“Tại sao?” Nguyên chuyến tàu đều im lặng bởi các hành khách đều đã ngủ thiếp đi vì lịch trình di chuyển tối muộn. Đã mười một giờ hơn, và ánh đèn trên hành lang tàu đều được vặn mờ xuống. Nhưng giọng của Kid lại không phá vỡ sự yên tĩnh đó.
“Gọi cậu là Kaito sẽ giống với việc gọi cậu là chị Katsumi.” Shinichi có thể cảm nhận được lớp cơ bụng dưới bàn tay cuộn lại. “Cậu từng nói cậu trân trọng mỗi lần làm Kid khi ở bên cạnh tôi, bởi vì chỉ lúc đó cậu mới được là chính cậu.” Shinichi hít sâu, là mùi hoa nhài. “Kaito là một trong những nhân vật mà cậu trình diễn. Tôi có thể gọi cậu là Kaito khi cậu cần phải trở thành Kaito., tất nhiên tôi cũng sẽ gọi cậu là Katsumi khi cậu trở thành Katsumi. Nhưng đối với tôi, cậu là Kid, vậy nên trừ khi cậu chủ động muốn tôi gọi cậu theo cách khác, nếu không tôi sẽ không thay đổi.”
Anh mở mắt, thậm chí là trong ánh đèn mờ tối của tàu điện ngầm, cậu vẫn có thể hình dung ra hình dáng đôi môi đó. “Cậu biết không, thám tử, đã có lúc tôi nghĩ cậu rất lạnh lùng...”
“Lạnh lùng?”
“Lạnh lùng và tẻ nhạt,” Kid nói. Anh lại tiếp tục biến hóa giọng nói của mình và khiến nó giống như đang thì thầm bên tai Shinichi, mặc cho điều đó là không thể nào xảy ra với khoảng cách hiện tại của hai người. “Nhưng cậu, Shinichi, là một thứ quá đỗi xinh đẹp.” Âm cuối mang theo tiếng rừ rừ như một con mèo thỏa mãn. “Một nhân vật hóa thân chân thật bước ra từ quyển sách của nhà văn Ponson du Terrail, đầy bí ẩn bất ngờ. Tôi hoàn toàn bị chìm đắm vào đó.”
“Tôi chắc chắn sự giống nhau đó không tồn tại vì sự thật rằng Maurice Leblanc là một fan trung thành của tiểu thiếu Rocambole,” Shinichi nói, cố gắng không bị cuốn theo cái cách mà anh đang nhả từng chữ. “Dừng việc liên kết tôi với mấy tên tội phạm đi.”
“Nếu cậu muốn vậy” anh nói, cầm lấy tay Shinichi đã để trên bụng mình và đan bàn tay họ vào nhau. Cậu tự hỏi liệu rằng Kid có thể nghe thấy được nhịp đập nhanh chóng trên mạch của mình hay không. “Đúng rồi, cứ gọi tôi theo cách mà cậu thích.” Ánh mắt anh sáng lấp lánh trong không gian mờ tối. “Tôi không phiền đâu.”
***
Heiji và Kazuha đã đứng đợi họ tại trạm dừng chân. Kazuha mệt mỏi dựa đầu vào vai Heiji trong khi cậu ta nhìn chằm chằm vào đồng hồ và tránh để mình đỏ mặt.
“Đáng kinh ngạc đấy chứ,” Kid nói, anh đã quay trở lại thành hình tượng của Katsumi, một tay cẩn thận cầm túi xách và một tay nắm lấy bàn tay Shinichi. “Tôi đoán là cậu ta viết tên cô ấy kèm theo một đống trái tim trong nhật ký của mình.”
“Đừng nói điều đó với cậu ấy,” Shinichi tiếp lời. “Tin tôi.”
“Cậu ta có biết tôi là ai không?” Kid hất mái tóc của mình về sau, tiếp đó đứng thẳng lại để người khác không nhận ra mình đang nghiên hẳn về một bên.
“Tôi không có nói với cậu ấy. Mà tôi tin cậu ấy sẽ nhanh chóng nhận ra thôi.”
“Có vẻ sẽ vui lắm đây.” Kid mỉm cười nham hiểm. “Đến giờ biểu diễn rồi, thám tử nhí!”
“Lần này tôi sẽ không tiếp tay đâu.” Shinichi kéo tay Kid và bước tới chỗ Heiji đang đứng.
Heiji nhếch môi cười khi nhìn thấy cậu, nhưng nó trở nên có chút gượng gạo khi nhìn thấy người đi bên cạnh, không biết phải chào hỏi thế nào với vị hộ tống chàng thám tử. Kazuha thoáng mở mắt ra.
“Heiji?” Cô nháy mắt. “Oh! Xin chào,” cô nói, gương mặt ửng đỏ vì xấu hổ và lấy tay lau miệng.
“Đừng lo lắng,” Kid mỉm cười ấm áp, “Chị cũng ngủ cả chặng đường mà. Chị có cái gối đầu cũng rất dễ thương nè.” Anh nháy mắt nhìn về hướng Shinichi, tất nhiên điều đó khiến cậu căn bản không có cách nào dừng bản thân mình đỏ ửng, đồng thời khiến cho cả Heiji và Kazuha nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
“Chào mừng tới Osaka, quý cô…”
“Katsumi,” với cái gật đầu nhẹ nhàng, Kid lên tiếng. “Doito Katsumi.” Cô nàng ngước nhìn lên phía cậu qua đôi lông mi dài. “Rất hân hạnh được gặp mặt, cậu Hattori.”
“Oh… À,” Heiji đáp lời, mất cân bằng, và tất nhiên, Shinichi xác nhận, điều này sẽ thú vị cho tới khi mọi thứ được bật mí đây.
Mọi người bắt một chiếc taxi để quay lại nhà của Heiji, bởi vì chắc chắn chiếc xe của Heiji không thể nào chở hết cả bốn người. Kazuha ngồi ở ghế đằng trước và tiếp tục chìm vào giấc ngủ, còn Heiji ngồi với Shinichi và Kid ở ghế sau.
“Vậy chị quen Ku… Conan bằng cách nào vậy?” Heiji nhìn Kid một cách đầy suy ngẫm, trong khi Shinichi mím môi lại khi Kid lại tiếp tục bắt lấy ngón tay cậu và chơi đùa với chúng. Heiji đã chú ý thấy điều đó, đôi lông mày nhấc lên đầy ngạc nhiên trước khi vô thức quay chiếc mũ bóng chày sang một bên, thói quen mà mỗi khi cậu ấy suy nghĩ.
“Oh, bọn chị đã chơi cùng nhau rất nhiều năm,” Katsumi đáp lại. “Chắc là cậu đã nghe về tôi trước đó?”
“Chơi cùng nhau?” Shinichi đẩy chiếc kính mắt của mình. “Thật sao?”
Giọng điệu thẳng thắn thừa nhận của cậu đã khiến ánh mắt quan sát của Heiji sáng bừng lên. “Xem ra là không phải chơi mấy trò chơi con nít,” cậu nói và Shinichi chỉ nhún vai. “Vậy là cô ấy giống cô Jodie hoặc là giống tôi?”
Kid bật cười, còn cậu thì dự định nói thứ gì đó tương tự như có vẻ Kid không được đề cập đến trong cuộc hội thoại này, nhưng thôi, Shinichi sẽ để cho anh ta tận hưởng chút niềm vui này. “Giống cậu.” Đó là điều mà cậu đã nói ra.
“Tôi thì nghĩ rằng mình không giống một ai cả.” Kid lật lòng bàn tay của Shinichi lên và lần theo từng đường vân trên đó. Đường vân tay tượng trưng cho sinh mệnh của Shinichi rất dài. Không phải là cậu sẽ tin tưởng quá nhiều vào việc xem bói nhưng Shinichi tự hỏi liệu Kid có thích những thứ như vậy hay không. Mà có lẽ cậu sẽ chẳng nhận được câu trả lời thẳng thắn nếu như trực tiếp đi hỏi anh ta. “Nhưng nếu ý cậu là tôi biết được chuyện cậu ấy đang ở trong hình dáng nhỏ hơn so với bản thân của cậu ấy thì lúc đó đúng là tôi giống cậu.”
Heiji nhìn chằm chằm vào Kid, ánh mắt cậu ta lướt qua từ khuôn mặt đến mái tóc tiếp đó nhìn xuống bàn tay đang nghịch ngợm những ngón tay nhỏ bé của chàng thám tử. “Kudo,” một tiếng hít thật sâu, “cậu mang theo Kaito Kid với cậu tới Osaka?”
“Nếu không thì anh ta cũng theo đuôi tới mà thôi.” Shinichi nói.
“Chưa tới một tiếng,” Kid nhắc nhở, ngay lúc chiếc taxi dừng trước cửa căn biệt thự của Hattori. “Không tệ, thám tử miền Tây.”
“Cậu quá tạo cơ hội cho cậu ấy rồi,” Shinichi chen vào. “Quá nhiều gợi ý.”
“Ừ thì, cậu ta không biết nhiều về tôi như cậu.” Kid mỉm cười nhìn cậu, và trong khoảnh khắc, Shinichi chỉ nhìn chằm chằm về phía anh. Nụ cười chân thật của Kid luôn khiến cậu sững sờ, bởi vì cậu chưa từng suy nghĩ nó sẽ xuất hiện. “Tôi phải để cho mọi chuyện thật công bằng thôi.”
Heiji lắc đầu. “Cũng chỉ có cậu thôi, Kudo.”
“Chàng thám tử đúng là một người đặc biệt,” Kid bình luận.
Shinichi mặc kệ hai người và rút ví ra, để Kid trả tiền cho người tài xế.
Heiji không muốn đánh thức Kazuha nên cậu đành bế cô ấy dậy và đưa vào trong. Tất cả đều rất im lặng, bởi vì bố mẹ của Heiji đều đã ngủ rồi, với lại Shinichi cũng biết đường đi tới phòng khách nơi cậu và ông Mori ở lại vào lần trước bọn họ tới đây.
Khi cả bọn đi tới hành lang chính, Heiji chần chừ. “Cậu ngủ trong phòng tôi hả Kudo?”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Shinichi rất giỏi trong các vụ án nhưng mù tịt về khoảng tình cảm. Mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, gặp ng ta là vui vẻ. Đến bao h hai ng này mới yêu nhao chờ mòn mỏi