Có vẻ như vào đêm diễn ra kế hoạch với Vermouth, Shiho đã lên kế hoạch để nộp mạng mình thay cho Conan. Chính Amuro đã đánh ngất cô bé và ép cô phải ở nhà cho tới khi mọi chuyện kết thúc.
Amuro đã kiên nhẫn chờ đợi trong căn hộ của Agasa cho tới khi Conan và bác tiến sĩ quay lại để giải thích lý do cho những việc mà bản thân đã làm - mặc dù nó không quá làm Conan hài lòng. Đó là lý do tại sao khi cậu bé để Amuro rời đi, Conan đã đặt máy theo dõi giấu trong bã cao su dính vào đế giày Amuro.
“Nhưng nó không có nhiều hiệu quả,” Conan giải thích, trông cậu nhóc có vẻ khó chịu. “Qua điện thoại, chúng tôi chỉ nghe thấy phần đầu của cuộc nói chuyện với Vermouth - là về sự thất bại của bà ta trong việc bắt giữ Haibara - nhưng con chip đã ảnh hưởng tới chất lượng cuộc gọi nên anh ấy đã phát hiện và phá hủy nó.”
“Nếu là Am- Bourbon, điều đó không quá ngạc nhiên,” Shuichi bình tĩnh nói, “cậu ta có đề cập tới điều gì thú vị trước khi phát hủy con chip không?”
“Không,” Conan lắc đầu. Tiếp đó cậu nhóc nhếch miệng, “nhưng anh ấy lại không phá hủy con chip mà em đã gắn vào trên chiếc áo khoác. Cái này không phải máy nghe lén nên chúng tôi không thể nghe thêm gì về cuộc hội thoại, nhưng…”
Conan nhấn vào một cái nút trên kính mắt và chúng sáng lên, một nút đỏ liên tục nhấp nháy trên cái bản đồ thô sơ.
“... Em biết hiện tại anh ấy đang ở đâu.”
Shuichi nhìn Conan không chút hoài nghi. “Đã được hai tuần rồi đấy cậu nhóc. Tôi nghi ngờ về việc lúc này Bourbon vẫn chưa phát hiện ra điều đó.”
“Nếu như anh ấy muốn bị tìm thấy thì sao ạ?” Conan suy tư, “ít nhất cái cách mà máy theo dõi chuyển động đã chắc chắn một việc nó vẫn nằm trên cơ thể người.”
Shuichi dựa người vào ghế, tập trung ánh nhìn hoàn toàn về phía Conan. “Em nghĩ Amuro đang gặp một vài rắc rối?”
Conan chớp mắt không chút bối rối với anh. “Không, em nghĩ anh ấy có lẽ đang cố thu hút sự chú ý của FBI hay tương tự như vậy. Đây có thể là một cái bẫy.”
“Không, chị đồng ý với Shuichi-kun,” Akemi lắc đầu. “Bourbon-san sẽ không làm những chuyện như thế này chỉ để thu hút sự chú ý của FBI - nếu như máy theo dõi vẫn còn ở trên người cậu ấy, chị nghĩ cậu ấy đang cần sự giúp đỡ.”
“Chị Akemi, Akai-san,” Conan lên tiếng, cậu quan sát từng người trong số họ với đôi mắt đột nhiên sắc như dao. Một ánh mắt khiến người khác phải e ngại. “Mọi người biết anh Amuro?”
“... Cậu ấy đã từng giúp chị trốn thoát khỏi Tổ chức,” Akemi giải thích. Shuichi nhăn mày, anh không muốn phải nghi ngờ Akemi nhưng ánh mắt kia đang đảo sang một bên còn bàn tay thì không ngừng bồn chồn. Cô ấy không nói hết toàn bộ sự thật, Shuichi khá chắc chắn việc đó.
Nhưng anh sẽ giải quyết chuyện đó sau - không nhất thiết phải làm rõ mọi chuyện ngay trước mặt Conan. Shuichi chỉ nói ngắn gọn và không cung cấp thông tin chính xác. “Tôi đã gặp Amuro một vài lần.”
“Có phải đó là lý do mọi người tin tưởng anh ấy?” Conan hiếu kỳ hỏi, tông giọng vô tội như chính cái hình dáng bên ngoài của mình.
“Mm, chị đoán vậy?” Akemi mỉm cười đáp lời.
“Tôi không nói bản thân mình tin tưởng cậu ấy,” Shinichi cộc lốc đáp lời. Đúng là anh tin tưởng Amuro ở vài mức độ, nhưng vẫn có quá nhiều bí ẩn đằng sau người con trai ấy khó có thể khiến Shuichi đưa mức độ tin tưởng cao hơn dành cho cậu.
(Có âm thanh sâu thẳm trong tâm trí liên tục bảo rằng hành động mà anh đang làm lại không phù hợp với những gì mà bản thân đang nghĩ. Shuichi phớt lờ nó.)
“Em hiểu rồi,” Conan nói, đưa tay lên cằm theo thói quen mỗi khi suy nghĩ về mọi chuyện. “Chà, cho dù có là gì đi chăng nữa, thì vẫn thật lãng phí nếu không sử dụng thông tin này. Em muốn sử dụng nó ngay lập tức, nhưng cô Jodie lại đột nhiên biến mất nên em không thể nói chuyện với cô ấy và” - cậu nhóc xoa mái tóc sau gáy mình với nụ cười nhỏ bé - “Haibara rất phản đối vấn đề này nên cô ấy có thể sẽ lấy đi hết mấy cái kính theo dõi của em.”
“Shiho đã nhờ em ngăn Conan khỏi việc tự ý làm mọi chuyện một mình,” Akemi giải thích, “Nên em đã bảo con bé nói với cậu nhóc về việc nói chuyện với anh, và cậu ấy đã đồng ý.”
“Oh?” Shuichi lên tiếng, sau đó đánh giá Conan đang siết chặt chiếc kính của mình cùng nét mặt kiên quyết của cậu nhóc, anh kìm lại một tiếng thở dài. “Tôi đoán cái giá cho thông tin này chính là cho phép cậu tham gia vào?”
Conan gật đầu mạnh mẽ. “Nói đúng hơn thì, em nghĩ sẽ tốt hơn nếu để em tiếp cận anh Amuro.”
Shuichi nhướng lông mày. Cho dù có lẽ Conan không thật sự là một cậu nhóc, anh cũng không muốn đặt một người ngoài cuộc vào tình thế nguy hiểm như vậy. “Tại sao?”
Một nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt của Conan, nhưng chính cái nhìn sắc bén kia lại khiến Shuichi giật mình trước sự mong đợi.
Anh mỉm cười đáp lại.
***
Kế hoạch là tiếp cận Amuro vào buổi tối, khi mà cậu ấy (có lẽ) đang ở trong căn hộ của mình. Shuichi bắt đầu bằng việc khoanh vùng vị trí mà máy theo dõi đã đứng yên tại chỗ nhiều giờ đồng hồ vào hầu hết các buổi tối.
Anh ổn định bản thân trên sân thượng cách đó vài tòa nhà và kiểm tra từng người đi vào tòa chung cư đã được nhắc đến. Sau một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng thì Shuichi cũng bắt gặp mái tóc sáng màu của Amuro qua ống ngắm khẩu súng bắn tỉa của mình. Điều ngạc nhiên là anh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
(Anh đã từng xem Scotch là bạn của mình. Có lẽ anh không kề cận cậu ấy nhiều như Bourbon, nhưng thật lòng mà nói thì anh rất thích Scotch, và anh cũng cảm thấy tồi tệ khi người con trai đó chết đi.
Giá mà anh đã không bị phân tâm bởi âm thanh của người nào đó đang tiến lên cầu thang, nếu vậy Scotch sẽ vẫn còn sống. Anh biết rõ, đến cuối cùng, nó vẫn là lỗi của mình.
Nếu vậy, có lẽ là do bản thân anh không muốn nếm trải qua cảm giác đó lần nữa.)
Anh gọi cho Conan để nói với cậu nhóc về việc bản thân đã tìm thấy Amuro.
***
Shuichi khá ấn tượng với kỹ năng diễn xuất của Conan. Mặc dù không may là anh chẳng thể đánh giá được ngôn ngữ hình thể và nét mặt của Conan, ít nhất thì ngữ điệu kia cũng rất xuất sắc.
Anh hiện đang nghe cuộc trò chuyện của Conan và Amuro từ chiếc ô tô đậu trong một con hẻm gần tòa nhà chung cư. Mặc dù đã từ chối nhưng tới cuối cùng, anh lại chẳng thể ngăn cản việc Akemi đi cùng nên đành để cô ấy ngồi cạnh mình bên ghế phụ.
Ít nhất thì cô ấy cũng đã hóa trang - và Shuichi phải thừa nhận đó là một lớp ngụy trang khá tốt. Cô hoàn thiện lớp trang điểm của mình trọn vẹn đến mức như biến thành một người hoàn toàn khác, đặc biệt là với mái tóc đã cắt nhuộm của mình.
Giọng đứt quãng truyền qua máy phát. “- và chị Azusa đã bảo là chị ấy sẽ thuê Đội thám tử nhí đi tìm anh để đưa lại chiếc tạp dề của Poirot như món quà chia tay mà anh đã quên! Và em đã làm được rồi đấy! He he, anh có ấn tượng không, anh Amuro-san?”
“Rất ấn tượng đấy, Conan-kun. Nhưng lúc này đã quá trễ rồi! Cảm ơn vì đã mang chiếc tạp dề này đến, nhưng em thật sự cần phải đi về nhà đấy.”
“Em có thể mượn nhà vệ sinh của anh không? Em thật sự rất mắc!”
Shuichi nghe thấy tiếng thở dài rõ ràng của Amuro qua máy phát.
“Được, nhưng chỉ khi em hứa với anh sẽ giữ im lặng, Conan-kun.” Có một khoảnh khắc im lặng, tiếp đó - “Những người sống ở cạnh anh không phải là người quá hiểu chuyện - anh đã nghe tiếng họ la mắng người khác vì đã quá ồn ào đấy.”
Anh nghe thấy tiếng cửa mở ra và cả tiếng bước chân trên sàn nhà gỗ, nhưng lúc này điều đó không quan trọng.
Shuichi lầm bầm, đôi mắt mở to. “Căn hộ của cậu ta đã bị đột nhập.”
“Đột nhập?” Akemi thắc mắc.
“Trong tổ chức, ‘la mắng’ là từ mà bọn anh dùng để thay thế cho cụm ‘có người đang lắng nghe’,” Shuichi giải thích. “Anh không thể tưởng tượng được tại sao cậu ta lại cố tính nói những điều như thế.”
“Nhưng bằng cách nào mà cậu ấy biết việc anh đang nghe thấy cuộc nói chuyện này?” Akemi nhíu mày hỏi.
Shuichi không thể ngăn bản thân mà bật ra một tiếng cười, đơn giản bởi vì anh cũng không biết câu trả lời. Thật sự, điều duy nhất mà anh có thể nghĩ tới là…
“Hy vong?” Anh lên tiếng với nụ cười có chút ngạc nhiên.
Akemi nhìn chằm chằm anh, cái cau mày của cô càng ngày càng sâu. Shuichi có chút không hiểu liếc mắt nhìn cô, nụ cười của anh biến mất.
“Có chuyện gì sao?” Anh hỏi.
Cô yên lặng một lúc trước khi lắc đầu và mỉm cười. “Không, không có gì.”
“... Được rồi,” anh tiếp lời, cảm giác nghi ngờ không ngừng dâng lên nhưng đây không phải là lúc. Anh tập trung sự chú ý của mình về lại máy truyền âm.
Nhưng cuối cùng, chẳng có gì thú vị đã xảy ra. Conan chỉ giả vờ cần đi vệ sinh, và rồi cậu nhóc bị đẩy ra khỏi căn hộ của Amuro một cách thô bạo.
Điều đó khiến Shuichi đã tự hỏi, có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều về câu từ của Amuro, và rằng cậu ấy không thật sự hy vọng được nói chuyện với anh thông qua Conan.
Tiếp đó, Conan đã chui vào ghế sau xe ô tô, gương mặt trở nên nghiêm túc và nói. “Anh Amuro có đưa cho em một tin nhắn.” Ngay lập tức xoay người lại, Shuichi lên tiếng. “Chuyện gì?”
“Là mã Morse - nói đúng hơn là mã Morse Nhật Bản,” Conan giải thích. Cậu nhóc lôi điện thoại ra và bắt đầu nhấn phím. “Anh ấy liên tục gõ một đoạn giống nhau lên bàn tay em khi tụi em đang nói chuyện. Nếu như em nhớ chính xác - tin nhắn mà anh ấy muốn đưa là-”
Conan chợt dừng lại để bật ra một tiếng hừ. “Anh ta chắc chắn là thuộc giống sói đơn độc.”
Cậu nhóc quay ngược màn hình điện thoại để Shuichi và Akemi cùng nhìn thấy thứ mà cậu vừa gõ trên bàn phím.
Không có vấn đề gì. Đừng tới đây.
Shuichi nhướng mày. Chà, thật sự thô lỗ mà.
-----------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments