top of page
Moonlightl

Chương 91

Chấm đỏ biểu hiện Groves đang di chuyển tại sảnh chính, tiến gần tới bốt điện thoại dành cho khách. Giọng ông ta phát ra lách cách qua loa, hơi bị át tiếng bởi lớp vải.

“Cậu đã đặt chuyến bay tới Paris chưa?” Chính xác thì giọng của Groves không hề hoảng loạn, nhưng chắc chắn không hề bình tĩnh giống như lúc mà ông ta nói chuyện với Shinichi và Kid ở hành lang khoảng năm phút trước. “Tôi không thể đi cho tới thứ hai tuần sau. Tôi phải làm xong công việc với ban biên tập cho bộ phim nếu không sẽ có người nghi ngờ chuyện gì đang xảy ra.”

Một khoảng không im lặng, trong lúc đó Kid bắt đầu nhìn xung quanh căn phòng, kéo tấm rèm qua một bên và lướt dọc ngón tay theo đường viền của bức tường và những món đồ nội thất.

“Anh ta quá cẩn thận, không phải sao?” Heiji chú ý và Shinichi chỉ nhún vai.

“Cậu có thể không hiểu được, Hattori.” Khi Heiji bắt đầu phản bác, Shinichi lắc đầu. “Không, ý tôi không phải là điều đó xấu. Chỉ là, cậu chưa từng phải sống trong sự sợ hãi kéo dài.”

Heiji vuốt cằm. “Ý cậu là nói đám quạ đó.”

Shinichi quan sát Kid trong lúc anh đang chậm rãi khuỵu đầu gối xuống để kiểm tra khung giường. Một cái nhăn mặt mơ hồ thể hiện ý muốn đi giúp đỡ anh của Shinichi. “Haibara, Kid và tôi… chúng tôi buộc phải như vậy.” Ánh nhìn của Heiji trở nên sắc bén, đôi môi hé mở như thể cậu ấy vừa nhận ra điều gì đó. “Chuyện gì?”

“Không có gì, Kudo,” cậu ta trả lời.

Một tiếng bùng nổ từ Groves cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

“Cậu không thể trông chờ vào Sharon, Em. Bà ta chơi trò của riêng mình và có mục đích của riêng mình, còn chưa kể đến những mối liên hệ khác. Bà ấy sẽ bảo vệ chúng ta giống như đã bảo vệ Genny và Morris. Đó là những gì có thể nói. Những gì tốt nhất mà Genny nhận được là ở lại bệnh viện cùng với một cái tên giả. Không chỉ vậy, tôi nghe nói không có ai tới tham dự đám tang của Morris. Mấy tên cảnh sát đều là lũ vô dụng. Cậu biết chuyện gì xảy ra vào lần cuối chúng tôi bị cảnh sát dính líu vào không, cuộc điều tra của Date gần như khiến chúng tôi đều bị lộ diện.”

Mắt Shinichi mở to. Cậu nhìn qua Kid và nhìn thấy biểu cảm tương tự mình trên gương mặt anh.

Điều đó, cậu nghĩ, chính là sự xác nhận về sự đồng lõa của Groves, và cả mối liên kết chặt chẽ với Vermouth trong vụ án này mà không phải mỏng manh như ban đầu. Date Wataru… Shinichi chưa từng suy tính về việc đó, nhưng bây giờ…

“Một giờ nữa tôi sẽ gặp cậu ở phòng. Tôi cần phải đi tới địa điểm quay phim để kiểm tra buổi quay cuối cùng. Đó là cảnh quay thành phố, nên chắc không cần phải quá chú ý. Gặp lại cậu sau.”

Shinichi tắt tiếng của máy quay lén khi Groves cúp điện thoại, ông ta bước vào toilet và tiếng khóa kéo trượt xuống khiến Heiji rùng mình.

“Tôi có nên đặt máy theo dõi trong phòng ông ta không?” Kid cột mái tóc lên thành đuôi ngựa, để lộ ra gương mặt mình. Tầm mắt Shinichi liếc về vết tàn nhang đó, nhưng nhận ra nó đã được che lại. Cậu bắt gặp ánh mắt Kid và thấy người này cho anh một cái nhìn khó hiểu, anh vẫn tiếp tục dõi theo ngay cả khi cậu chuyển sự chú ý của mình về lại Heiji.

“Quá nguy hiểm?’ Shinichi hỏi Heiji, cậu ta xoay mũ mình lại một cách nghiêm túc.

“Cậu còn có thể xâm nhập vào mấy phòng dùng thẻ từ?”

Kid khinh bỉ nhìn cậu ta. “Tôi còn chẳng phải là một tên trộm nghiệp dư,” anh trả lời. “Tôi là Kaito Kid tuyệt vời, đáng kinh ngạc và không thể bị đánh bại.”

“Vậy thì tốt thôi, cậu đi mà làm nó.” Heiji tiếp lời. “Trong lúc đó, tôi sẽ đi xuống sảnh và hỏi xem liệu có thể nhận được danh sách các cuộc gọi đi từ bốt điện thoại đó trong vòng nửa tới một giờ trước không.”

Sau khi Heiji rời đi, và để lại bọn họ một mình trong phòng. Kid thở phào, nhẹ nhàng chà xát một bên mặt. “Máy theo dõi, thám tử?”

“Cậu thích cái thứ dính dính này, phải không?” Shinichi hỏi, cầm ra một hộp nhỏ và đưa nó cho Kid. Ngón tay hai người chạm nhau nhưng dường như có sự xung đột ở trong đó.

“Không nhiều bằng việc tôi nghĩ thanh tra Nakamori sẽ thích nó trong phi vụ tiếp theo của tôi ~” Kid đùa cợt và đôi môi Shinichi khẽ nhếch.

“Cậu không thể đâu.”

“Không,” Kid nói, đồng thời khiến cho chiếc hộp biến mất và một đồng 5 yên xuất hiện, di chuyển giữa những ngón tay anh trong khi Shinichi liếc mắt nhìn theo nó. “Tôi sẽ khiến điều không thể thành có thể.” Tiếp đó đột nhiên xuất hiện ba đồng xu. Kid thảy chúng và chụp lại, sau đó mở lòng bàn tay và xuất hiện duy nhất một đồng 100 yên. Và khi nắm lại rồi mở ra lần nữa, 3 đồng 5 yên lại xuất hiện.

Shinichi không hề nhìn ra được cách mà anh làm điều đó, cho dù Kid chưa một lần lừa anh nhìn sang nơi khác.

“Thám tử?” Shinichi ngước lên, tay đút túi quần lục tìm đồng 5 yên của mình, thứ mà Kid đã để lại trong chiếc nơ cậu nhiều tháng trước. Cậu nắm lấy nó, cố gắng làm dịu đi thứ đang không ngừng cuộn lên trong bụng mình khi phản ứng với âm thanh của anh. “Tôi từng nghĩ khuôn mặt khi lo lắng của cậu là dễ thương nhất, nhưng khuôn mặt khi ghen của cậu cũng không phải là không thú vị.”

“Ghen?” Shinichi cố hỏi, nhưng Kid chỉ mở cửa và rời đi, để lại cậu một mình trong căn phòng khách sạn, với gương mặt nóng bừng và dòng suy nghĩ không ngừng chạy tán loạn.

Heiji công cốc quay trở lại. “Không ai ở đây có quyền truy cập vào dữ liệu đó cả,” cậu ta nói. “Chúng ta tốt hơn hết vẫn là chờ Groves nói ra chính cái tên đó thì hơn. Em là ai cơ chứ? Có ý tưởng gì không, Kudo?”

“Không hẳn. Emily? Emiko? Chúng ta vẫn chưa có đủ bằng chứng. Cái đó cũng có thể là họ nữa.”

“Có thể,” Heiji đồng ý, lăn ra giường nằm. “Mà Kaito Kid đâu? Vẫn đang tìm cách gắn thiết bị nghe lén?”

“Ừ,” Shinichi trả lời. “Với kinh nghiệm của cậu ta, tôi nghĩ việc này sẽ không kéo dài lâu đâu.” Cậu chọc vào đống ly đang đặt cạnh giữa hai người. Đây là âm thanh duy nhất bên cạnh tiếng nói chỉ đạo uy nghiêm của Groves cho trợ lý của ông ta, một tiếng Nhật hoàn mỹ, cùng với tiếng xe cộ inh tai nhức óc.

Cánh cửa mở ra, kèm theo đó là mùi cà ri. “Không được,” Kid nói. “Nhưng chúng ta có thể ăn trưa trong lúc chờ ở đây.”

“Cậu có thể ngừng đi loanh quanh khi không cần thiết không?” Shinichi nói, nhảy xuống khỏi giường để lấy mấy cái túi. “Vết thương của cậu không thể lành lại nếu không ngừng làm mấy trò này đi.”

“Xin lỗi mà mẹ.” Kid nhanh chóng trả lời, để cậu cầm lấy mấy cái túi và đặt chúng lên chiếc bàn nhỏ trước tivi.

Họ ăn trong lúc Groves bắt taxi quay trở lại khách sạn. Ông ta nói chuyện với nhân viên khách sạn trong tháng máy, thanh tao một cách tự phụ. Tiếp đó, qua cánh cửa, tiếng của ông ta vang vọng khi đi về phòng mình. Ông ta nói chuyện điện thoại về bộ phim của mình bằng tiếng Pháp. Dưới cái nhìn ấn tượng của Heiji, Kid ngắn gọn phiên dịch lại cho họ trong khi Shinichi cố gắng không chú ý tới việc mà Kid đã đè hết chân mình lên chân cậu.

Tiếng mở cửa phòng Groves, âm thanh đi vào và tháo bỏ đôi giày lần lượt vang lên. Ông ta kết thúc điện thoại và thở dài. Cả căn phòng trở nên im lặng, Shinichi chuyển đổi tín hiệu từ thiết bị đã gắn lên người Groves qua cái mà Kid đã đặt ở đâu đó trong phòng của ông ta. Tiếp đó lại tắt chế độ loa ngoài và để nó phát ra từ trong tai nghe.

“Heiji cậu chờ ở cầu thang khẩn cấp. Kid cậu chờ ở hành lang. Tôi sẽ chờ ở khu vực đợi thang máy.”

Trong lúc chờ đợi thang máy hết đi lên rồi đi xuống, nhưng chưa bao giờ dừng lại ở tầng thứ mười một, Shinichi bắt đầu nhịp chân mất kiên nhẫn. Đã hơn một giờ, và nếu theo như cuộc điện thoại, người đã hẹn với Groves đáng lý phải có mặt ở đây mười phút trước.

Cậu nắm chặt chiếc điện thoại của mình, cả Kid và Heiji đều không gửi tin nhắn gì cho cậu, điều đó đồng nghĩa với việc bên họ cũng không có ai xuất hiện.

Shinichi thở dài và đứng dựa vào tường. Có tiếng động kỳ lạ gì đó xuất hiện trong máy theo dõi, Shinichi đành dùng tay trái để chuyển nó về thứ đã gắn trên người Groves. Tiếng động trở nên lớn hơn, và bây giờ, âm thanh nó giống như…

Cậu nhanh chóng chuyển bộ kết nối ngay khi tiếng động bắt đầu tăng tốc và chạy thật nhanh về phía đó. “Hattori, bom!” Cậu hét xuống hành lang và Heiji xông qua cánh cửa. Cả hai cùng nhanh chóng chạy về chỗ Kid, người đang cảnh giác nhìn về phía Shinichi.

“Thám tử, chuyện gì…?”

Cậu đâm sầm về phía anh và kéo cả hai ngã nhào trên mặt đất. Kid kêu lên một tiếng đau đớn khi cả hai người ngã về phía bàn, khiến nó và cả chiếc bình đặt cạnh đổ xuống đất. Tiếp đó một sức nóng cùng với làn khói bốc lên bắt đầu lan tỏa. Shinichi có thể nghe thấy tiếng còi báo động bên phía tai phải, cùng với đó là tiếng của Heiji, mặc dù nó tới từ khoảng cách rất xa. Mảnh vụn bắt đầu đổ xuống như mưa và cả mặt đất cũng rung động theo. Khi mọi thứ kết thúc, Shinichi ngước nhìn lên và thấy ngọn lửa nóng hừng hực đang không ngừng bốc cháy trên bộ đồ của Groves, ngọn lửa bốc lên tường và tỏa ra sảnh giữa những làn khói đen.

Ngay trước cánh cửa, Groves đang đứng đó và cào lấy gương mặt mình. Ông ta gào thét trong khi ngọn lửa đang không ngừng nuốt lấy bản thân. Tiếng hét liên tục vang vọng lại trong tai Shinichi thông qua những gì còn sót lại của thiết bị nghe lén. Cậu không thể nhìn đi chỗ khác, thậm chí cả khi Groves ngã xuống và tiếng hét hoàn toàn dừng lại.

Mọi người đổ ra ngoài hành lang và có tiếng hét la lên từ những hành khách của khách sạn. Mọi thứ hỗn loạn và tất cả không ngừng chạy tới thang máy hay cầu thang. Heiji tiến đến với một cái bình chữa cháy, như vậy có thể kiểm tra xem liệu Groves có còn sống hay không.

Shinichi nhìn xuống Kid. Mọi thứ vừa xảy ra có vẻ đã gây khủng khiếp cho anh. Kid run rẩy, gương mặt trắng bệch và rối bời. Cơ thể anh căng chặt như thể một cái neo khổng lồ đang gắng mình trong cơn bão dữ dội. Đôi mắt kia hoang dại và cơ thể không ngừng hô hấp. Vết tro xám dính lại trên má trông như thể một vết sẹo.

“Kid! Kid! Nghe thấy tôi không?” Không nhận được câu trả lời nào, Shinichi tát nhẹ lên gương mặt đó. “Kid!”

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

113 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page