Khi đang trên đường tới phòng mà Otaki đã đặt cho bọn họ, Shinichi đã cố gắng suy nghĩ về việc làm cách nào để tìm hiểu chuyện này. Nếu Groves thật sự là gì đó giống như Vermouth, cậu sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào nếu chỉ bằng việc hỏi thăm. Phương pháp tốt nhất là đánh lừa người đó, rồi xem thử ông ta sẽ để lộ ra những manh mối nào, giống như cách mà Sherlock Holmes đã làm làm trong vụ ‘Bê bối ở Bohemia’ khi ông ta nói dối đường về nhà của Irene Adler và lừa cô tiết lộ vị trí két sắt của mình để lấy được bức ảnh cũ.
Heiji cách họ khoảng tầm sáu mét về phía trước, vẫn tiếp tục gọi điện thoại, nhưng “Cậu còn chẳng thèm nghe lời tôi nói, cái đồ ngốc này!” lại vang vọng xuyên khắp hành lang và tới chỗ họ.
Kid cười thầm. “Họ là cặp đôi yêu nhau lắm cắn nhau đau nhỉ?”
“Ví dụ chuẩn xác đấy,” Shinichi xác nhận.
“Chúng ta không giống vậy, phải không, người bảo vệ sau lưng của tôi?” Kid nháy mắt, và Shinichi thúc cùi chõ vào hông anh.
“Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần về việc chúng ta không phải là người bảo vệ sau lưng nhau rồi?”
“Ít nhất thì thêm một lần nữa đi. Với lại cậu cũng đâu có đổi tên trong điện thoại của mình đâu, đúng không, nên tôi đành xem nó như một sự đồng ý thôi.”
“Tôi vừa mới đổi mật khẩu hai ngày trước!” Shinichi liếc Kid, người bất mãn bật cười lại với cậu.
“Cậu cần phải cố gắng hơn nữa để không trở thành một tên mọt sách giống như Sherlock Holmes,” Kid tiếp lời. “Tôi không có coi những thứ khác. Tôi chỉ định đổi lại đúng tên của mình trên danh bạ cậu thôi, nhưng ngạc nhiên thay là cậu còn chẳng hề đổi nó!”
“Điều quan trọng ở đây là gì?” Shinichi xem xét tấm thảm với sự tập trung cao độ hơn mức cần thiết, chú ý tới những họa tiết cành lá cổ điển của Nhật Bản kéo dọc tới những bức tường sơn vẽ cây hoa anh đào. “Tôi cũng chẳng thể ghi tên Kid trong điện thoại được, cho dù là nó có nằm trong điện thoại của Shinichi đi chăng nữa.”
“Có cả tấn thứ khác mà cậu có thể ghi lại mà.” Shinichi ngước lên nhìn Kid và phát hiện anh đang nhìn mình. Điều đó khiến cậu đỏ mặt, và đột nhiên, lại nhớ tới nụ hôn ở trên vai, thứ đó… nó không phải là thứ mà Shinichi sẽ nhận định là mối quan hệ bạn bè. Thật nực cười khi cậu bị bối rối bởi điều này, khi mà cậu biết Kid là một tên biến thái, và biết rằng việc mà anh làm đơn giản chỉ là muốn thấy cậu bối rối. “Tôi nghĩ cậu thích nó.”
“Tôi…”
Trước mặt bọn họ, chỉ ngay phía trước Heiji, một cánh cửa mở ra. Một người đàn ông cao khoảng 1m86 bước ra khỏi từ cánh cửa. Ông ta mang một bộ đồ màu kem được thiết kế riêng, cùng với chiếc túi hình vuông hợp thời với chiếc nhẫn đang đeo ở ngón giữa tay phải, một viên ruby khổng lồ, hình dáng có vẻ giống với một con phượng hoàng. Nó quá xa hoa nên Kid gần như chú ý tới ngay lập tức, liếc mắt nhìn nó một cách tính toán khi Shinichi chuyển sang những thứ khác, chẳng hạn như lớp da của đôi giày và cả cách mà cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa của người đàn ông cho dù với khoảng cách xa này.
Phải mất một lúc Shinichi mới nhận ra được ông ta là Clifford Groves. Cậu lập tức lục tìm máy theo dõi trong túi quần, lôi ra một cái và giữ nó giữa ngón cái và ngón trỏ của mình.
“Đến lượt cậu đuổi theo tôi,” cậu nói, chỉ vừa đủ để cho Kid nghe thấy, tiếp đó, cậu đẩy nhẹ miếng dán vào lòng bàn tay và bắt đầu chạy hướng tới người đàn ông, vừa nhắm mắt vừa cười. “Chị ơi, chị ơi, em cá là chị không thể bắt được em!”
“Tên nhóc xấu xa kia!” Kid hét theo cậu, tất nhiên là bằng giọng của Katsumi.
Shinichi để lộ nụ cười gian xảo khi khi cậu lao thẳng vào Groves và khiến cả hai đều ngã nhào xuống đất. “Thấy chưa? Chị đã nói với em là không được chạy trong nhà rồi!” Kid nhanh chóng nhấc cậu ra khỏi người đàn ông, tiếp đó giúp cho ông ta đứng dậy, phủi bụi trên áo khoác với gương mặt lo lắng, mái tóc dài xõa ngang vai một cách quyến rũ khi anh ngước nhìn Groves qua hàng mi. “Tôi thật sự rất xin lỗi ngài… Ôi, không phải ngài là giám đốc của bộ phim mới ra Gomera sao? Tôi thật sự xấu hổ quá đi mất! Conan, mau xin lỗi!”
“Cháu rất xin lỗi,” Shinichi nói, chà chà đôi giày của mình trên tấm thảm.
Groves liếc nhìn Kid, rõ ràng bị vẻ quyến rũ của anh hớp hồn, ông hắng giọng. “Đúng vậy, con nít không được phép chạy trong hành lang vào giờ này trong ngày đâu.” Một giọng nói trầm thấp và mềm mại, giống y hệt như trên tivi.
Shinichi liếc nhìn Heiji, người vẫn còn đang cầm điện thoại áp bên tai với tiếng hét của Kazuha vẫn còn vang vọng. Cậu ta nhìn hai người họ với ánh mắt ấn tượng, nụ cười kéo lên trên đôi môi mình.
“Vâng ạ,” Shinichi nói, cố gắng bày tỏ sự ăn năng của mình, nhưng Groves không hề chú ý tới cậu. Ông ta đang nhìn Kid, đầu nghiêng về một bên với ánh mắt ánh lên sự hứng thú. “Em rất thích những bộ phim Gomera!” Cậu cố gắng nói to hơn để thu hút sự chú ý của ngài đạo diễn. Shinichi không thích cái cách mà ánh mắt ông ta cứ dính vào đôi môi Kid.
“Ta cũng vậy,” Groves trả lời, liếc nhanh về phía Shinichi trước khi ánh mắt lại quay về phía Kid. “Em cũng ở tầng này?”
Kid nhìn qua ví của mình, sau đó rút ra thẻ khóa mà Otaki đã đưa cho Heiji trước đó. Lúc này, cậu ta mới cuống cuồng lục túi và nhăn mặt khi nhận ra rằng ở đâu đó giữa quầy lễ tân và cho tới khi nãy, Kid đã móc túi cậu ta. Heiji nheo mắt nhìn Kid còn Shinichi thì cố nén cười.
“Đúng vậy,” anh nói. “Cách phòng ngài 4 căn! Thật là vinh dự!”
“Nếu có thể, em có muốn đi ăn tối cùng tôi tối nay không? Người hẹn cùng tôi hôm nay có chút tức giận với tôi nên…” Shinichi lướt qua một vài khả năng. Vermouth? Người diễn viên nào đó? Cậu khá chắc là Vermouth đang ở Tokyo bởi vì cô ta vừa mới xuất hiện trong một chương trình trực tiếp ngày hôm qua dành cho người nước ngoài.
“Có lẽ,” Kid nói, hạ mắt xuống như thể suy nghĩ một cách nghiêm túc. Nụ cười của Groves trải rộng. Shinichi cố gắng chống lại cơn thúc giục muốn đá bay người này mỗi lần ông ta nhìn Kid như vậy, khi mà Kid… Cậu nhanh chóng dừng suy nghĩ của bản thân mình.
“Chị ơi, đi thôi, đi thôi,” Shinichi cố gắng giơ tay để bắt lấy tay Kid. Ánh mắt anh rơi xuống nhìn Shinichi đang trong tình trạng luống cuống.
“Rất hân hạnh, ngài Groves,” Kid nói, bằng một giọng tiếng Anh rõ ràng. “Chúng ta có thể sẽ gặp nhau vào tối nay.”
“Đó,” Groves nói, cũng đổi sang tiếng Anh và làm thẳng bộ đồ mình, “phải là niềm vinh hạnh của tôi mới phải.” Bụng Shinichi thắt lại. Cậu chưa từng có cảm giác này khi Kid bày trò với người đàn ông ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng thứ khác biệt gì đã xảy ra, bây giờ, khi mà Kid chỉ sử dụng chính sức hút tự nhiên của mình để lấy thứ mà họ cần phải lấy? “Còn em, cậu nhóc,” ông nói thêm. “Cách hành xử. Đây là một nơi văn mình, không phải khu vui chơi.”
“Vâng ạ,” cậu trả lời.
Groves hầu như không hề liếc nhìn tới Heiji, người đã quan sát bọn họ mà chỉ bước thẳng vào thang máy.
“Cái chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Khi tất cả đã vào phòng, Heiji tắt điện thoại và ngắt kết nối cuộc gọi khỏi Kazuha, cậu ta bắt đầu bùng nổ.
“Thám tử muốn tôi bỏ máy theo dõi lên người Groves,” Kid nói. “Nên tôi đã làm vậy. Ngay dưới cà vạt của ông ta.” Heiji có vẻ giật mình khi giọng của Kid ngay lập tức chuyển lại thành giọng nam, nhưng tiếp đó cậu ta liền nhướng cả hai lông mày.
“Ý của tôi là,” Heiji nói. “Tôi sẽ không hỏi lý do tại sao các cậu lại có thể ngay lập tức đóng vào vai chị gái và em trai hoàn hảo đến như vậy. Nhưng vấn đề mà tôi muốn nói đến là cậu!”
“Tôi như thế nào?” Kid hỏi, mắt di chuyển qua lại bởi vì anh đang cố tập trung chúng vào ngón tay mà Heiji đang chỉ vào giữa hai người bọn họ. “Thả thính với đàn ông cũng đơn giản như khi cậu làm chúng với phụ nữ vậy, và mọi người đều sẽ mất tập trung khi bọn họ bị tâng bốc. Cậu nghĩ làm cách nào mà tôi đi vào được nhiều tòa nhà bảo mật đến như vậy?” Anh khoanh tay, gần như là hành động phản kháng, và Heiji chỉ phì mũi.
“Không phải cái đó,” cậu ta cằn nhằn. “Cậu lấy chìa khóa từ lúc nào?”
“Oh!” Kid vô tội nháy mắt nhìn cậu ta, và nếu như Heiji tin vào điều đó, cậu tin nếu mình nói mình có một con khủng long, cậu hoàn toàn có thể bán nó cho cậu ta. “Ngay sau khi cậu nhận nó. Thật ra, là ngay khi mà cậu nghĩ là cậu đã cho nó vào túi sau khi nhận lấy từ cảnh sát Otaki.” Anh nháy mắt. “Đừng khó chịu, chàng thám tử, tôi không hề chạm vào thứ gì không nên chạm.”
“Làm sao cậu lấy được nó mà khiến cho tôi không biết được? Tôi luôn bắt mấy kẻ móc túi đấy!”
“Tất nhiên là bằng ma thuật rồi!” Kid bật cười, và kìa, đó là nụ cười hay xuất hiện trong những phi vụ của anh ta. Môi Shinichi khô khốc và trái tim lại bắt đầu đập điên cuồng.
“Tất nhiên,” Shinichi lặp lại.
Để làm phân tâm bản thân, cậu bật lên máy theo dõi và chuyển chế độ trên chiếc kính mắt, bật chế độ nhận thông tin từ chiếc máy và vặn loa lên mức to nhất. “Để xem chúng ta có gì nào.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Đọc lại vẫn mắc cười khúc bé nó ghen cơ, mà ko bt ẻm bt mk đang ghen ko ta. Mà công nhận Kid thả thích ghê thật kiểu gì cx chơi đc hết.
Đọc lại vẫn mắc cười khúc bé nó ghen cơ, mà ko bt ẻm bt mk đang ghen ko ta. Mà công nhận Kid thả thích ghê thật kiểu gì cx chơi đc hết.
Bé chỉ ghen thôi mà. 🤣
Thám tử lừng danh đã biết ghen, đã biết ghen úi dùi ui