“Vậy là,” Ran mở đầu, cùng với đó là ánh mắt thấu hiểu dành cho Shinichi từ phía đối diện bàn cà phê. Đây cũng là nơi lúc trước Shinichi đã chiếm đóng kể từ lúc vụ tai nạn váy cưới diễn ra. Mặc cho có sự tiến triển mới trong mối quan hệ giữa Kid và Shinichi, vấn đề giữa cậu và báo chí (và cả Sonoko) thì chẳng thay đổi tí nào. “Tớ nghe nói cậu đã bị Kid bắt cóc trong vụ trộm diễn ra vào hôm trước.”
Shinichi sặc cà phê và ho một cách dữ dội. Cậu đặt cốc xuống và cầm lấy khăn tay để lau đi món đồ uống mà cậu đã vô tình dây ra bàn. “Hả? Ai nói với cậu chuyện đó?”
Ran bật cười. “Cậu nghĩ ai sẽ là người được các vị cảnh sát gọi đầu tiên nếu không tìm thấy cậu? Mà cho dù không tính người bạn thân nhất này thì bố vẫn là thám tử. Thanh tra Nakamori đã gọi cho bác Megure và ông ấy đã gọi cho bọn tớ để xem thử liệu tụi này có biết hay nghe tin gì về cậu hay không. Khi tớ nói không thì họ nói sẽ cho chúng tớ biết thông tin mới nhất và cũng nhờ bọn tớ báo với họ nếu như cậu xuất hiện. Sau đó tớ đã cố gọi cho cậu nhưng điện thoại cậu đã tắt máy.” Cô nàng dừng lại và uống một hớp trà. “Và toàn bộ đội đặc nhiệm đã được phái đi để tìm cậu. Cậu không biết?”
Không hề. Cậu đoán được việc Đội truy bắt Kid sẽ tìm kiếm cậu, nhưng đó cũng chỉ là một phần mỗi khi vụ trộm của Kid diễn ra, và cả một đống lộn xộn bình thường để cố gắng tìm ra hướng đi và địa điểm của tên trộm. Cảm giác lẫn lộn giữa xấu hổ khi đã gây ra một trận ồn ào đến như vậy, khó chịu bởi vì một phần trách nhiệm thuộc về cảnh sát khi khiến cậu bị bắt cóc ở nơi đó (thôi nào, họ đã gắn cái mục tiêu chết tiệt lên quần áo cậu. Họ đáng lý nên biết tên trộm sẽ có cảm giác hai trong một khi ở khoảnh khắc đó), và cảm động khi bọn họ đã lo lắng cho cậu. Shinichi phát hiện ánh mắt bản thân đang chạy dọc theo các góc cạnh của chiếc bàn. “Tớ xin lỗi. Tớ đã không nhận ra sự việc lại gây ra nhiều rắc rối đến như vậy.”
Ran chớp mắt trong sự bối rối nhẹ rồi lắc đầu. “Đừng lo lắng về điều đó. Ý tớ là, dù gì thì đó cũng là Kaito Kid, nên mọi người cũng khá chắc chắn trong việc cậu sẽ không xuất hiện trong hình dạng của một cái xác hay điều gì đó tương tự vậy. Tớ nghĩ bọn họ có lẽ lo lắng hơn trong việc sợ Kid sẽ xâm hại cậu.”
Lần thứ hai Shinichi sặc cà phê.
“Tại sao cậu lại cảm thấy ngạc nhiên?” Cô nàng thắc mắc, trông có vẻ khá thích thú với cách mọi chuyện tiếp diễn. “Cậu là người duy nhất nghĩ rằng hắn ta đang đùa giỡn.”
“Cậu đáng lý phải tỏ ra lo lắng hơn chứ?” Shinichi cằn nhằn, lau đi vết nước còn sót lại. Cậu đã nghĩ Ran sẽ biến thành hình dạng của một người chị lớn, chứ không phải bình tĩnh mỉm cười giống như cách mẹ cậu vẫn hay làm. Nghĩ tới điều này, nó đột nhiên khiến cậu cảm thấy sởn tóc gáy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mẹ cậu biết chuyện? Shinichi rùng mình và cố gắng loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
“Tớ có suy nghĩ về điều đó, nhưng tớ không nghĩ Kid sẽ làm điều gì quá đáng trừ khi cậu cho phép, vậy nên tớ đoán không cần phải lo lắng quá nhiều. Dù gì hắn ta vẫn có cái danh là người đàn ông lịch lãm bao lâu nay.”
“Đàn ông lịch lãm không thể nào làm ra hành động bắt cóc người hay ăn trộm tài sản của người khác được.” Cậu cảm giác mình phải nói rõ điểm này.
“Thì nếu như hắn ta thật sự làm hại cậu…” Gương mặt dễ chịu của cô nàng tóc nâu nhẹ nhàng nhưng tinh tế chuyển sang một thứ gì đó khá dọa người.
Shinichi nuốt nước bọt. “Không - không, cũng không đến mức đó.”
“Tốt. Thế? Chuyện gì đã diễn ra?”
“Đám người cảnh sát không nói gì với cậu?”
“Họ chỉ nói cậu đã quay trở lại và có vẻ không gặp vấn đề gì. Oh, họ cũng nói món trang sức đã bị đánh cắp. Vậy cậu đã ở đâu?”
“Một khách sạn nào đó.” Shinichi né tránh.
“Vậy là… cậu đã qua đêm một mình với Kid ở khách sạn nào đó.”
Shinichi đỏ mặt và lắp bắp. “Cậu đang ám chỉ thứ gì vậy?”
“Tớ không ám chỉ điều gì cả. Tớ chỉ đang hỏi thôi. Mặc dù đánh giá từ phản ứng của cậu, tớ đoán thật sự đã có chuyện gì đó xảy ra.”
“Cái gì? Không hề!” Shinichi nói dối, gương mặt thậm chí trở nên đỏ hơn. Cậu cảm giác như gương mặt của mình đang bị lửa thiêu đốt. “Chúng tớ chỉ - nói chuyện.”
“Nói chuyện.” Cái cách mà Ran nhả chữ đã chứng tỏ việc cô nàng chẳng tin vào lời mà cậu vừa nói. “Được thôi, vậy mọi chuyện sao rồi?”
“Ý cậu là sao?”
“Hắn ta bảo cậu rời đi sao?”
Shinichi nhìn chằm chằm gương mặt mong đợi của người bạn mình và tự hỏi làm cách nào để lấp liếm câu chuyện mà không đưa ra câu trả lời trực tiếp. Ran có vẻ sẽ không để chủ đề này kết thúc, nhưng cậu biết cô ấy sẽ không phản đối ý tưởng này. Nói cho đúng thì, cô ấy còn lộ ra một vài điểm khuyến khích việc đó xảy ra. Đồng thời, cậu có thể nói gì đây? Kid vẫn là một tên tội phạm cho dù Ran có ủng hộ việc hai người ở bên cạnh nhau hay không. Ước gì cậu đã suy nghĩ tới việc hỏi Kaito về việc này. Cậu cảm giác anh chàng đó sẽ không màng đến việc để Ran biết, và nếu như Shinichi có thể nói với người nào đó, cậu đoán Ran là người duy nhất mà cậu thật sự muốn kể. Haibara sẽ trêu chọc cậu, còn bố mẹ thì… ừ, sẽ không xảy ra đâu. Cảnh sát chắc chắn không cần phải biết, còn cậu có cảm giác Hattori sẽ ôm bụng cười khi xem xét đến tình huống váy cưới đã từng xảy ra. Người cuối cùng là tiến sĩ Agasa, có lẽ ông ấy sẽ lên cơn đột quỵ mất.
“Anh ta… có lẽ đã từng đề cập đến việc đó,” cuối cùng cậu nói. “Nhưng, ừm, chúng ta có thể để dành chuyện này vào lúc khác?”
Lần này đến lượt Ran ngạc nhiên. Nhưng rồi gương mặt đó trở nên đầy đăm chiu. Vài phút tiếp theo trôi qua trong im lặng khi cả hai người tự thưởng thức món đồ uống của riêng mình. Cuối cùng, cô nàng mỉm cười và gật đầu, rồi đứng dậy.
“Được rồi. Vậy chờ tới lúc cậu sẵn sàng. Tớ còn có hẹn với Sonoko nên bây giờ phải đi rồi.”
Cậu gật đầu. “Tớ sẽ gặp cậu vào lúc đó.”
“Oh, nhưng mà Shinichi.”
Cậu ngước lên khi cô nàng dừng chân bên cạnh chỗ cậu. “Có chuyện gì?”
“Một khi cậu đã kể hết mọi thứ, tớ thật sự mong cậu sẽ giới thiệu anh ta với tớ.”
Kaito không ngừng nhịp chân trong lúc liếc mắt về phía đồng hồ lần thứ năm. Thời gian đã trôi qua hai phút kể từ lần cuối anh xem nó. Cảm giác lẽ ra phải dài hơn, nhưng anh đoán nó khá tốt khi không phải vậy. Mà nói thật, anh vẫn còn cảm giác kích thích bởi những sự kiện xảy ra gần đây. Tất cả sự phấn khích đó khiến việc đứng yên dần trở nên khó khăn.
“Kaito! Xin lỗi vì đã đến trễ.”
Cuối cùng! Quay lại với nụ cười trên mặt và vẫy tay về phía Aoko, anh không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy cô nàng mang theo người bạn đồng hành của mình.
“Tại sao cậu lại mang thứ đó theo cậu?” Anh nhăn mũi.
“Kaito! Saguru không phải là thứ gì đó!”
“Sao cũng được. Tớ có nói sẽ dẫn cậu đi xem hậu trường trước khi show diễn ra. Nhưng tớ không nhớ là đã đề xuất một vé thêm cho một tên tóc vàng phiền phức và ồn ào.”
Aoko phớt lờ lời sỉ nhục đối với bạn trai cô nàng. Qua nhiều năm, cô đã học ra được việc cố gắng khiến hai người sống hòa hợp với nhau là một nỗ lực vô vọng mà cô chắc chắn sẽ không tốn năng lượng hay thời gian cho nó nữa. Chỉ cần hai người họ không xông vào giết nhau, cô vẫn có thể sống tốt với nó. “Tớ mang theo cậu ấy vì tụi này sẽ cùng nhau đi ăn trưa và như thế này sẽ tiện hơn rất nhiều.”
Vị ảo thuật gia thở dài khoa trương. “Tốt thôi. Nhưng phải đảm bảo cậu ta không đụng vào bất cứ thứ gì.”
“Tôi vẫn đang đứng đây, Kuroba,” tên tóc vàng là chủ đề cho cuộc nói chuyện nãy giờ lên tiếng với sự khó chịu. Cậu ta vốn dĩ cũng chẳng muốn ở đây, mặc cậu cho rằng đây có thể là cơ hội để tìm ra một vài thông tin. Tất nhiên cậu ta quyết định bỏ qua sự thật rằng bản thân chưa từng tìm ra được bất kỳ thông tin gì hữu ích nào từ việc nói chuyện với với nhà ảo thuật này. Nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ có lần đầu tiên.
“Bảo mật cho buổi biểu diễn khá chặt chẽ nên nhớ theo sát tớ.” Kaito lên tiếng trong lúc quay người đi và dẫn những người khách vào trong.
Aoko từng nói muốn xem thử ở phía sau cánh gà mọi người sẽ làm những gì. Kaito đoán cô nàng hy vọng được gặp vị minh tinh nào đó, vì dù sao đây cũng là hội trường biểu diễn lớn và quy mô nhất ở vùng Ekoda. Sẽ chẳng phải điều gì ngạc nhiên khi xuất hiện những ngôi sao mới nổi hoặc các nghệ sĩ đã thành danh. Nhưng khi anh hỏi người nào là người mà cô nàng muốn gặp, cô chỉ đỏ mặt và cố gắng đập anh bằng một cái chổi lau. Ừ thì, anh lúc nào cũng vui vẻ và sẵn sẵn phô diễn kỹ năng của mình.
Lúc này, Kaito đang chỉ cho mọi người xem sân khấu biểu diễn chính. Aoko đang đứng giữa sân khấu, ngạc nhiên nhìn chằm chằm những hàng ghế kéo dài và phấn khích trước độ rộng khổng lồ của sàn diễn.
“Kuroba.”
Rời mắt khỏi Aoko, vị ảo thuật gia quay mặt về phía chàng thám tử tóc vàng. “Cậu có chuyện?”
“Cậu đã đem Kudo đi đâu?”
Kaito tặng cậu ta ánh mắt nghi vấn (dù bên trong anh đang cười khẩy với câu hỏi). “Cậu đang nói tới chuyện gì?”
“Kudo đã biến mất trong vụ trộm và suốt đêm đó. Hai người đã đi đâu và cậu đã làm gì?”
“Cứ cho vụ trộm mà cậu đang nói tới là vụ trộm của Kid, tôi nên hiểu cậu đang hỏi Kid đã dẫn Kudo, người mà tôi chưa từng gặp, đi đâu?”
“Bởi vì cậu đã ở đó.”
“Đúng hơn thì tôi đã ở đây để chuẩn bị cho buổi biểu diễn sắp tới của mình. Tôi thậm chí còn có nhân chứng.”
Hakuba nhăn mặt. “Tôi chắc là cậu có.” Đột nhiên cậu ta dừng lại như có ý tưởng gì đó vừa xẹt qua đầu. “Chờ đã, ý cậu muốn nói là cậu đã mang Kudo tới đây?”
Kaito gần như muốn bật cười, nhưng Poker Face của anh vẫn giữ nguyên vẹn nơi đó. Anh đã từng nghĩ sẽ mang Shinichi đến đây một vài lần, nhưng rõ ràng sẽ thích hợp hơn sau khi họ tìm ra cách để thân phận đời thường của mình được giới thiệu tới đối phương ở một vị trí ít bị nghi ngờ nhất. Đó chắc chắn là thứ mà họ phải thảo luận trong lần gặp mặt tiếp theo.
Hoặc là thứ tiếp theo họ sẽ thảo luận sau cuộc hẹn đàng hoàng mà anh đã hứa với Shinichi.
Nụ cười ranh mãnh chậm rãi xuất hiện trên gương mặt anh khi suy nghĩ đó xuất hiện. Anh đã có một vài kế hoạch vui nhộn với việc đó. Nếu có thể, lúc này anh đã chà xát bàn tay lại với nhau. Nhưng anh còn có thể biện bạch gì nữa đây. Bản chất của anh vẫn là một kẻ mưu mô. Có một vài thứ còn kích thích hơn việc quan sát một kế hoạch thành công bấp chấp mọi cản trở. Càng nhiều khó khăn cần phải vượt qua, cảm giác chiến thắng càng động lòng.
Oh, nhưng đầu tiên anh phải đưa Hakuba và Aoko đi ra chỗ khác và khiến show diễn tối nay thành công rực rõ. Anh thật sự rất muốn mời Shinichi, nhưng có lẽ phải để dành lần khác. Chắc chắn, sau khi họ tìm ra cách để làm thế nào cả hai ‘gặp nhau lần đầu tiên’. Có lẽ mọi người sẽ rất ngạc nhiên khi nhận ra số lần hai người đã gặp nhau. Trong ước tính của anh, chắc có lẽ hai người đã gặp nhau bốn lần dưới các thân phận khác nhau: Theo đúng nghĩa, lần đầu tiên ở tháp đồng hồ. Lần đầu tiên tiếp theo dưới thân phận của Kid và Conan trên sân thượng tòa khách sạn, và cũng là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau, cả lần đầu tiên họ gặp lại nhau khi Shinichi đã lấy lại được cơ thể, và đêm trước đó khi anh cuối cùng cũng giới thiệu thân phận Kuroba Kaito.
Lời buộc tội của Hakuba, tuy nhiên, lại vừa cho anh một ý tưởng.
“Hai cậu đang nói chuyện gì vậy?” Aoko lên tiếng trước khi Kaito kịp tiếp tục.
Vị ảo thuật gia đánh cho cô nàng ánh mắt chịu đựng. “Vị tóc vàng đây đang buộc tội tớ đã bắt cóc Kudo - cậu biết đấy, vị thám tử mà tên này đôi khi làm việc cùng.”
“Cái gì? Tại sao?”
“Moi thông tin từ tớ. Dù rằng tớ còn chưa từng gặp cậu ta.”
Đúng như mong đợi, ánh mắt Aoko chuyển sang Hakuba. Tên tóc vàng rùng mình dưới ánh mắt cô.
“Tớ…” Cậu ta chuẩn bị nói nhưng dừng lại. “Chỉ là, ở vụ trộm của Kid-”
“Liệu đây có phải lại là cái lý thuyết bảo rằng Kaito là Kid của cậu?” Aoko chống tay lên hông, phồng má. “Đã nhiều năm rồi! Hai người không thể thôi với vấn đề này à?”
Anh chàng tóc vàng cúi đầu. “Xin lỗi.” Đó chỉ là lời lầm bầm xin lỗi miễn cưỡng, nhưng đó đã quá đủ cho Aoko, người đang mỉm cười.
Kaito đảo mắt, nhưng anh không thể kiềm chế cảm giác thỏa mãn đang dâng trào. Phải nói là cực kỳ. Aoko có lẽ đang hẹn hò với Hakuba, nhưng cô ấy vẫn đứng về phía anh ở vấn đề này. Và điều khiến anh cảm thấy thích thú nhất là việc Hakuba bị mắng. Kaito tặng thoáng qua cho tên thám tử cái nhếch mép và liếc mắt khi quay lưng lại.
“Nếu các cậu đi theo tớ, các cậu sẽ còn thấy nhiều thứ khác.” Kaito quàng tay qua vai Aoko và kéo cô nàng đi ngang qua Hakuba.
Khi Shinichi thấy tấm thẻ trong hộp thư mình, nụ cười bất giác hiện hữu trên gương mặt cậu. Cầm lấy nó cùng với đóa hoa hồng kèm theo bên trong, cậu đọc qua những dòng chữ phóng khoáng trên mặt giấy. Tất nhiên, nó vẫn là một mật mã.
Shinichi nhận thấy ngón tay mình không ngừng lần theo ký hiệu của Kid trên bức thư, một cảm xúc vui vẻ bùng nổ bên trong cậu. Đêm đó bắt đầu như một giấc mơ. Tuy nhiên, ngày kế tiếp sau sự việc đó, những dấu hôn nổi bật và cảm giác… đau xót lại giống như bằng chứng chứng minh cho mọi việc đã xảy ra, bởi vì những ngày sau đó mọi thứ lại trở về hoạt động theo đúng quỹ đạo vốn có. Và cũng vì điều đó mà chàng thám tử bắt đầu có cảm giác bất an. Nhưng đồng thời, cậu lại tin vào sự chân thành và rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi khi những bí mật và đắm chìm trong cái đêm ngập tràn ánh trăng kia lại quá huyền ảo.
Thật may vẫn còn vài bằng chứng về việc tất cả mọi chuyện không phải là mơ. Trong cơn choáng váng, cậu tiến thẳng vào phòng sách của mình để giải quyết thứ mật mã vừa gửi tới.
---------------------------------------------
Mua hàng từ link được đính kèm trong hình ảnh để mở khóa thêm nhiều chương truyện mới nhé!!!
Commentaires