“Dai- Shuichi-kun... Shuichi-kun.”
Shuichi chớp mắt về lại thực tại, bắt gặp ánh mắt có chút bực bội của Akemi. Anh khụ một tiếng và nói lời xin lỗi. “Xin lỗi. Anh đang nghĩ về công việc.”
Họ đang ăn tối ở căn hộ của Akemi - là bữa tối mà cả hai đã làm cùng nhau. Khá ngon, mặc cho có chút đơn giản - vì cũng chẳng ai trong số họ giỏi trong việc nấu nướng cả.
Anh không cố ý phân tâm, cũng không hẳn, nhưng có một thứ về một trong những người mà anh đã theo dõi ngày hôm nay khiến anh bận lòng.
Akemi thở dài và chống tay lên bàn. Cô thì thầm, “trước đây anh chưa bao giờ lơ đễnh như thế này…”
“Lỗi của anh,” Shuichi lại tiếp tục xin lỗi và Akemi đỏ mặt. Anh nghĩ mình không muốn tiếp tục nghe thấy lời nói đó.
Dễ hơn nhiều so với lúc trước.
Trong quá khứ, công việc của anh yêu cầu mình phải tiếp cận Akemi để lợi dụng cô ấy và xâm nhập sâu hơn vào Tổ chức.
Nhưng bây giờ, mỗi khoảnh khắc khi ở cạnh Akemi anh lại không thể dừng lo lắng về Tổ chức. Anh cũng không thể đổ lỗi cho Akemi vì đã khó chịu khi cô ấy không nhận được sự chú ý của anh - dù chỉ là một chút - dành cho mình.
“Shuichi-kun, em hiểu đối với anh công việc quan trọng như thế nào - cho dù là với em hay với mọi người. Nếu có những ngày anh không thể nghĩ gì khác ngoài công việc của mình, cứ nói với em. Em sẽ không tức giận vì việc đó,” Akemi nhẹ nhàng nói, “và nếu có bất kỳ thứ gì em có thể giúp, hãy cứ nói.”
Anh không xứng đáng với cô ấy, nhưng đồng thời, anh cũng không muốn cô ấy bị thương vì dính líu tới công việc, và…
“Nếu vậy có lẽ anh sẽ không bao giờ tới đây ăn tối được mất,” Shuichi chỉ ra một cách hợp lý.
Nghe những lời này, Akemi ngước nhìn về phía anh, gương mặt trông có vẻ không quá tin tưởng, tiếp đó giơ một tay che mặt mình và rên rỉ. Shuichi nhận ra quá trễ những lời mà mình vừa mới nói.
“K-Không sao,” Akemi lầm bầm, “em đoán có lẽ anh nói đúng…”
“Xin lỗi,” Shuichi nói - những câu chữ đó là thật lòng.
Akemi lại thở dài, thẳng lưng lên và lắc đầu. “Không sao, thật đó. Dù gì thì đó mới là anh mà, Dai-kun. Em sẽ cố gắng để thấu hiểu.”
Shuichi cau mày, khẽ khàng nói, “anh yêu em.”
Chỉ bởi vì anh phân tâm không không đồng nghĩa với việc anh không trân trọng khoảng thời gian giữa bản thân và cô ấy. Akemi hiểu điều đó, đúng không?
Akemi mỉm cười, nụ cười có chút buồn vì vài lý do, nói “em cũng yêu anh,” trước khi cầm đôi đũa lên và bắt đầu gắp thức ăn.
Anh không chắc làm cách nào để xóa tan đi sự yên lặng này.
***
Shuichi đã dừng việc tự hỏi làm cách nào và tại sao anh lại nhìn thấy Amuro ở phòng khách sạn của mình vào buổi tối.
“Xin chào, Amuro-kun,” anh chào hỏi đơn giản, tiếp đó bước ngang qua người đang ngồi trên ghế bành để tiến tới giường ngủ. Shuichi cởi chiếc áo khoác của mình và vứt nó lên giường trước khi ngồi xuống đối mặt với Amuro.
“Này, Akai,” Amuro nói, thoáng nở nụ cười với anh trước khi cau mày. “Anh biết không, cái khách sạn này khó kiếm quá đấy. Còn nhỏ hơn phòng cũ của anh nữa - không có tivi.”
“Xin lỗi vì đã khiến cho việc cậu theo đuôi tôi trở nên khó khăn,” Akai khô khan nói.
“Cảm ơn, tôi cảm kích lời xin lỗi đó,” Amuro nghiêm túc trả lời. Akai không thể ngăn bản thân bật cười, dù chỉ là một chút.
Amuro trông có vẻ ngạc nhiên trước nụ cười đó, nhưng không hề khó chịu. Anh tự hỏi liệu có phải bản thân mình đang rơi vào cái bẫy nào đó, nhưng nói đến điều này, anh cũng không thể ngăn bản thân mình về việc quan tâm quá mức. Nói đúng thì Amuro đã có thể giết anh tận hơn mười lần. Nhưng cậu ấy đã không làm.
“Bởi vì không có gì cho chúng ta xem phim ngoài cái tủ lạnh nhỏ xíu trong căn phòng này, tôi có mang bánh mỳ tới cho anh này,” Amuro chỉ tay về cái tủ lạnh.
Shuichi chớp mắt nhìn tủ lạnh, sau đó quay lại nhìn Amuro. “Bánh mì?”
“Ừ, bánh mì. Nói đúng hơn là bánh mì thịt - món tủ của tôi,” cậu giải thích. Shuichi nhướng một bên lông mày.
“Món tủ,” Shuichi lặp lại, có chút nghi ngờ.
“Tông giọng gì đó Akai Shuichi!?” Amuro phàn nàn khoanh tay lại. “Anh phải biết tôi cũng có lý do để xâm nhập vào vô số quán cà phê và nhà hàng.”
“Được rồi, Amuro-kun,” Shuichi nhẹ nhàng nói. Anh từ bỏ việc ít nhất giả vờ như mình thích khi ăn chúng. Vì anh chưa bao giờ là một người thích mấy món như bánh mì cả.
***
Nhưng chúng khá ngon. Thật sự rất ngon. Anh không chắc bản thân nên cảm thấy hài lòng hay khó chịu với việc này.
***
Một ngày nọ khi Shuichi ngồi vào ghế phụ trên xe của Jodie, anh khẽ thở dài.
Jodie bối rối nhìn anh. “Có chuyện gì sao Shuu? Thật hiếm khi thấy anh mất tinh thần như thế này.”
“Jodie,” anh nghiêm túc nói, tay đặt lên cằm mình. “Có từ nào đồng nghĩa với ‘mỹ nhân kế’... nhưng là dùng tình bạn để tiến hành không?”
“Hả?” Jodie thắc mắc, nửa ngạc nhiên, nửa nghi vấn.
“Khi một người cố gắng tiếp cận một người khác để lấy thông tin,” Shuichi nhíu mày giải thích, “nhưng thay vì dùng mối quan hệ lãng mạn hay tình dụng làm động cơ, họ lại sử dụng tình bạn.”
Jodie bật ra nụ cười ngạc nhiên tươi sáng. “Tôi chưa từng nghe tới kiểu gì giống vậy.”
“Hmm, vậy là ngay cả cô cũng không…” Anh lầm bầm.
“Nhưng nếu một người đã làm đến như vậy, tôi nghĩ họ phải rất khao khát tình bạn,” Jodie nói, giọng vẫn còn thích thú.
Ừm, anh sẽ không nói bản thân mình đang khao khát. Chỉ là hài lòng. Chỉ như vậy. Đối với anh, Jodie, Camel cùng những người khác là bạn, chỉ là họ không thực sự dành thời gian cho nhau ngoài công việc.
(Có lẽ Amuro cũng cảm thấy giống vậy.
Có lẽ Amuro nhớ tới những ngày khi Scotch, Amuro và anh hành động ngu ngốc trước mặt nhau dù cả ba đều ở trong một tổ chức khát máu.
Có lẽ bản thân anh cũng cảm thấy như vậy.)
“Chắc cô nói đúng,” Shuichi chỉ nói như vậy và không biểu lộ biểu cảm gì trên khuôn mặt.
“Nhưng điều gì lại khiến anh nghĩ tới nó?” Jodie hỏi, mắt hiếu kỳ liếc nhìn anh.
Sau hơn mười lần cân nhắc ngắn gọn về việc có nói với Jodie mọi chuyện đang diễn ra với Bourbon hay không, anh quyết định gạt bỏ ý nghĩ đó. Thông tin là một sản phẩm chỉ được phép tiết lộ khi thời điểm đến. Thật sự mà nói thì không ai cần phải biết đến Bourbon - hay Amuro ngay lúc này. Nhất là khi cậu ấy đang là một đồng minh, hay là khi chỉ một tiết lộ nhỏ cho FBI cũng có thể dẫn tới cái chết của Amuro.
“Không có gì, chỉ là phát hiện một chương trình truyền hình sử dụng câu nói đó và có chút tò mò thôi,” anh nói một cách miễn cưỡng, nhanh chóng thay đổi chủ đề về lại công việc.
***
Vào một buổi tối nọ, khi Shuichi quay trở lại phòng khách sạn, Amuro đã xuất hiện ở đó. Thật lòng mà nó,i anh đã hy vọng cậu sẽ không xuất hiện. Anh vừa mới có một bữa tối thất bại với Akemi, tiếp đó lâm vào một trận cãi vã với cô ấy, nên hiện tại anh không có bất kỳ tâm trạng để tiếp thêm cuộc hội thoại nào nữa.
Nhưng trước khi anh kịp nói bất kỳ điều gì, Amuro chỉ nhìn anh một lát sau đó đứng dậy.
“Ah, xem ra tâm trạng anh không phù hợp cho cuộc trò chuyện tối nay,” cậu mỉm cười nói. “Tôi sẽ quay lại vào ngày khác. Tạm biệt anh, Akai.”
Cậu vẫy tay chào Shuichi sau đó tiến ra cửa.
Shuichi nhìn chằm chằm Amuro rời đi. Anh chớp mắt vài lần, hơi sửng sốt nhưng vẫn mỉm cười.
Tạ ơn trời vì đã không phải nói gì cả.
***
Shuichi đã phải hủy bỏ một bữa tối với Akemi vì một cuộc điều tra quan trọng. Khi anh kiểm tra điện thoại vài giờ sau đó, chỉ có một dòng tin nhắn ngắn gọn trả lời của Akemi.
Được rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng lại tốn rất nhiều thời gian để gửi tới.
***
Cuối cùng thì họ cũng tìm thấy Vermouth.
Araide Tomoaki. Một vị bác sĩ tốt bụng ở thành phố Beika và là một huấn luyện viên bóng rổ tạm thời. Gần như trái ngược hoàn toàn với bản thân Vermouth, nhưng điều đó chưa từng ngăn cản cô ta trước đây.
Jodie là người lập kế hoạch hầu hết cho các cuộc đối đầu với Vermouth, với một vài sự đóng góp không thường xuyên mấy của Shuichi và James.
Nhưng trong lúc lên kế hoạch cho chiến dịch, một suy nghĩ nhỏ đã không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.
Gia đình của Araide đều đã chết. Họ gần như đã bị giết bởi Vermouth, để giữ tốt lớp ngụy trang của cô ta.
Và Amuro để họ chết.
***
Shuichi lại chuyển khách sạn. Lần này là một khách sạn rất tồi tàn. Và anh nghi ngờ việc Amuro có thể tìm thấy nó trước khi kế hoạch diễn ra.
Có vẻ như nó hiệu quả, vì anh đã không nhìn thấy Amuro kể từ khi chuyển đi.
Nhưng hai ngày trước khi kế hoạch bắt đầu, trong lúc đang ngồi một mình tại bàn dành cho hai người ở một quán bar nhỏ nhưng đông đúc, ai đó đã lách mình và ngồi xuống chiếc ghế ở trước mặt anh.
Không hề ngạc nhiên khi ngước mặt nhìn lên lại là một mái tóc sáng màu và làn da có phần rám nắng.
“Bourbon,” anh lạnh lùng nói,
Amuro chớp mắt, trông cậu có vẻ bối rối. “Xin chào, Akai.”
“Cậu biết không, Bourbon,” anh liếc nhìn qua một bên. Cảm giác tức giận vì bản thân đã buông xuống sự đề phòng, nhưng mà - “FBI hoàn toàn có khả năng cứu gia đình Araide Tomoaki.”
“Vậy anh tức giận vì tôi đã làm việc đó cho anh?” Amuro hoài nghi nói. “Tôi không nghĩ anh lại nhỏ mọn đến vậy đâu.”
… Cái gì.
Shuichi chôn mặt vào tay mình và thở dài một hơi. Sau một phút, anh ngước mặt lên và bắt gặp ánh mắt của Amuro.
“Cậu đã cứu gia đình của Araide Tomoaki.”
Không hề chớp mắt, Amuro nói nhẹ tênh. “Đúng vậy.”
Shuichi quan sát gương mặt cậu một lúc lâu trước khi nhắm mắt và tiếp tục thở dài. Anh có nên tin tưởng cậu ấy không? Amuro giỏi trong việc diễn xuất đến nỗi anh không cách nào nói rõ được việc cậu ấy có đang lừa dối hay không.
“Tôi hiểu rồi, anh nghĩ tôi đã để họ chết.” Amuro bình tĩnh nói, đặt tay lên cằm mình. Cậu liếc nhìn sang một bên, trông có vẻ trầm ngâm nhưng không hề khó chịu. “Không sao. Dù sao tôi cũng không thể chứng minh được. Họ đã lẩn trốn từ lâu rồi. Nhưng tôi có thể mô tả một phần quá trình thực hiện nó, sau đó anh có thể quyết định xem nếu tôi đã lên kế hoạch chi tiết đến như vậy thì tôi có thực sự sẽ không thực hiện nó hay không.”
“Một phần?” Shuichi chú ý tới.
“Có một vài bí mật tôi cần giữ kín,” Amuro đáp lời, để cánh tay lên bụng mình.
“Tôi không thể mạo hiểm quá nhiều vào việc tin tưởng bất kỳ ai, Amuro-kun,” Shuichi thẳng thắn nói, đan các ngón tay vào nhau và dựa vào bàn. Khuôn mặt Amuro đột nhiên trở nên khó hiểu. “Tôi đã trao cho cậu nhiều niềm tin hơn tôi nên làm vì những gì đã xảy ra. Nhưng điều này không thể tiếp diễn mãi mãi, vì cậu vẫn là thành viên của Tổ chức, và cậu cũng không đưa cho tôi bất kỳ dấu hiệu nào cho việc cậu muốn rời bỏ nơi đó cả.”
Amuro nhắm mắt lại. “Anh thật sự nên biết lý do tại sao tôi không có ý định rời bỏ.”
“Tôi biết thứ mà cậu muốn tôi nghĩ tới, khi cậu không đưa ra kế hoạch để rút lui khỏi tổ chức,” Shuichi đính chính, “tôi chỉ không biết chính xác lý do tại sao.”
Amuro im lặng một lúc, những cảm xúc khác nhau liên tiếp xuất hiện trên gương mặt cậu. Sự nhộn nhịp của quán bar không hề phai nhạt khi Shuichi chờ đợi câu trả lời của Amuro.
Cuối cùng, cậu thở dài và đột ngột đứng dậy, ghế ma sát với sàn nhà tạo nên tiếng động khó chịu.
“Xin lỗi, Akai,” Amuro thì thầm, nhỏ bé tới mức Shuichi gần như không thể nhận ra nó, đặc biệt với tiếng ồn náo nhiệt nơi đây.
Cậu nhanh chóng rời khỏi quán bar, khéo léo luồn lách giữa những chiếc ghế và bàn được xếp san sát nhau.
Trong lúc quan sát Amuro rời đi, Shuichi có chút ngạc nhiên trước sự thất vọng nặng nề đè nặng trong trái tim mình. Nhưng anh không để bản thân mình làm việc ngu ngốc như đuổi theo Amuro.
Cậu ấy đã đưa ra quyết định cho bản thân mình.
Chỉ như vậy thôi.
-----------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments