẳng hay thở gấp mà loạng choạng rời đi với đôi vai khom xuống như vậy. Anh không phải là kiểu người đó.
Nguyên nhân không thể nào do đám lửa. Kid đã từng cứu cậu khỏi tòa nhà bị cháy trước đây. Vậy tại sao bây giờ lại…?
Cậu bước ra ngoài ban công, chú ý tới cái nút bấm kỳ lạ.
Shinichi hít sâu một hơi, phổi cậu không còn tốt nữa, và cái không khí ở trong đó cũng chẳng lý tưởng mặc dù chúng đã từng.
“Ổn chứ, Kudo?” Heiji chống tay vào cánh cửa ban công đang đung đưa.
“Chỉ là khó chịu mùi khói thôi.” Cậu hít xuống và cố đè nén cơn ho. Bây giờ không phải là lúc. “Cậu có thể lo liệu mọi chuyện ở đây không?” Shinichi chà xát tấm ảnh bên dưới lớp áo.
“Ừ,” Heiji nói. “Nhưng có chuyện gì sao?”
“Hai vụ án trước đã để lại lời nhắn cho Kid,” cậu nói. “Nhưng ở đây mọi thứ đã bị cháy hoàn toàn.”
“Vậy thứ mà cậu đang lo lắng là về manh mối?” Khi Shinichi gật đầu, mắt Heiji đảo nhẹ sang cánh cửa, nơi mà Kid đã rời đi ngay khi anh vừa nhìn thấy ngọn lửa. “Cậu nghĩ anh ta biết?”
“Có thứ gì đó đã khiến cho cậu ấy hoảng sợ,” Shinichi trả lời. “Tôi chưa từng thấy anh ta hành động như vậy trước đây. Mặc dù có chút nhợt nhạt khi trông thấy Takizawa nhưng không giống vậy.” Cậu đã thấy tròng trắng trong đôi mắt Kid, khi anh nhìn ngọn lửa đó. Cả cơ thể anh căng cứng và ôm chặt lấy cậu tới mức nó có thể đã để lại vết bầm trên cơ thể Shinichi. “Vậy nên…”
“Vậy tôi sẽ trông coi mọi thứ ở đây,” Heiji nói, vẫy tay với cậu. “Nếu tôi tìm thấy thứ gì thú vị, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Dường như cậu ta định hỏi gì đó, nhưng Heiji chỉ nhăn mũi và cau mày. “Có lẽ đó là điều quan trọng, nếu như cậu đã quyết định không tự mình kiểm tra phần còn lại của hiện trường.”
Shinichi nhận ra gần đây mình có khá nhiều hành động kỳ lạ mỗi khi liên quan đến Kid. “Cảm ơn, Hattori,” cậu nói, thật thấp, tiếp đó bước ra ngoài hành lang và hít vào bầu không khí trong lành.
Shinichi mất một lúc mới định vị được vị trí của Kid ở trong phòng, bởi vì anh không bật điện và cũng nằm ngoài vị trí mà ánh sáng từ cánh cửa có thể chiếu tới. Bước vào một vài bước và nhìn sang phía bên trái, hình ảnh anh khiến lồng ngực cậu thắt lại.
Kid nắm chặt lấy chiếc kính một tròng mà anh thường đeo như một phần của bộ trang phục của mình bằng cả hai tay. Cơ thể kia cuộn tròn lại hết mức có thể, lưng dựa vào tướng và trốn dưới bàn. Từ góc độ này, Shinichi không thể nhìn thấy gương mặt của Kid, nhưng cậu có thể hiểu từ một vài chi tiết nhỏ nhất, như bàn tay run rẩy hay hơi thở gấp gáp của anh.
Đáng lý cậu nên quay lại sớm hơn. “Kid?”
Anh không trả lời. Shinichi bước sâu vào căn phòng và tiến dần tới cái bàn Sau đó, cậu khuỵu gối và chui xuống gầm bàn cùng Kid, chen chúc vào khoảng không bên cạnh, lưng dựa vào tường.
Không biết bản thân nên làm gì, Shinichi tựa đầu mình vào vai Kid, cố gắng dính chặt người mình vào cơ thể anh. Trong một lúc lâu, họ chỉ ngồi đó và hít thở. Thỉnh thoảng khi anh run rẩy, cậu sẽ lướt một ngón tay trên cánh tay trần của người này, cứ tiếp diễn từ cổ tay lên trên và ngược lại.
“Xin chào,” cuối cùng, Kid cũng lên tiếng. Shinichi ngước nhìn lên và phát hiện rốt cuộc người này cũng quay trở lại. Lớp trang điểm bị trôi trên mặt như thể để lại cho anh vài ba vết sẹo: mascara và eyeliner bị lem, đôi môi sậm màu từ những vết son bóng lung linh còn sót lại. Bộ tóc giả từ sớm đã nằm trên sàn nhà ở phía bên kia, mọi thứ khiến cho Kid trở nên thật mong manh và chân thật khi nhìn chằm chằm về phía Shinichi.
“Trốn dưới bàn không phải là một cách hay khi có vết thương trên bụng như vậy đâu,” cậu nói.
“Tôi biết mà thám tử.” Đôi mắt anh long lanh, những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe làm nổi bật lên tròng xanh sáng lấp lánh kia. “Cả việc không né quả bom đó nữa. Cậu tìm ra thứ gì hữu ích ở đó chưa?”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Shinichi hỏi, đẩy bàn tay của mình về phía bàn tay anh, và để cho Kid lồng ngón tay của hai người vào nhau.
Kid thở hắt ra. “Bố tôi đã chết như vậy.”
Đột nhiên, Shinichi nhớ về những gì mà mình từng đọc về Kuroba Toichi. Bị thiêu sống trong chính màn ảo thuật của mình, cùng với rất nhiều khán giả. Một tai nạn bi thảm. Có vấn đề xảy ra với dụng cụ phá khóa, hoặc là thứ gì đó trong dây điện. Cơ thể không còn sót lại quá nhiều và chỉ có thể xác định qua việc đối chứng dấu răng. “Tôi…”
“Tôi đoán đó là tin nhắn dành cho Kaito Kid vào lần này,” Kid nói, mí mắt khẽ sụp xuống. “Tôi đã luôn gặp ác mộng về nó từ hồi còn học trung học. Về việc bố tôi bị thiêu cho tới chết, về việc tại sao mà mọi ma thuật trên thế giới đều không thể cứu sống ông ấy từ…” Anh mắc nghẹn, và cố nuốt xuống. “Đôi khi ở trong đầu, tôi có thể nghe thấy tiếng mà ông ấy đang hét lên. Cậu có nghĩ lúc ra đi ông ấy cũng giống như vậy không? Mọi thứ xung quanh đều như vậy?”
Cho dù lúc này Kid đang nhìn Shinichi, ánh mắt kia vẫn thật xa vời. Gương mặt rối bời, tro dính khắp mặt, đầu tóc rối bù. Chiếc váy bị trượt khỏi một bên vài và vặn xoắn ngang đùi. Cậu cảm thấy nhói lòng. Ngực thật sự đau đớn nên Shinichi không thể ngăn cản bản thân đưa tay lên xoa những lọn tóc xoăn của Kid, kéo đầu anh xuống cho tới khi trán của hai người chạm nhau.
Đôi mắt dần lấy lại tiêu cự, Kid nháy mắt trước khoảng cách bị rút ngắn đột ngột. “Thám tử…” Anh rùng mình. “Shinichi.”
“Ừ,” Shinichi nói. “Tôi đỡ được cậu rồi, giống như cậu đã từng đỡ tôi vậy.”
Cậu không biết cả hai đã ngồi trong bóng tối đó bao nhiêu lâu, khuôn mặt cả hai chạm nhau và cùng sẻ chia bầu không khí trước khi Kid đặt một bàn tay lên má Shinichi. “Cậu trông thật xinh đẹp khi lo lắng, thám tử.” Ngón tay cái anh chà sát qua bờ môi cậu.
“Lúc trước cậu nói gương mặt tôi khó ở,” Shinichi trả lời, cố gắng tỏ ra nghiêm túc nhưng chỉ thành công ở việc khiến mình mất hơi. Sự tập trung hoàn toàn của Kid ảnh hưởng đến cậu quá nhiều. Mà bây giờ, Shinichi còn là một cái két sắt mà Kid đã quá biết rõ cách để mở khóa chúng, khi kết hợp các đầu ngón tay chạy dọc theo quai hàm cậu. “Tôi không xinh đẹp.”
“Cậu là một tên hai mặt.” Tro dính trên lông mi của Kid và bám thành một vệt dài trên sống mũi của anh. “Vỏ bọc này…” Ngón tay cái mơn trớn môi dưới Shinichi khiến cậu run rẩy hít vào, “chỉ là một lớp ngụy trang cho sự rực rỡ bên trong của cậu.”
“Cậu sẽ không thể nhìn thấy bản chất của tôi nếu soi rọi nó dưới ánh trăng,” Shinichi né tránh khi các ngón tay của anh giang rộng, ngón trỏ lướt qua khóe mắt và ngón đeo nhẫn đặt ngay tai. “Nó không được hoạt động theo cách như vậy.”
“Tôi là một tên trộm đá quý,” anh nói. “Tôi không cần bất kỳ dụng cụ chiếu sáng đặc biệt nào để biết được độ quý hiếm của một món trang sức.”
“Làm sao mà… cậu…” Tim của Shinichi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu có thể cảm nhận được nhịp đập thông qua lòng bàn tay nơi mà hai người họ đang đan vào nhau.
Bóng đèn chớp nháy trước khi sáng lên. Kid lùi lại và chôn gương mặt vào đầu gối mình. Shinichi buông lỏng bàn tay mình, tạo ra một khoảng cách giữa hai người họ khi đột nhiên nhận ra việc hai người đã gần như thế nào.
Đầu óc Shinichi quay cuồng, ngập chìm trong lời nói, mùi hương và cả nhiệt độ của Kid. Cậu đè nén một tay lên ngực mình, đè nén lại nhịp đập dữ dội trong lồng ngực và ngước nhìn về phía cửa, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh để vệt đỏ đang lan rộng trên gương mặt biến mất trước khi Heiji có thể phát hiện và đưa tới bất kỳ kết luận không đáng có nào đó.
“Đây có lẽ là một câu hỏi kỳ quặc,” Heiji nói khi cậu ta bước vào căn phòng và nhìn họ, “nhưng các cậu đang làm gì dưới bàn vậy?”
“Nói chuyện thôi,” Shinichi nói, cơ thể tự động muốn che Kid lại bởi vì Heiji đang chăm chú nhìn về phía anh, để ý tới màu tóc thật và cả độ gầy nam tính của bờ hông nơi chiếc váy quấn quanh cùng với chiếc tất rách của mình. Giống như cách mà Shinichi đã làm, tìm kiếm manh mối ở một người đầy rẫy những sơ hở, nhưng Kid chỉ để lộ ra những điều này bởi vì anh đang không ở trong trạng thái tốt nhất. “Cậu tìm ra gì rồi?”
Cậu chui ra khỏi bàn và đứng trước Heiji, chắn đi tầm nhìn của cậu ta về phía Kid.
“An ninh đã lấy được thông tin của cuộc gọi đi từ buồng điện thoại,” Heiji trả lời, sự tập trung chuyển về phía cậu với cái nhướng mày đầy hiếu kỳ. “Hóa ra ‘Em’ là Marie Mercier, và cô ta vẫn còn ở đây, trong khách sạn này. Một người từ bệnh viện đã tới đây và tìm thấy cô ta ở trong phòng. Cô ta đuổi bọn họ đi và đóng sầm cánh cửa lại rồi.”
“Vậy là cô ta vẫn còn sống.”
Heiji nói. “Họ sẽ bắt đầu trông chừng cô ta.”
“Tại sao? Để bảo vệ?”
“Không.” Heiji xoay chiếc mũ bóng chày. “Cô ấy đeo chiếc nhẫn hồng ngọc có hình phượng hoàng của Groves bằng một sợi dây quanh cổ. Đồng thời, từ phòng bên cạnh, bọn họ tìm ra một sợi dây trên ban công của cô ta. Cảnh sát muốn bắt cô ta dưới dạng nghi phạm của vụ giết người.”
Trốn dưới bàn chim chuột🤭
Hint nhiều như lá mùa thu thế mà còn ko chịu thổ lộ
Chờ mòn đít để tới cái khúc tui đang đọc ;-; vẫn chưa tới nên chờ tiếp