top of page
Moonlightl

Chương 89

“Thay đồ xong chưa Kudo? Kazuha và mẹ tôi đã bắt đầu ăn sáng rồi đấy. Tôi đoán là cậu sẽ muốn đi sau khi chúng ta ăn xong và bắt đầu xem xét mọi thứ ở khách sạn.”

“Gần xong rồi,” cậu nói, cầm lấy chiếc áo len bị rớt dưới chân và nhanh chóng mặc nó vào. “Được rồi.”

“Còn cậu thì sao?” Heiji hỏi, sự chú ý tập trung toàn bộ về Kid. “Cậu không cần phải cẩn thận mọi thứ như vậy. Chỉ có chúng tôi thôi.”

“Kazuha là bạn của Mori không phải sao?”

“Ừ, thì…?”

“Vậy thì tôi cần phải cẩn thận mọi thứ ‘như vậy’.” Anh trả lời. “Hoặc Conan sẽ gặp một chút rắc rối với chị gái của cậu ấy.” Anh mở một thỏi son môi màu hồng và cẩn thận tô nó lên. Shinichi quan sát khi anh bặm môi lại để làm đều màu lớp son đó. “Hơn nữa, anh chàng thám tử, làm sao cậu biết được liệu hằng ngày tôi có mặc như thế này hay không?”

Heiji gãi một bên mặt, không biết phải trả lời lại như thế nào. “Tôi đoán cậu nói đúng,” sau một khoảng dừng, cậu ta nói. “Có thứ gì mà cậu không ăn được không?”

“Cá,” Kid trả lời ngay lập tức. Shinichi che giấu nụ cười trong chiếc áo len cổ cao của mình khi cậu lau sạch tròng kính mắt.

“Mọi loại cá, hay chỉ là…”

“Mọi thứ,” Kid nói. “Nói chung, tôi tránh hết những thứ tới từ biển, trong đó, đặc biệt nhất là cá.” Anh nghiêng đầu sang một bên. “Đừng nói điều đó với Hakuba nếu như cậu có vô tình gặp lại cậu ta.”

“Há, cho dù cậu ta có bị hỏa thiêu, tôi cũng chẳng thèm tới giúp,” Heiji tiếp lời. “Tôi chẳng muốn nghe cái người đó lại buộc tội tôi là người quá liều lĩnh một lần nữa. Nếu là cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ nói đầu tiên tôi phải đảm bảo người đó thật sự gặp hỏa hoạn, tiếp đó phải thử nghiệm một vài biện pháp. Rồi liên tục kiểm tra đồng hồ để có thời gian chính xác cho việc viết bảng báo cáo. Phải nhận được giấy cho phép. Rồi phải điều tra thêm những giả thuyết khác nhau…”

Kid bật cười, lém lỉnh và gian tà. “Oh, thám tử trung học, tôi và cậu có thể sẽ hòa thuận với nhau đấy.” Anh đứng dậy một cách duyên dáng mà không hề có chút ngượng ngùng nào, tất cả mọi thứ thuộc về người con trai đều được giấu đi và ẩn sau chiếc mặt nạ tươi cười. “Tôi sẽ đi xem liệu có thể giúp được gì cho mẹ của cậu không.”

Heiji quan sát cậu ta rời đi trong khi Shinichi đeo lại chiếc kính và bỏ cả hai chiếc điện thoại vào túi quần bên trái cùng với cái hộp nhựa nhỏ của bác tiến sĩ giữ những chiếc máy theo dõi mới vào túi quần bên phải. Cậu suy tính đến việc mang theo chiếc máy đổi giọng nhưng mà không phải có Kid ở đây sao? Một cái máy biến giọng tự nhiên. Shinichi nhún vai và để nó lại trong túi, đeo đồng hồ vào cổ tay, thắt chặt dây lưng và liếc nhìn về phía Heiji trong lúc cuộn lại tấm futon.

“Cậu vẫn còn ở đây, nghĩa là còn thứ gì đó mà cậu muốn nói.”

“Anh ta là một tên kỳ quặc,” Heiji nhún vai và giúp Shinichi xếp lại cái mền. Cậu ta giật giật cổ áo mình. “Không biết tôi đã tưởng tượng Kaito Kid sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn không phải là như vậy.”

“Ý cậu là gì?” Shinichi cẩn thận hỏi, cố gắng giữ cho giọng mình thật tự nhiên. Và Heiji lại chỉ tiếp tục nhún vai, lần này trông có vẻ càng không thoải mái. Shinichi nhặt đống quần áo ngày hôm qua của Kid, và cả cái áo ngủ bị ướt rồi để chúng gần túi đồ của anh.

“Anh ta quá bám người.” Cuối cùng Heiji cũng lầm bầm, cùng với động tác bóp bóp bằng cả hai tay. “Còn cậu thì không thích việc bị người khác chạm vào. Tôi nghĩ anh ta phải lạnh lùng, xa cách hay gì đó.”

Shinichi thở phào. “Vậy là cậu đang quá bảo vệ rồi.”

“Vớ vẩn,” Heiji phì miệng, nhưng tiếp đó lại nhìn quanh để đảm bảo là bố cậu sẽ không nghe thấy lời mình nói. “Nhưng cậu tin anh ta phải không?”

“Ừ.” Shinichi thừa nhận. “Rất nhiều.”

Heiji nháy mắt ngạc nhiên, nhưng tiếp đó lại nhếch miệng. “Ừ, thì Kudo, nếu phải nói, cậu rất nhạy cảm với người khác, nên nếu cậu đã quyết định đưa Kaito Kid vào vụ án này, tôi tin cậu có lý do của mình.”

“Cậu ta có một vài kỹ năng khá hữu dụng,” Shinichi nói, mang vào một đôi vớ sạch sẽ và đi theo Heiji vào hành lang chính. “Với lại… bọn chúng cũng đang đuổi theo cậu ta, đồng thời Kid cũng có quyền để điều tra mọi thứ giống như tôi vậy. Nên mọi thứ vẫn tốt hơn nếu chúng tôi hợp thành một đội.”

Heiji đút hai tay vào túi quần. “Cậu dành rất nhiều thời gian với anh ta?”

“Đại loại vậy. Đôi khi là cùng với Katsumi, đôi khi là chính bản thân cậu ta. Tôi biết…” Shinichi cúi xuống nhìn chân mình. “Tôi biết danh tính thật sự của cậu ta.”

“Ôi vãi, Kudo, làm sao cậu có được thông tin đó vậy?” Heiji chà sát gáy mình.

“Cậu ấy nói với tôi.” Shinichi trả lời, và việc đó khiến Heiji phải dừng lại. Ở phía trước, bọn họ có thể nghe thấy tiếng ồn trong phòng bếp, cùng với đó là tiếng cười của Kazuha và mẹ của Heiji. Xem ra Kid đã trở lại thành bản thể thu hút của chính mình. “Tất nhiên, không trực tiếp, nhưng đôi khi là bằng một vài cách lòng vòng.”

Heiji cẩn thận nghiên cứu cậu và Shinichi để mặc điều đó, tự hỏi điều mà cậu ta đang cố tìm hiểu là gì.

“Có phải tôi đã… làm đứt đoạn việc gì đó, khi tôi tới tìm cậu?” Heiji hung hăng xoa mũi mình. “Chỉ là, lúc đó người cậu đỏ ửng như ớt chín cây khi tôi mở cửa, mặc dù cả cậu và Kid đều không nói hay làm bất cứ điều gì, chỉ là, tôi không biết. Nó…”

“Tôi cũng không chắc,” Shinichi trả lời, bước vòng qua Heiji để hướng thẳng tới phòng bếp. “Nhưng tôi không nghĩ vậy.”

Heiji chống hai tay ra sau đầu mình và đi theo cậu. “Ôi mặc kệ đi. Mà chào mừng tới Osaka, Kudo. Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ không gặp phải vụ án nào đâu.”

***

‘Khách sạn Suzuki Delightful Sakura’ quả nhiên sang trọng như hầu hết những bất động sản khác mà nhà Sonoko nắm giữ. Theo như Kid, thiết kế hành lang đa phần dựa theo kiến trúc Ý, còn họa tiết hoa anh đào ở trong mọi căn phòng lại được làm bằng lá vàng, và thậm chí cả trong thang máy, quả thật ngập tràn cảm giác ‘đắt tiền’.

“Những người giàu có,” Kid thì thầm trong miệng với sự khinh bỉ không hề nhỏ. “Điều này chỉ khiến máu nghề nghiệp của tôi trỗi dậy mà thôi.”

“Tôi cũng giàu,” Shinichi tiếp lời, cũng thì thầm như vậy, trong khi Heiji đang cãi nhau qua điện thoại với Kazuha. Mọi thứ diễn ra kém hơn bình thường, bởi vì cái thang máy thì đang ngắt tín hiệu và cả hai chỉ nghe thấy một nửa những gì mà người kia đang nói. “Hay nói đúng hơn là gia đình tôi giàu. Vậy cậu có muốn cướp thứ gì từ tay tôi không?”

“Không có thứ gì có giá trị về mặt vật chất.” Kid né tránh, trong khi bí mật mỉm cười cùng với tiếng ding của thang máy. Heiji bước ra đầu tiên, đi dọc theo hành lang để tới phòng của họ. Còn Shinichi phải mất một vài giây để tách ánh mắt mình ra khỏi đôi môi hồng hào sáng bóng của Kid để đi theo Heiji. Kid bước ra cùng cậu, miệng ngâm nga một thứ giai điệu kỳ quặc nào đó, cùng với nhịp tim đang không ngừng reo vang như trống vỗ trong lồng ngực cậu.

Otaki đã chuẩn bị gần như mọi thứ cho bọn họ, từ việc đưa thông tin về khách sạn cho tới việc đặt phòng dưới tên Heiji trong cùng một tầng mà Groves đã sử dụng nhờ vào năng lực cảnh sát của mình để tạo cho họ một cái cớ có mặt tại đây.

Trong taxi. Trong lúc Heiji và Shinichi miệt mài với bản ghi chép trong điện thoại Scarlett Shimamoto thì Kid gật gù bên cạnh cậu, ngón tay không ngừng gõ không theo một nhịp điệu nào lên đầu gối Shinichi mà theo như cậu đoán là không có bất kỳ động cơ nào.

Họ tìm thấy một loạt cuộc điện thoại đến từ một số được đăng ký không công khai, và hơn mười trong số hàng ngàn cuộc mà cô đã gọi, được gọi đến trong tháng xảy ra cái chết của cô ấy, thứ mà ban đầu được đánh giá là không quan trọng. Kid, trong khi nghe thấy cuộc tranh luận của họ về phần trăm khả năng số điện thoại thuộc về Groves, đã rút cuốn sổ du lịch ra khỏi tay Heiji và tiến hành một vài nghiên cứu, thông qua một điểm phát sóng điện thoại, nhanh đến mức tốc độ này chỉ thuộc về người lành nghề, và tìm ra dấu vết của người cuối cùng sử dụng số điện thoại này.

Quả đúng là của Clifford Groves.

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

104 views0 comments

Recent Posts

See All

Commenti


bottom of page