“Cậu lo lắng Tổ chức Áo đen sẽ tìm ra cô ấy.” Vài sợi tóc đen nhánh rơi vào mắt của anh, và đôi môi kia ngập tràn sự nghiêm túc, không có chút dấu hiệu của sự đùa giỡn nào khi Kid quan sát gương mặt Shinichi.
“Ừ,” cậu nói. “Cô ấy có rất nhiều phẩm chất, nhưng giữ bí mật không phải là một trong số đó. Mặc dù nó rất quyến rũ, cô ấy rất cởi mở và thành thật, giống như Hattori vậy..." Cô mang trong mình cảm xúc giống như bộ kimono trong mùa đông, vừa trách nhiệm vừa xinh đẹp, nó vô cùng lộng lẫy trong mắt Shinichi khi cậu bị bao vây giữa lớp tuyết tháng mười hai của những thứ giả tạo chất cao đến tận đầu gối. “Nếu cô ấy biết tôi là ai, chuyện đó có thể vô tình bị nói ra. Nếu cô ấy biết tôi là Shinichi, cô ấy sẽ không thể nào đối xử với tôi như là Conan nữa. Tôi không thể trách cô ấy vì điều đó.”
“Trước đây cậu từng nói là ‘mình’ sẽ không quay lại nữa.” Kid ngồi thẳng người dậy, nhưng trước khi Shinichi có thể thở phào vì khoảng cách được tăng lên, anh đã kéo cậu lại gần, một tay của Kid đặt lên lưng còn tay khác lại vòng qua xương sườn, chỉ ngay dưới trái tim đang đập điên cuồng của cậu. Trong suốt khoảng thời gian này, ánh mắt của cả hai người không hề rời nhau, Shinichi như đắm chìm trong đôi mắt màu xanh thẳm đó.
“Ừ, Shinichi sẽ không quay lại nữa.” Cậu nhắm mắt lại trước ánh mắt dữ dội đó. Shinichi biết bản thân mình nên rời khỏi Kid, nhưng cậu không thể. Cậu không thể, bởi vì Kid đang chạm vào cậu, nhìn cậu, giống như cậu là Kudo Shinichi mà không phải Edogawa Conan, và cũng bởi vì cậu đang nhìn Kid là chính bản thân Kid mà không phải là Kaito hay vị siêu trộm dưới ánh trăng. Shinichi chưa bao giờ tưởng tượng rằng ngọn lửa tình cảm bập bùng âm ỉ trong tâm hồn cậu lại biến thành một ngọn lửa đủ sức để thiêu sống cậu. “Nó không còn một chút khả năng nào hết.”
“Không có thuốc chữa trị hoàn toàn căn bệnh này hay sao thám tử?” Mắt anh không ẩn chứa sự đòi hỏi gì. Chúng chỉ đang thắc mắc, và…
Kid hầu như không bao giờ cố gắng dò tìm bí mật của Shinichi. Nhưng sáng nay, không biết thứ gì đã khiến cho anh sợ hãi đến mức run rẩy, không ngừng siết chặt cậu trong lồng ngực. Những lời nói của Haibara vẫn như con dao găm sâu vào trái tim. Cậu chưa từng là người trốn tránh khỏi sự thật.
“Khi Apotoxin thu nhỏ cơ thể tôi,” Shinichi nói, “nó chưa phải là phiên bản hoàn chỉnh nhất. Chỉ một vài bộ phận của tôi bị ảnh hưởng giống như những người khác…”
Cậu nếm vị máu trong miệng mình, ngay cả bây giờ, sau khi đã dùng một lớp kem bạc hà để đánh răng.
“Khoảng một năm, tôi đã không chú ý tới điều gì kỳ lạ ngoài việc hệ thống miễn dịch dần suy yếu. Tôi rất dễ bị cảm lạnh và phát sốt, nhưng chưa có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Cho tới khi tôi bị bắn.” Cậu chà ngón tay qua vết sẹo. “Mọi thứ dần trở nên tồi tệ hơn. Ừ, thì có thể nói Haibara là bác sĩ của tôi, … cô ấy nói các cơ quan trong cơ thể tôi bắt đầu bị suy thoái, ở các tốc độ khác nhau. Gan của tôi hoạt động nhanh nhất, tiếp đó là phổi.”
Cơ thể Kid trở nên cứng đờ. “Cậu đang dần chết đi,” anh nói. “Đó là điều đang xảy ra với cậu.”
Shinichi để bản thân mình ngả về phía trước và tựa đầu vào vai Kid. “Không phải không có khả năng để mạng sống của tôi kéo dài hơn. Thuốc của Haibara có thể giúp tôi sống sót. Bằng cách chấm dứt sự thoái hóa.” Cậu hít sâu mùi hoa nhài. “Nhưng cách chữa trị tạm thời thứ thuốc độc kia, để tôi có thể quay lại hình dáng cũ, đã không còn là thứ có thể cân nhắc tới, tất nhiên, cách chữa trị hoàn toàn là thứ càng không đáng nhắc tới.”
“Đó là lý do vì sao cậu nói Kudo Shinichi đã chết.” Giọng Kid còn nhỏ hơn cả tiếng thì thầm. “Người đó không thể nào quay trở lại nữa, không thể quay lại cơ thể lúc trước, đó là lý do vì sao cậu phải chọn cách kết thúc mọi chuyện với Mori hoặc nói hết mọi thứ cho cô ấy biết.” Kid chúi mũi vào tóc cậu. “Nhưng sẽ có ích gì khi nói với cô ấy nếu…”
“Ừ,” Shinichi thở phào vì Kid hiểu được điều đó, bởi vì nhiệt độ mà người này mang lại, cùng với sự hiện diện của người này tại đây.
Họ ngồi cùng nhau trong im lặng, quấn lấy nhau một cách vụng về khi Shinichi khó khăn hít thở.
“Tôi không muốn cậu chết,” một cách im lặng, anh nói. “Tôi đã quá quen với việc có một thám tử nhỏ ở bên mình.”
“Có lẽ tôi cũng vậy,” Shinichi khó khăn để hít vào, ngực cậu co thắt và căng thẳng. “Nhưng nếu như tôi chết, tôi nhất định khiến một vài tên khốn trong Tổ chức Áo đen phải gục ngã.” Cậu liếm môi và quay mặt vào cổ Kid. “Trước khi có sự nhầm lẫn và ảo giác.” Cậu cười, khô khan, trống rỗng. “Thật là buồn cười, nhưng điều đó còn đáng sợ hơn nhiều so với việc phải nằm liệt giường, đúng không?”
“Haibara nghĩ cô ấy có thể giúp cậu?”
Shinichi ngửa đầu để có thể nhìn thấy Kid. Cảm giác vẫn rất lạ khi được nhìn toàn bộ khuôn mặt của người này mà không có bất kỳ giả vờ hay hóa trang gì như thế này.
“Mấy mũi tiêu là thứ thuốc tạm thời để tranh thủ thời gian cho thứ gì đó lâu dài hơn?”
“Ừ, bởi vì cơ thể tôi có thể từ chối bất kỳ loại cấy ghép nào, hy vọng duy nhất chính là giữ lại những thứ mà tôi đang có.” Cậu lại cúi đầu xuống.
“Nó giống như việc đưa việc tìm kiếm viên đá ban cho sự bất tử vào viễn cảnh, phải không?” Đôi môi ma sát với phần tóc mái như thu gọm lại nhiệt độ trong vùng bụng cậu.
“Hả?”
“Những người đó đang mạo hiểm tính mạng của họ vì một cơ hội được sự bất tử.” Shinichi nhìn Kid qua khóe mắt. Cằm anh căng cứng đến độ Shinichi không thể cảm nhận được sự ổn định của cái mím môi kia. “Trong khi chúng ta đã rất biết ơn với những gì có mặt ở hiện tại.”
Cậu lùi lại, khoảng cách vừa đủ để có thể quan sát cả gương mặt Kid.
Anh do dự. Dường như Shinichi quan sát được thứ gì đó lóe lên trong mắt Kid. Theo một cách nào đó, hình như anh vừa đưa ra một quyết định, nhưng cậu không biết rốt cuộc tại thời điểm này cần phải đưa ra quyết định gì, khi mà chỉ có hai người ở đây và định mệnh không thể tránh được của Shinichi giữa hai người. Kid còn có thể quyết định về vấn đề gì?
Đột nhiên, Kid cúi xuống và áp môi mình vào vai Shinichi. Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng ảnh hưởng của nó tại vị trí tiếp xúc như thể khiến toàn thân cậu đều bốc cháy.
Shinichi thì thầm khi Kid lần thứ hai ấn đôi môi mình xuống. “Cậu đang làm gì vậy?”
“Hmm,” anh nói. “Tại sao cậu lại không thử tự đoán xem?” Ngón tay cái anh nhẹ nhàng lướt qua nơi mà đôi môi vừa tiếp xúc. “Dựa vào những gợi ý đã có, thám tử?”
“Có lẽ,” Shinichi liếm đôi môi mình và nhìn gương mặt anh để tìm bằng chứng. “Nhưng mà tôi thật sự không biết đáp án là gì.”
“Có thể cậu không biết thật,” Kid đồng ý. “Nhưng không phải cậu rất ghét việc bí ẩn chưa được giải quyết sao?”
Cậu có thể cảm nhận được đôi môi Kid đang không ngừng vuốt ve trên đôi vai mình, và cả cái cuộn trào trong bụng lần này cũng không hề liên quan đến cảm giác buồn nôn thường có. “Tôi…”
Mắt Kid lướt nhẹ qua cánh cửa và nhanh chóng tách khỏi người Shinichi. Sau đó trước khi cánh cửa mở ra, anh với lấy bộ tóc giả và biến đổi hoàn toàn thành Katsumi trước mắt Shinichi. Cho dù không có thứ gì để soi, bút kẻ mắt vẫn nhanh chóng được vẽ lên gương mặt anh một cách hoàn hảo.
Shinichi khoanh tay lại và quay người nhìn về phía Heiji, người đang đứng ở cửa ra vào với gương mặt ngái ngủ trong chiếc áo len chui đầu và quần jean, cùng với chiếc mũ trên mái tóc bồng bềnh.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Đang hay mà sao cái bóng đèn bước vào giữa chừng vậy?
Sao lo về cái kết quá ta tui muốn hai ng đc happyending