top of page
Moonlightl

Chương 9

Updated: Jun 26, 2023

Shuichi nhận được một tin nhắn mã hóa từ số lạ vào tối hôm sau. Khi anh dùng mật mã mà Scotch đã lập ra, nó vẫn rất khó hiểu.

Anh nên cẩn thận. Đồ uống được lên men từ táo vẫn mang theo một vài chất độc - và đám quạ, có lẽ còn nhiều vũ khí hơn anh tưởng tượng,

Anh không thể không trả lời. Sau khi mở laptop lên và mã hóa dòng tin nhắn, anh gửi vào số điện thoại đó.

Có thể nào dùng từ dễ hiểu hơn được không?

Điện thoại anh nhanh chóng vang lên tiếp bíp với lời hồi đáp ngắn gọn. Lần này cực kỳ trực tiếp.

Không.

Shuichi thở dài.

***

Đêm hôm sau, vào cái ngày thực hiện kế hoạch, anh bắn hạ được tay bắn tỉa của Tổ chức đã bắn Jodie và tước bỏ tất cả súng của hắn ra khỏi tầm với - một khẩu bắn tỉa, một khẩu súng ngắn và ba khẩu súng lục. Anh đột nhiên nhớ tới tin nhắn hôm trước và nhíu mày.

Calvados là đồ uống được làm từ táo, đúng không?

Để đảm bảo an toàn, anh lại lục lọi hắn ta một lần nữa và phát hiện khẩu súng lục khác mà mình đã bỏ qua. Nó được giấu kĩ sau lớp áo chống đạn.

Shuichi nhướng lông mày. Có chút buồn cười - Rốt cuộc Calvados nghĩ hắn là thứ gì, một tay buôn súng chắc?

Nhưng anh không còn nhiều thời gian để lãng phí với Calvados - Jodie và thằng nhóc kia đang gặp nguy hiểm. Anh nhảy xuống từ thùng hàng container và đối diện với Vermouth.

Không may là, Vermouth đã làm cách nào đó để khiến cậu nhóc tự bắn thuốc mê vào chính mình và trốn thoát khỏi Shuichi với cậu nhóc làm con tin trong tay. Một điểm đáng lưu ý, cô ta thậm chí còn bắn nổ chiếc xe của Jodie khiến họ không có cách nào đuổi theo.

Ít nhất bọn họ vẫn có Calvados để thẩm vấn.

Anh đề nghị Jodie gọi James tới nhặt Calvados và gọi cho cảnh sát địa phương để trình bày mọi thứ. Cô chắc chắn đủ khả năng để giả vờ làm một nhân viên FBI đang trong kỳ nghỉ và vô tình bị dính vào trong một vụ bắt cóc.

Sau đó anh định rời đi vì không muốn phải đối phó với đám cảnh sát. Nhưng trước khi kịp hành động, tiếng còi báo động của cảnh sát đã đến gần - nhanh đến mức khiến anh phải bận tâm.

Shuichi chậc một tiếng. Anh không thể trốn thoát trước khi cảnh sát tới - ít nhất là khi dùng động cơ bằng chân này.

“Chúng ta đang hẹn hò, Jodie,” anh nói.

“Hả?” Jodie giật bắn mình khi đang dựa vào thùng hàng. Tay cô vẫn nắm chặt vết thương do đạn bắn.

“Lời giải thích dễ dàng nhất, chúng ta là cặp đôi người Mỹ vừa trở thành điều tra viên của FBI trong kỳ nghỉ và tình cờ dính líu đến một vụ bắt cóc,” Shuichi vừa giải thích vừa liếc nhìn Jodie.

“Cảm giác hơi căng đấy, Shuu…”

“Nếu cô có biện pháp nào tốt hơn, tôi sẽ nghe theo,” Shuichi bình tĩnh nói. Anh nhìn thấy một vài chiếc xe tuần tra rẽ vào từ một góc cách phía trước vài trăm mét. “Chúng ta sắp hết thời gian.”

“Được rồi!” Jodie rên rỉ la lên. Cô liếc mắt nhìn Shuichi. “Mà anh biết không, có lẽ anh nên chăm sóc cho ‘người bạn gái’ vừa bị bắn của mình đấy…”

“Cũng đúng,” Shuichi bước tới quỳ xuống bên cạnh cô. Khi anh nhìn tới vết thương của Jodie, Shuichi không thể không thắc mắc, “cô có chắc bản thân không sao không?”

“Tôi vừa mới bị bắn đấy, anh nghĩ sao,” Jodie nói thẳng thừng. “Nhưng tôi sẽ sống thôi.”

Họ im lăng quan sát những chiếc xe tuần tra đến gần. Tiếng còi báo động phát ra inh ỏi. Cuối cùng nó cũng tắt khi họ cách hai người vài bước chân, mặc dù ánh đèn trên ô tô vẫn nhấp nháy.

Một vài người đàn ông bước ra khỏi ô tô và bước về phía họ. Dẫn đầu là người đàn ông tóc đen đeo kính. Shuichi đoán anh ta là đội trưởng của nhóm người này.

Họ dừng lại ở một khoảng cách nhất định so với Shuichi và Jodie. Người đàn ông tóc đen ở phía trước nhìn họ, biểu cảm tràn đầy sự lạnh lùng.

“Tôi đoán hai người là đặc vụ FBI Starling và Akai?” anh ta hỏi.

Anh chớp mắt nhìn người đàn ông không chút ngạc nhiên. Mặc dù lời nói dối chẳng có ích gì nhưng anh không còn cách giả vờ nào khác.

“... Đúng vậy,” anh nói.

“Đúng vậy,” Jodie tiếp lời, giọng nghe có chút ngạc nhiên - cùng với lo lắng.

Người đàn ông gật đầu cộc lốc. “Tôi là trung sĩ Kazami Yuuya của PSB. Chúng tôi được thông báo cần bắt giữ hai đặc vụ của Tổ chức và bảo vệ một cậu bé?”

Mắt Shuichi mở to khi nghe thấy người đàn ông đề cập đến hai chữ Tổ chức. Vậy là Nhật Bản cũng đã phát hiện Tổ chức… mặc dù anh đoán rằng, chỉ một số ít trong số họ được chọn để thông báo tin tức đó.

Shuichi hơi nghi ngờ, bởi vì cũng có thể người ngoài cuộc nào đó đã nghe thấy tiếng ồn ào và gọi cảnh sát địa phương, nhưng không đời nào họ lại có thể gọi được PSB. Không, chỉ duy nhất một người mà anh nghĩ tới có thể làm điều này…

“Một đặc vụ đã trốn thoát, cùng với đứa bé,” Jodie ngập ngừng giải thích. Cô liếc nhìn Shuichi, nhưng anh cũng không biết chắc nên làm gì trong tình huống này. Anh nhún vai và để cô tiếp tục, “người thứ hai đã bị đánh bất tỉnh và nằm ở phía kia.”

“Tôi hiểu rồi, Furuya-san cũng đề cập đến việc chuyện này có thể xảy ra…” Kazami trầm ngâm. Anh liếc nhìn về phía người đàn ông đã đi theo mình. “Takayama! Namatate! Đi bắt tên đặc vụ đó đi.”

Hai người đàn ông chào Kazami rồi tiến vào vị trí khuất bóng sau mấy cái thùng container.

Kazami lại liếc mắt nhìn về phía Shuichi và Jodie.

“Đặc vụ Jodie, chúng tôi sẽ hộ tống cô tới bệnh viện quân đội,” anh ta bình tĩnh nói, “không biết đặc vụ Akai có vết thương nào cần hỗ trợ không?”

Shuichi lắc đầu. “Tôi ổn.”

“Vậy thì tốt,” Kazami nói. “Đành phiền anh đi cùng chúng tôi tới văn phòng. Chánh thanh tra của chúng tôi muốn gặp anh, và cả đội trưởng của anh nữa, nếu tôi không nhầm, James Black?”

PSB có đầy đủ thông tin về các vấn đề của FBI. Một điều đáng lo ngại.

“Tôi đoán mình không có lựa chọn từ chối?” Shuichi nở nụ cười trên môi. Nghe như thể nó là điều phiền phức đối với anh.

“Shuu!” Jodie hít mạnh.

“Tôi e là vậy,” Kazami đáp lời, nhưng không có chút cảm giác xin lỗi nào cả.

Anh thở dài một hơi, tiếp đó gật đầu. “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ gọi cho James.”

***

Anh không biết tại sao mọi chuyện lại diễn biến tốt đẹp với PSB đến như vậy, nhưng điều mà anh chắc chắn chính là nó quá đáng ngờ.

Chỉ trong vài tuần, họ đã ký các thỏa thuận sơ bộ về cơ quan thực thi pháp luật địa phương với mức độ độc lập đáng ngạc nhiên dành cho FBI. Họ buộc phải để Nhật Bản bắt giam Calvados. Nhưng dù sao đi chăng nữa, với các thỏa thuận mới này, FBI có thể hành động dựa trên thông tin mà Nhật Bản khai thác được từ người đàn ông này.

Shuichi biết rằng James là một người đàm phán giỏi, nhưng ngay cả khi ông ấy có thể làm đến vậy, anh chắc rằng lý do duy nhất khiến cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng như vậy vì họ có một đồng mình ở phía Nhật Bản - một người tích cực luôn muốn lôi kéo FBI.

Một người vẫn chưa từng có mặt kể từ khi PSB xuất hiện một cách bí ẩn trong chiến dịch của FBI.

Anh đi tới Poirot với hy vọng có thể bắt được người nào đó, nhưng lại được báo tin Amuro đã đột ngột nghỉ việc từ hai tuần trước và không hề xuất hiện kể từ đó.

Lúc từ quán cà phê quay trở lại phòng khách sạn, chỉ khi liên tục có một, rồi tới hai, ba, bốn người nhìn chằm chằm và cách xa bản thân, anh mới nhận ra biểu cảm trên gương mặt mình đáng sợ đến mức nào.

Có vẻ như anh đang lo lắng.

***

Khi Shuichi bước vào căn hộ của Akemi một tối nọ, có đứa nhóc ngồi kế bên cô ấy.

Anh chớp mắt. Là thằng nhóc với trí thông minh kỳ lạ đó - Edogawa Conan - người đã bị lãng quên trong kế hoạch bắt giữ Vermouth, đúng không?

Hai cặp mắt ngước nhìn về phía Shuichi khi anh bước tới gần hơn.

“Akemi?” anh nói, không bận lòng che đi nét bối rối trên gương mặt.

“Chào anh, Shuichi-kun,” Akemi lên tiếng, giọng nói đều đều và nghiêm túc. “Em nghĩ có thứ anh cần phải biết.”

Cậu bé đó, Conan, gật đầu sau khi nghe những lời đó. Biểu cảm kia cũng nghiêm túc không kém. Thật kỳ lạ, biểu cảm kia không có vẻ gì là không nên xuất hiện trên gương mặt của một đứa trẻ. Kỳ lạ hơn nữa, Shuichi bắt đầu có cảm giác bản thân đã biết Conan ở đâu đó từ rất lâu về trước.

Nếu suy xét tới những gì đã xảy ra với Shiho, liệu có khả năng ‘đứa trẻ’ này cũng…?

Anh liếc nhìn hai người, đánh giá biểu cảm của họ rồi chậm rãi gật đầu, bước tới ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó.

“Được rồi,” anh nói. “Mọi người muốn nói tới điều gì?”

“Amuro-san,” Conan trả lời. Ánh mắt Shuichi lập tức tập trung vào thằng nhóc. Không hề bối rối trước cái nhìn sắc bén, Conan tiếp tục. “Hay là cái cách mà anh hay gọi anh ấy - Bourbon?”

“Tôi nghe đây.”

-----------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

77 views0 comments

Recent Posts

See All

댓글


bottom of page