Tự lau khô tóc mình bằng một chiếc khăn khác, Shinichi nhìn vào chiếc gương. Gương mặt cậu dường như đã có màu sắc hơn. Hình như đã hơn một tháng rồi cậu chưa từng khỏe mạnh như thế này. Vắt ngang khăn qua cổ và để mặc nó kéo dài tới tận đầu gối, Shinichi cúi đầu lục lọi đống đồ vệ sinh cá nhân. Cậu cần đánh răng để loại bỏ vị sắt còn sót lại trong miệng.
Kid đợi cho cậu làm xong hết mọi chuyện, tiếp đó để cậu kéo anh về lại phòng của hai người. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt cổ tay thon gọn của anh buông ra khi cậu đóng cánh cửa lại. Shinichi bước tới hành lý của Kid, bước ngang qua cả đống đồ đã thay hồi hôm qua.
“Cậu để băng gạc ở đâu?” Shinichi vẫn có chút chóng mặt khi cúi đầu về phía trước nhưng cậu nhanh chóng bỏ mặc nó. Cả sáng nay Kid đã chăm sóc cho cậu, bây giờ cũng nên đến lượt cậu rồi.
“Trong túi sơ cứu,” anh trả lời. “Ngăn bên cạnh.”
“Sẽ không có cái gì nhảy ra nếu tôi gỡ khóa kéo chứ?”
“Đôi khi cậu phải chơi thử trò cò quay Nga* với cặp sách của mình,” Kid nói, với nụ cười kéo dài trên môi.
(*Theo như Wikipedia thì trò cò quay Nga là một trò chơi khá thú vị :))), người chơi sẽ cầm một khẩu súng lục bao sáu viên nhưng chỉ có một viên đạn và tự bắn vào đầu mình, người nào không dính sẽ là người chiến thắng.)
Quay lưng lại, Kid kéo chiếc áo ướt của mình lên thật cẩn thận, cởi bỏ nó qua đầu và một cánh tay, tiếp đó kéo nó xuống từ bên cánh tay khác để không khiến làn da trên vết thương bị kéo căng. Quần lót cạp cao cùng với phần dây buộc và lớp vải đen đằng sau bị kéo căng theo dáng người…
Shinichi hắng giọng, nhớ tới việc mình đang cần phải tìm kiếm băng gạc. “Vậy là tôi có năm trong sáu cơ hội để an toàn lấy được túi sơ cứu?”
“Tôi thích việc cậu nghĩ thành mình sẽ có một trong sáu cơ hội nhận được niềm vui bất ngờ cho buổi sáng hôm nay.”
“Tôi nghĩ sáng nay đã đủ kích thích rồi.” Shinichi nói và Kid bật cười, thật nhỏ bé và chậm rãi cởi bỏ lớp băng gạc quanh vùng bụng mình.
Không có thứ gì tấn công khi cậu lục tìm thứ mà mình đang kiếm. Một người với đầu óc ít điên rồ hơn Kid đã soạn hành lý, và Shinichi dễ dàng tìm ra được túi cứu thương được chuẩn bị cẩn thận trong đó. Cậu đi tới chỗ Kid, đẩy đống băng gạc sạch sẽ được cuốn lại cẩn thận vào tay anh khi Kid để những lớp băng cũ rơi xuống sàn nhà quanh chân mình.
Nuốt xuống một cách nặng nhọc, Shinichi ấn tay vào một bên mạn xương sườn không có vết thương của Kid, tiếp đó dùng tay khác, với một miếng bông mềm được thấm dung dịch làm sạch áp lên vùng da sưng húp bên ngoài ba mũi khâu nhỏ. “Có vẻ đã bị kéo căng rồi.”
“Xem ra tôi đã làm hư mất mấy mũi khâu…” Kid thừa nhận. Tiếng hít sâu vang lên khi Shinichi bôi một lớp mỡ kháng sinh dày lên vết thương, làn da dưới tay Shinichi nổi da gà hết lên, và một vệt đỏ xuất hiện trên ngực Kid. Cậu từ chối tiếp tục nhìn xem nó sẽ chạy tới đâu...
Shinichi buông tay mình ra để có thể dùng hai tay cố định lớp băng gạc thật chặt chẽ. “Cậu rất giỏi trong việc này.”
“Cậu chỉ nói điều đó đơn giản vì cậu nghĩ tôi vui hơn là ông Jii.” Shinichi khịt mũi. “Mặc kệ chuyện sắp xảy ra là gì.”
“Ông ấy rất lo lắng,” anh trả lời. “Buồn rầu và bối rối, bởi vì ông ấy là trợ lý của bố tôi trước khi trở thành của tôi như bây giờ. Gần đây thật sự rất khó để đùa giỡn cùng ông ấy.” Anh nhấc một tay và đặt nó vòng qua bên cổ Shinichi. “Tôi nghĩ cậu biết cảm giác đó mà.” Những ngón tay anh luồn vào mái tóc ẩm ướt của cậu. “Cậu hết sốt rồi.”
“Ừ,” cuối cùng Shinichi cũng ngước lên nhìn Kid. Cơ thể đó nhiều tàn nhang hơn, rải rác ở vai và kéo dài xuống lồng ngực. Shinichi rời ánh mắt và cố định chặt lại lớp băng. “Tôi không.” Cậu lùi lại, kéo dài khoảng cách với Kid, người với mái tóc ướt sũng vẫn còn nước không ngừng nhỏ giọt xuống vai và ngực. “Ý tôi là hết sốt.” Cậu lại nhìn vào mắt Kid. “Tôi biết cảm giác khiến một người nào đó lo lắng đáng ghét đến mức nào.”
Bàn tay anh rời khỏi cổ cậu và chạm vào lớp băng gạc. “Cảm ơn, thám tử.”
“Cảm ơn,” cậu nói. “Vì mũi tiêm, và vì… đã chăm sóc cho tôi. Tôi không cố ý…”
“Bây giờ chúng ta lại hòa nhau. Cho sự kiện vào tuần trước.”
“Tôi không có ý định thi đấu với bạn bè,” Shinichi nói, với khóe môi gần như tạo thành một nụ cười mỉm.
Khi Kid há hốc mồm nhìn cậu, Shinichi bước vòng qua anh để đi tới chiếc cặp của mình và kéo ra một cái áo len màu xanh mà Ran đã đan cho cậu, cho Conan, vào mùa đông năm ngoái. Cậu đặt nó lên tấm nệm để lúc sau có thể chồng nó vào, tiếp đó tự giác lôi ra một cái quần lót mới và một cái quần jean trong khi lưng đối mặt với Kid, rồi chạy đi vào phòng tắm để thu dọn đống đồ ngủ và đảm bảo không thứ gì còn sót lại trên sàn nhà.
Lúc cậu quay lại, Kid đã sửa soạn xong, trong một bộ váy đen đơn giản có phần rủ xuống ở bên hông cùng với một đôi tất đen mỏng. Anh ngồi bắt chéo chân trên futon và nghiêm túc nhắn tin với ai đó trong khi bộ tóc giả màu vàng thì xõa tung trên chiếc gối bên cạnh. Mặt Kid nhăn lại khi nước từ tóc mái rơi xuống mặt và tung tóe trên màn hình điện thoại.
Cậu thở dài, nhặt chiếc khăn tắm để trên ba lô và khuỵu gối xuống bên cạnh Kid, lớp quần jean của cậu cọ sát với phần vớ ở bắp cá chân anh, dùng hai ngón tay vỗ nhẹ lên bắp tay Kid. Anh nhanh chóng ngước lên khỏi điện thoại, ngạc nhiên và bắt gặp ánh mắt Shinichi.
“Tóc cậu,” Shinichi nói, trước khi dùng khăn và vứt nó trùm lên đầu Kid, sau đó mạnh mẽ lau khô tóc.
Anh kéo chiếc khăn xuống, bật cười khi nhìn Shinichi. “Sáng nay trông cậu lạ lắm. Càng giống với thám tử nhỏ bình thường của tôi.” Đột nhiên, cảnh tượng thay đổi, Kid đặt điện thoại xuống và nghiêng gần tới Shinichi, đặt một tay lên đùi cậu và một tay ôm một bên mặt Shinichi. “Một thách thức thực sự của tôi.” Anh dựa vào, mũi hai người chạm nhau.
Shinichi nhanh chóng quay đầu đi.
“Lại giở trò biến thái với tôi.”
“Thật sự mọi thứ tệ như vậy sao, thám tử?” Ngón tay cái anh vuốt má cậu, tiếp đó bàn tay trượt xuống theo cổ tới vai.
Shinichi rùng mình. “Cậu không thể… làm những chuyện giống vậy.”
“Hmm?” Ngón tay anh trượt xuống bắp tay trong của cậu, từ nách tiếp tục di chuyển theo các vết bầm tím đang mờ dần cho tới cổ tay cậu. “Dễ nhột vậy sao?”
“Không như cậu đâu.” Shinichi nhìn chằm chằm sàn nhà, cậu căn bản không thể ngăn chặn từng đợt máu đang không ngừng dồn lên mặt.
Các ngón tay của Kid quay lại khuỷu tay cậu, đặt lên tĩnh mạch. “Thám tử,” anh nói, hơi thở nóng ẩm phả trên trán Shinichi. Anh ta lại gần cậu như thế này từ lúc nào? Tim Shinichi như trống vỗ trong lồng ngực, to đến nỗi cậu không thể nghe thấy suy nghĩ của chính bản thân. “Nếu cậu sẵn lòng trả lời, tôi có vài câu hỏi cho thứ thuốc độc đó.”
Chủ đề của câu hỏi thật bất ngờ, đồng thời bị phân tâm bởi hành động của anh, Shinichi không hề nghĩ ngợi đã trả lời. “Cậu muốn biết thêm gì về nó?” Giọng cậu run một cách lúng túng. Shinichi nuốt xuống. Cái này… Cậu biết nó là cái gì, lồng ngực nóng ran như thể có một địa ngục đang tung hoành, phản ứng cho dù với cái chạm nhỏ nhất. Cậu biết nó là gì, bởi vì cậu đã từng có cảm giác này khi Ran ôm cậu từ phía sau, ngực cô chạm vào cậu và đôi môi thoáng chạm qua như một nụ hôn trên vùng da cổ. “Nó biến tôi trở thành sáu tuổi. Chỉ là bây giờ đã là tám.”
“Một đứa trẻ tám tuổi bình thường?” Ngón tay anh khẽ khàng xoa thành những vòng tròn trên khuỷu tay, nhưng nó lại khiến da cậu ngứa ran. “Cơ chế hoạt động của nó là gì?”
Đôi môi anh ma sát với đầu mũi cậu, lần này rất nhẹ, có lẽ chỉ là tình cờ, nhưng Kid rất hiếm khi vô tình làm ra hành động nào đó. Anh là một người đàn ông sẵn sàng mạo hiểm mạng sống để bước đi trên những sợi dây điện bắt ngang qua các tòa nhà mà không ai có thể đuổi theo mình. Anh là chuyên gia trong việc kiểm soát chính cơ thể mình, chính xác và hoàn hảo trong từng chuyển động.
“Tôi… thì, hệ tuần hoàn, tim mạch và hệ thống nội tiết gần như không hề thay đổi bởi sự teo nhỏ. Tất nhiên là bao gồm cả trí não.” Shinichi rút cánh tay lại và ngồi xổm xuống. Không có nhiệt độ từ cơ thể Kid, thật khó chịu và lạnh lẽo, không những vậy nhiệt độ từ sàn nhà như đóng băng bàn chân trần của cậu. “Nên không hẳn là thông thường. Một vài bộ phận của cơ thể tôi vẫn là mười tám, và một vài chỉ mới tám tuổi.”
“Cậu có hóc môn của một người con trai mười tám tuổi trong cơ thể tám tuổi?” Lúc này bàn tay Kid chống xuống lớp sàn tatami, bên cạnh đầu gối Shinichi bởi vì anh cúi người về phía trước. Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu, đôi mắt ấy, nét quyến rũ đó sáng lấp lánh với hàng triệu thứ mà cậu không thể nhìn ra.
“Ừ,” cậu nói. “Đại loại vậy. Không phải bởi vì tôi có thể sử dụng chúng, nhưng…”
“Bởi vì cậu trông như thế này?” Giọng anh rất nhỏ, nhưng trọng tâm câu hỏi được đặt ra rất chuẩn xác. Shinichi nhận ra được ý ẩn sâu đó, cho dù cậu không biết mục đích của nó là gì. “Cậu nghĩ là không ai sẽ chấp nhận cậu như thế này? Trong hình dạng cơ thể này?”
“Không chỉ vậy,” Shinichi thừa nhận. “Nếu chỉ có mỗi điều đó, tôi có lẽ… có lẽ đã nói với Ran.”
“Nhưng cậu đã không.”
“Tôi đã không.”
“Cậu lo lắng Tổ chức Áo đen sẽ tìm ra cô ấy.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Khi hai ta bên nhau thì khoảng cách bị đá ra chuồng gà