Cúi người về phía trước, anh chà xát môi mình với môi Shinichi trong nụ hôn nóng bỏng khác trong khi dương vật mình chờ sẵn trước lối vào của chàng thám tử.
“Cậu sẵn sàng rồi chứ?” anh lầm bầm, di chuyển để mút lấy tai của Shinichi. Hơi thở nóng bỏng của Kid khiến viền tai cậu nhột nhột, từng câu chữ đều được tiếp nối bởi chiếc lưỡi ẩm ướt.
Shinichi rùng mình trước sự đụng chạm. Cậu có thể cẩm nhận tim mình đang đập nhanh hơn. Toàn thân run lên trong sự mong đợi. Quay đầu lại, cậu ấn đôi môi mình lên một bên cổ của tên trộm. “Cứ làm đi.”
Dường như ngoài tiếng cười càn rỡ của Kaito, cậu chẳng còn cảm nhận được thêm gì nữa. “Như ước muốn của cậu.”
Thật căng chặt và nóng bỏng, Shinichi không thể ngăn tiếng rên rỉ khi cảm nhận được nó dần đẩy vào bên trong mình, từ từ chôn sâu hơn cho tới khi hoàn toàn được lấp đầy. Cậu có thể cảm nhận được lớp cơ bên trong đang giãn ra để thích ứng với sự xâm nhập. Ngón tay cậu cuộn chặt ga trải giường. Cảm giác đầy đặn gần như khiến cậu ngộp thở. Đó là cảm giác mới lạ và còn có chút khó chịu nhưng bằng cách nào đó lại chính là thứ cậu muốn bởi vì nó là Kaito.
Thật ra, bây giờ khi cậu đã quen với cảm giác đó, cậu còn muốn thứ gì đó hơn nữa. Chớp mở nhẹ nhàng đôi mắt không còn tiêu cự, cậu vươn một tay vòng quanh cổ anh và kéo anh xuống nụ hôn mãnh liệt. Sự di chuyển khiến độ dài bên trong cậu dịch chuyển, Shinichi bật tiếng rên rỉ bên trong miệng anh. Kaito bắt được tín hiệu và bắt đầu di chuyển.
Tên trộm lui ra rồi lại đẩy vảo. Shinichi ngẩng đầu trên gối thở hổn hển.
Mỗi cú thúc của Kaito đều chạm vào đúng vị trí bên trong, Shinichi không cách nào ngăn cản tiếng rên rỉ đáp lời cho mỗi chuyển động. Cậu di chuyển theo từng nhịp chuyển động của Kaito, hông hơi nghiêng để anh có thể thúc vào sâu hơn nữa. Lưng cậu cong lên và lớp móng tay cùn liên tục cào dọc lưng Kaito, kích thích anh di chuyển nhanh hơn. Kaito quá háo hức để có thể từ chối lời mời đó. anh bắt đầu đẩy nhanh nhịp điệu và không ngừng tăng lực đạo vào ra…
Thật gây nghiện. Mùi vị từ làn da của Shinichi. Tiếng rên rỉ khe khẽ và tiếng thút thít của vị thám tử vì khoái cảm và ham muốn. Hơi nóng mềm mại, chặt chẽ dường như đang không ngừng hút lấy anh, không ngừng cầu xin anh chôn sâu thêm và giữ chặt hơn nữa.
Hoàn hảo. Đó là từ duy nhất mà anh có thể dùng để diễn tả cái cách mà họ gắn khít vào nhau. Giống như bàn tay trong chiếc găng được thiết kế trước.
Anh có thể ở tại nơi này và không ngừng lặp lại suốt đêm nay. Thật ra, Kaito đã dự định làm điều đó. Anh đã được trao cơ hội vàng để thực hiện những mong muốn của mình với một Shinichi cho phép mọi thứ - thứ mà anh phải nói cực kỳ háo hức, và Kaito chắc chắn sẽ tận dụng tối đa cơ hội này.
Chôn đầu vào một bên cổ Shinichi, anh không ngừng liếm mút làn da mong manh cho tới khi chúng ửng đỏ trong lúc cả hai không ngừng nhẹ nhàng ma sát. Cơ thể hai người dường như biết điều chúng cần làm khi chuyển động cùng nhịp với nhau. Như một bản nhạc nhảy vậy. Đầu Shinichi không ngừng lay động, cậu căn bản không thể kiềm chế được tiếng rên sung sướng trào ra từ cổ họng khi tốc độ dần tăng lên và cả lực dập không ngừng sâu hơn ở bên trong, tất cả sự đụng chạm này là thứ mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải chịu đựng trước đây.
“Tôi muốn cậu hét lên vì tôi,” âm thanh của tên trộm bóng đêm rầm rì bên tai cậu cùng với một cú thúc sâu hơn khiến sống lưng Shinichi cong lên khỏi mặt giường.
Gương mặt Shinichi đỏ bừng lên, và nhanh chóng cắn lấy vai anh. Nhưng đó cũng chỉ là sự kháng cự nhỏ bé. Cậu nhanh chóng trôi dạt dần đến bờ vực của sự đắm chìm, cả cơ thể bị cuốn lấy và bị mang đi bởi nhịp điệu nguyên thủy đang không ngừng quấn lấy hai cơ thể dây dưa. Nhưng nếu như cậu có đi đến bờ vực của cơn sóng điên loạn này, cậu chắc chắn sẽ mang theo Kaito.
“Kudo-kun!” Sự nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt của Nakamori Ginzo (dù trong suy nghĩ của Shinichi, biểu hiện đó vẫn thật giả tạo). “Cậu không sao chứ?” Ánh mắt ông ta quét lên quét xuống khắp người chàng thám tử trẻ tuổi cứ ý như ông ta mong sẽ nhìn thấy lớp băng gạc hoặc thứ gì đó tương tự.
“Cháu không sao,” cậu nói nhanh chóng. Dù gì nó cũng đúng. Dù còn một sự thật rằng vài bộ phận của cơ thể vẫn còn đau nhức và cũng khiến cho việc ngồi xuống đôi lúc trở nên có chút khó khăn, nhưng phía cảnh sát không cần thiết phải biết việc này.
“Cậu đã ở đâu? Chúng tôi tìm cậu suốt từ tối qua đến giờ.”
“Cháu bị nhốt vào phòng khách sạn cho tới sáng nay.” Và bị hôn đến mờ mịt - cùng với một vài thứ khác - bởi Kid, nhưng đó cũng chẳng phải là việc mà họ cần bận tâm. Cậu cố gắng đè xuống vết ửng đỏ bởi những ký ức đó mang lại, thứ chứng cứ có thể khiến mọi chuyện bị tiết lộ. Shinichi vẫn có thể cảm nhận được những đụng chạm của tên trộm bóng đêm lướt dọc làn da mình. Cậu rùng mình trước thứ cảm xúc hồi tưởng ấy. Cả hai đều theo đuổi thứ nhiệt độ nóng bỏng và kích thích khi cuối cùng cũng được ở bên nhau đến nỗi lúc cả hai thật sự chìm vào giấc ngủ thì cậu nhớ trời đã bắt đầu chuyển sang màu xám đỏ. Chắc cũng được tính là một đêm đầu tiên tồi tệ.
“Và Kid?”
“Hắn ta đã lấy mất món trang sức.” Mặc dù đó không phải là mục tiêu đầu tiên. Tên trộm đã hứng thú hơn nhiều trong việc bắt lấy Shinichi (cũng không phải Shinichi phàn nàn về vấn đề đó. Nghĩ lại thì, cậu còn khá hài lòng với nó. Thì việc một người nào đó giữa triệu viên đá qúy và vàng bạc lại đi chọn bạn là một vấn đề không mấy hay xảy ra). Shinichi đã thức dậy ngày hôm đó và phát hiện khắp ngực và lưng đều là dấu hôn do tên trộm đó để lại. Phải mất một lúc cậu mới nhận ra rằng Kaito đã cố gắng để lại dấu hiệu đặc trưng của Kid lên người chàng thám tử. Về điểm này, Shinichi không biết rốt cuộc mình nên đảo mắt bất lực, bật cười, hay ném cái gối lên mặt tên trộm đó. Nhưng cuối cùng, cả hai lại kết thúc bằng nụ hôn sâu khác. Dù gì thì Shinichi cũng không quá phiền lòng với nó. Tuy nhiên, cậu đã phải buộc Kaito phải tránh xa cái phòng tắm khi cậu đi vào tắm rửa, bởi Shinichi có cảm giác nếu như anh vẫn còn ở đó, cậu sẽ mãi ở lại chỗ đó (và dính chặt lên tường phòng tắm trong tư thế chân ôm lấy hông của vị nào đó, không một chút nghi ngờ. Ây, cậu phải dừng suy nghĩ về việc nó sẽ diễn ra như thế nào nếu không muốn phải trả lời những câu hỏi lúng túng nào đó).
Nói đúng ra thì cậu còn khá vui vẻ với cái cách mà mọi chuyện đang diễn ra, mặc dù sẽ là một khoảng thời gian dài trước khi cậu có thể tiếp tục tin tưởng bất cứ ai trong đội đặc nhiệm truy bắt Kid hay là Hakuba. Nhưng cậu đã nhìn thấy gương mặt thật của Kid, và nghe được tên thật của tên trộm từ chính đôi môi người con trai đó.
Đôi môi bất giác mỉm cười khi nghĩ tới nó. Điều cuối cùng đó mới chính là thứ thật sự có ý nghĩa đối với cậu - không phải bởi vì cậu muốn biết Kid đằng sau chiếc kính một tròng kia là ai mà bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc Kid đã đặt niềm tin ở cậu.
Và Kaito đã hứa với cậu một cuộc hẹn đàng hoàng vào tuần tới. Shinichi khá trông chờ ngày đó tới.
---------------------------------------------
Mua hàng từ link được đính kèm trong hình ảnh để mở khóa thêm nhiều chương truyện mới nhé!!!
Comentarios