“Không." Cơ thể Kid căng thẳng cho đến khi nghe thấy câu trả lời của cậu. Nếu đó là ông Mori, câu trả lời sẽ là ‘ừ’, nhưng Kid có lẽ sẽ không ngủ được nếu như không có cậu ở đó. Bởi vì nghỉ ngơi đồng nghĩa với việc anh sẽ bỏ sự phòng vệ của mình xuống, và ở một nơi không quen thuộc như thế này, tuy nó khá an toàn với Shinichi nhưng là một mối đe dọa cho Kid. “Tôi không có dự định đó.”
Heiji quan sát hai người. “Vậy hẹn gặp cậu vào buổi sáng. Futon đã được bỏ ra ngoài tủ đồ rồi đấy.”
Đánh răng xong, Shinichi quay lại phòng. Lúc này trời đã quá nửa đêm, Kid đã trải sẵn nệm futon của hai người, cách nhau mỗi tấm tầm mười cm. Cậu nhíu mày nhìn anh.
“Gần quá sao?” Kid hỏi một cách chân thành.
Shinichi quan sát, ánh mắt bị chú ý bởi cái co giật ở cơ hàm Kid và vết cắn căng thẳng bên môi.
Kid muốn Shinichi ở bên cạnh, thật gần, để anh cảm thấy an toàn. Nói thật cậu cảm thấy có chút bối rối khi anh nghĩ rằng mình sẽ từ chối chỉ vì điều đó. “Không, tên ngốc này. Không cần phải tự khiến mình căng thẳng vì chuyện đó. Cậu đáng lý nên để tôi tự trải nó.”
“Hình dáng hiện tại của cậu có vẻ không quá thích hợp để làm chuyện này.” Kid trả lời, với một ẩn ý từ chối.
Shinichi nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của mình và thở dài, trước khi bước tới đệm của mình và kéo nó về phía Kid để cho cả hai thẳng hàng lại với nhau. “Tướng ngủ của tôi không tốt lắm,” cậu nói dối, không dấu hiệu biến hai chiếc nệm thành một cái giường đơn. “Với lại bây giờ trời khá lạnh.”
Cậu ngước lên và thấy anh đang nhìn mình như thể… như thể cậu là một món đá quý mà anh ta muốn đánh cắp hoặc thứ tương tự như vậy, và điều đó… Shinichi không biết đó là gì, bởi vì chưa có ai nhìn cậu giống cái cách mà Kid đang nhìn bây giờ.
Kid đã tháo bỏ bộ tóc giả của mình, để lộ ra mái tóc bị bết lại và thấm đẫm mồ hôi. Khuôn mặt được rửa sạch nhưng dấu vết của bút kẻ mắt vẫn còn đọng lại ở mí mắt và vết son vẫn còn dính trên rãnh môi của anh.
Nhưng chính cái biểu cảm dễ bị tổn thương của Kid lại khiến Shinichi phải cuộn tay thành nắm đấm, khiến móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cậu tự hỏi, rốt cuộc trái tim mình tại sao lại giống như những con chim bồ câu của Kid, đập mạnh cánh và chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Kid.
“Chà, tôi cũng không thể để cậu bị cảm lạnh được,” Anh trả lời, thật nhỏ như thể đó là một sự thoáng qua, cảm giác như có ngón tay đang vuốt dọc theo sống lưng cậu. Shinichi quan sát, và chờ đợi, cho tới khi Kid bắt đầu tháo đôi tất xuống, để lộ làn da mịn màng mà tái nhợt cùng với bộ móng chân được tô hồng, mãi cho tới lúc này cậu mới để ý đến chúng, khi người này kéo chiếc tất xuống khỏi đôi chân dài.
Nhưng lần này, Shinichi bắt đầu lung lay, bời vì nhiệt độ không ngừng tăng lên ở phần bụng dưới, và cả cái thúc giục kỳ lạ, gào thét bản thân tiến gần tới Kid và kiểm tra xem liệu làn da đó có thật sự mịn màng như dáng vẻ của nó hay không. Shinichi quay phắt đi, cố cuộn tròn mình dưới lớp chăn và kéo cao nó qua khỏi đầu.
Tiếng sột soạt của quần áo vẫn tiếp tục, nhưng Shinichi vẫn nhận ra được, những món đồ chạm đất và những thứ chưa được cởi ra. Âm thanh vang vọng của khóa kéo. Thứ gì đó mềm mại rơi xuống và được Kid nhặt lên. Mặt cậu nóng bừng bừng, nó như thiêu đốt cậu, mà cho dù thậm chí trốn dưới đây, cậu vẫn không có cách nào loại bỏ hình ảnh của Kid ra khỏi đầu mình, một bức chân dung khác cho một bộ sưu tập ngày càng thân mật.
Khi Kid cuối cùng cũng tiến tới và kéo chăn ra để nằm xuống, Shinichi phải cố gắng nhắm mắt lại. Cậu không hiểu tại sao Kid lại đột nhiên trở nên quá… Mà có lẽ cũng không phải đột nhiên. Có lẽ chỉ bởi vì bây giờ họ dành thời gian cùng nhau, và điều đó khiến Shinichi không thể phớt lờ đi sự hiện diện của Kid như cậu đã từng làm. Với trí thông minh của cậu, không khó để nhận ra sự hồi hộp xuất hiện mỗi khi khoảng cách được thu hẹp này. Trí thông minh sáng ngời cùng với tính cách nghịch ngợm đó, và…
Đôi chân dài của Kid vẫn để trần khi chúng áp sát vào người Shinichi, thậm chí anh còn vặn vẹo người, cố kéo sát Shinichi vào người mình, mãi cho tới khi má cậu áp vào ngực anh mới chịu dừng lại. Cánh tay mềm mại của Kid ôm chặt lấy cậu, thậm chí cả thứ mà Kid đang mặc trên người cũng mềm mại như vậy.
“Tôi sẽ đụng tới vết thương cậu,” Shinichi nói, lời nói của cậu như bị đè nén trong lồng ngực Kid.
“Cậu sẽ cẩn thận,” anh nói. “Ngủ đi. Có rất nhiều việc điều tra chán ngắt cần phải làm vào sáng mai với anh bạn thám tử kia của cậu.”
“Kid…”
“Thám tử, ngủ.”
Thật bất ngờ là Shinichi lại như vậy, được bao bọc trong ấm áp cùng với mùi hoa nhài và cả cảm xúc khó hiểu của chính bản thân, với cánh tay của Kid đè lại một bên như thể một tấm áo giáp chống lại luồn không khí lạnh giá vào buổi đêm.
***
Cậu đã không bị ốm cho tới tận buổi sáng. Shinichi đã phải đánh thức Kid dậy để có thể rời khỏi giường, và Kid, khi nhận ra chuyện đang xảy ra, nhanh chóng giúp cậu thức dậy và đỡ tới phòng tắm, đỡ cậu ngồi xuống sàn nhà vệ sinh để Shinichi có thể nôn hết những thứ trong bụng mình ra. Toàn bộ đều là chất nhầy và máu, vì cái cơm nắm mà họ đã ăn ở ga Shinjuku ít nhất mười hai giờ trước đã bị tiêu hóa hết. Cậu rất đau, chỗ nào cũng đau, cảm giác như cơ thể cậu đang thay đổi - xương bị tan chảy còn mọi thứ bên trong thì đều hóa lỏng. Cơn đau khiến xung quanh trở nên tối sầm và bàn tay của Kid, bình thường thật nóng, nhưng lúc này khi áp vào trán cậu lại trở nên thật lạnh lẽo.
“Cậu nóng quá,” anh nói. “Lần cuối cậu uống thuốc là khi nào?”
“Ngày hôm qua trên đường về nhà,” Shinichi nói, cậu nghĩ là mình đã nói chuyện, sau đó Kid rời đi, và khi anh quay lại, trên tay cầm theo chiếc hộp mà Haibara đã đưa cho cậu vào ngày hôm qua.
“Tôi đỡ được cậu rồi thám tử,” Kid nói, kề cạnh vào tai cậu, Shinichi liền ngất đi.
Lúc cậu tỉnh lại lần nữa thì đã thấy bản thân đang ngồi dưới vòi hoa sen, lưng tựa vào thứ gì đó rất ấm áp còn dòng nước nóng vẫn không ngừng chảy xuống từ tóc, trượt thẳng xuống cổ và đọng lại ở xương quai xanh. Cậu vẫn mặc chiếc quần lót của mình, nhưng những món đồ khác đã để thành một đống ngoài phạm vi nước chảy, ngay trước toilet.
Kid ở đằng sau cậu, rửa sạch đi lớp xà bông dính trên tóc Shinichi.
Với tay ra để giữ thăng bằng, cậu bám lấy một bên đùi của anh. Xúc cảm trong lòng bàn tay cậu thật mạnh mẽ, lớp cơ căng lên theo từng cái chạm của Shinichi. Nhiệt độ sau lưng cậu là đến từ ngực của Kid, bộ đồ ngủ mềm mượt nhưng lại ướt đẫm của anh ma sát trên làn da Shinichi. “Kid?”
Giọng cậu nghe thật kinh khủng. Nhưng tiếp đó cậu lại nghe thấy tiếng cười khúc khích của Kid. “Này, thám tử. Nếu cậu còn chưa tỉnh lại sau khi tôi tắm cho cậu xong, tôi sẽ gọi điện cho xe cấp cứu tới đây đấy.”
Shinichi dựa vào người anh và cảm nhận cơ thể Kid dần căng cứng. “Cậu đáng lý không nên làm điều này,” cậu nói, sự mù mờ trong tâm trí dần được xóa tan. “Vết thương cậu cần phải giữ thật khô ráo.”
“Cả ngực và mặt cậu đều dính máu.” Kid đáp lời. “Điều đó làm tôi rất sợ đấy, thám tử trung học. Tôi buộc phải tắm rửa sạch sẽ cho cậu.”
“Xin lỗi.” Shinichi quay đầu để nhìn Kid, người đang cúi người về trước để cả hai có thể nhìn thấy nhau. Mái tóc anh ướt sũng, cùng với thứ đồ màu xanh ngọc bích mà có lẽ anh đã mang trước khi đi ngủ. “Cậu tiêm cho tôi à?”
Thế giới đã trở nên rõ ràng hơn. Bây giờ Shinichi có thể cảm nhận được sự run rẩy của Kid ở đằng sau và cả vị máu đắng chát ở trong miệng mình. Thử cử động ngón tay, cậu bấu chặt đùi của Kid khi anh thả rơi vòi hoa sen và kéo Shinichi về mình cho đến khi giữa hai người không còn khoảng cách, làn da ẩm ướt của cậu dính chặt với Kid. Anh chôn đầu mình vào mái tóc ướt đẫm của Shinichi. “Cậu thật sự dọa sợ tôi rồi Shinichi.”
“Thường… chuyện đó sẽ không xảy ra,” cậu nói. “Thật sự xin lỗi.”
Họ ngồi đó một lúc lâu, cho tới khi nhiệt độ của nước khiến cả hai rùng mình. “Để tôi băng bó lại vết thương cho cậu,” Shinichi nói.
“Cậu đứng lên được chứ?” Anh hỏi và cậu gật đầu.
“Tôi nghĩ liều thuốc này có hiệu quả hơn thứ mà tôi đã từng uống trước đây.” Shinichi giơ một tay lên trước mắt mình, đã ổn định hơn rất nhiều. “Cô ấy sẽ không đưa thứ tương tự như vậy nếu đó không phải là tình huống xấu nhất.”
Kid quan sát cậu cố gắng đứng dậy và đi ra khỏi phòng tắm, tiếp đó bản thân mới chậm rãi và cẩn thận chịu đựng vết đau để đứng dậy. Shinichi đè nén cảm giác tội lỗi đang dâng trào mặc dù biết nó vô ích, thay vào đó đưa cho Kid một cái khăn khác mà Heiji đã để lại cho bọn họ trên kệ tắm toilet, như vậy ít ra cậu sẽ không đắm chìm vào hình ảnh Kid hiện tại, ướt sũng, lụa và ren bị nước biến trở nên trong suốt, bám vào từng thớ thịt trên lớp cơ của anh, một bên áo thậm chí còn trượt nhẹ xuống cánh tay, còn lai áo thì lại cuộn vào bên trong đùi.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Cái chương này ám muội quá đi à😳