top of page
Moonlightl

Chương 84

Updated: Oct 24, 2022

“Ah, không gì qua mắt cậu được nhỉ?” Anh vuốt ve lồng ngực con chim bồ câu và thả cho nó bay đi. “Nó còn giúp tôi thông báo cho ông ấy biết tôi vẫn còn sống nữa. Aoko có nói với tôi ông ấy đang rất lo lắng. Nhưng tôi muốn đợi cho tới khi rời khỏi nhà mới gửi nó đi, đề phòng trường hợp ông ấy kiểm tra hướng bay tới của con chim bồ câu.”

“Thông minh,” Shinichi thừa nhận.

Kid bật cười. “Trông cậu rất yếu, thám tử.” Anh chỉnh thẳng nếp cổ áo. “Tôi chắc chắn là tên tội phạm duy nhất nhận được lời khen của cậu nhỉ? Thật khiến tôi cảm thấy mình đặc biệt.”

“Không cần cậu đi theo tôi nữa đâu,” Shinichi nói, tiến bước tới chỗ tàu điện ngầm.

“Thật là…” Kid dẫu môi, nhưng anh đẩy nhanh tốc độ để bắt kịp cậu. Khi nhận thấy điều đó, Shinichi thả chậm cước bộ như thể đồng ý với hành động của người kia.

***

Vết thương của Kid lại bắt đầu giở chứng khi bọn họ ngồi trên tàu, bằng chứng chính là cái nhíu mày mơ hồ cùng với tiếng rên rỉ nhỏ bé mà người này phát ra. Cơ thể anh nằm dài trên ghế mặc cho cả người chẳng thể ngồi hết chỗ ngồi ấy. Thậm chí, Shinichi đã nhìn thấy người bên cạnh bồn chồn cả tiếng đồng hồ trước khi hai người họ đi lên chuyến tàu điện ngầm kéo dài bốn tiếng. Cơ thể người này quá nhỏ nhắn trong khi chỗ ngồi mà mình đang chiếm lại không thể nói là nhỏ. Sau khi kiểm tra chỗ tay vịn giữa hai người, Shinichi nhận ra thứ này có thể kéo lên được.

“Cậu đang làm gì vậy?” Kid lên tiếng.

Shinichi nhẹ nhàng trượt người tới gần sát cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.

“Cậu có thể nằm xuống,” cậu nói, bàn tay mơ hồ chỉ vào đùi mình. “Như vậy vết khâu của cậu sẽ cảm thấy tốt hơn.”

Chàng thám tử có thể cảm nhận được Kid khá ngạc nhiên, và cậu chờ; chờ tới khi Kid thở dài và mỉm cười. Shinichi vẫn tiếp tục dõi mắt theo những phong cảnh đang không ngừng trôi dạt bên ngoài cửa sổ cho tới khi đầu của Kid ngã xuống đùi cậu, những sợi tóc vàng xõa tung trên đầu gối và chân và cả chỗ ngồi của bọn họ. Giống như một sự việc đã từng xảy ra trong xe hơi vào tuần trước, và gần như trong vô thức Shinichi muốn chạm tới mái tóc của Kid trước khi cậu ngăn bản thân mình lại.

“Cậu thích mái tóc thật của tôi,” Kid thì thậm, khóe môi cong lên. “Đúng không?”

“Không phải chuyện quan trọng,” Shinichi trả lời. Đầu Kid nặng nề trên đùi cậu, và thật nóng. Mí mắt anh hơi mở ra khi ngước lên nhìn Shinichi, nét không thoải mái ở khóe mắt sớm đã biến mất. “Dễ chịu hơn rồi?”

“Ừ.” Anh ngắm nhìn Shinichi qua lớp lông mi cong dài và… ừ thì, khá là… Shinichi nghĩ Kid có chút gì đó xinh đẹp, với độ dày của đôi môi và chiếc cằm mềm mại tự nhiên cùng với màu mắt. “Tôi không nghĩ là sẽ khó đến như vậy để trải qua cuộc sống thường ngày trong khi phải giả vờ là cậu không bị thương.”

“Tôi có thể tưởng tượng được điều đó,” Shinichi tiếp lời. Cậu cảm thấy nóng, nóng một cách khó chịu, như thể mọi dây thần kinh kết nối trong cơ thể cậu đều chỉ tiếp nhận thông tin ở nơi mà Kid đang tiếp xúc. Trong khi đó, cậu lại không thể nào tránh né gương mặt Kid, người đang nhìn vào cậu và không mang theo bất kỳ cảm xúc nào. “Đặc biệt là khi cậu không thể dừng việc khiến những cô gái khác điên lên vì trò biến thái của cậu.”

Kid nhếch môi. “Nếu tôi không làm, mọi người chắc chắn sẽ biết việc gì đó đã xảy ra.”

“Đáng đời,” Shinichi ngó quanh và phát hiện đa số mọi người xung quanh không tập trung chú ý tới những gì mà họ đang làm. Chần chừ, cậu với tay xuống viền áo của Kid, kéo cao nó lên để thấy lớp băng gạc, rất ngăn nắp và cẩn thận. “Ông Jii băng giúp cậu à?”

“Trước khi tôi rời đi đấy,” Kid nói. Là giọng thật của Kid, nhưng nó mềm và trầm hơn rất nhiều nên Shinichi chỉ loáng thoáng nghe thấy. Khi ngón tay cậu mơ hồ lướt qua cạnh miếng băng, Kid nổi da gà. “Cậu định làm gì vậy?”

“Đảm bảo là mọi thứ vẫn nằm đúng vị trí của nó. Chúng ta đã phải chen lấn rất nhiều khi tới trạm.”

“Không quá tệ.” Cơ bụng của Kid khẽ chuyển động dưới ngón tay cậu. “Hầu hết các vấn đều của tôi trong tuần này đều tới từ việc tôi muốn xoay chuyển mọi thứ, để rồi bị nhắc nhở đau đớn về việc ý tưởng đó tồi tệ đến như thế nào mặc dù mọi chuyện đã đi được nửa đường.”

“Tôi đã không thể rời giường khoảng một tuần rưỡi kể từ lần tôi bị bắn,” Shinichi nói, nhấn bàn tay bằng phẳng của mình lên bụng Kid, ngay trên lớp băng, ngón út khẽ khàng chạm vào rốn anh. “Cậu đáng lý không nên làm mấy trò đó để chọc giận cô nàng Nakamori.”

“Thật ra ngoài vết máu, không có gì quá nghiêm trọng. Hơi đau, với lại cần khoảng thời gian lâu hơn để hồi phục bởi vị ngồi một chỗ không phải tính cách của tôi.”

“Tôi thật sự rất ngạc nhiên,” Shinichi khô khốc nói. Bụng Kid thật mịn màng, không có chút lông nào như chân và cánh tay của anh vậy. “Cậu wax à?”

“Tôi tưởng cậu không muốn hỏi tôi những câu hỏi cá nhân như vậy chứ thám tử?”

Shinichi đỏ mặt. “Cậu không cần phải trả lời.”

“Làm sao tôi có thể từ chối khi mà gương mặt cậu đỏ bừng dễ thương thế này?”

“Cậu bớt gây trò với tôi đi.” Shinichi nhíu mày. Kid giơ một tay lên và đặt xuống trên bàn tay đang đặt trên bụng anh, lúc đó cậu mới nhận ra mình đã vô thức chuyển động ngón tay cái mình, và chắc chắn nó đã gây nhột không ít cho người đang nằm đây. Cậu muốn rút tay lại, nhưng Kid lại tiếp tục nhấn xuống và bắt ép nó phải nằm đó.

“Tôi không chắc mình là người gây rối tối nay, thám tử nhí.” Một thứ ánh sáng gì đó sáng lấp lánh trong đôi mắt của Kid, nhưng ngay khi vừa mới xuất hiện, nó liền biến mất, chỉ để lại nét mặt cười đùa thường ngày. “Tôi không thích cảm giác lông cọ vào vải. Không thoải mái chút nào. Vậy nên tôi wax nó đi rồi.”

“Và điều đó sẽ không phá hỏng lớp ngụy trang của cậu,” Shinichi nói, nhận thức quá rõ trọng lượng bàn tay của người này trên bàn tay mình. Mọi sự chuyển động nhỏ bé nhất của vành tai Kid cọ qua hông cậu, cả từng ngụm không khí mà Kid lấy vào đều phóng đại trong từng giây thần kinh của Shinichi. Cậu cảm nhận miệng lưỡi mình thật khô khốc.

“Đúng là không,” Kid lên tiếng. Và tiếp đó, khoảng không im lặng bao trùm hai người. Kid ngủ thiếp đi, đôi khi trong lúc Shinichi nhìn ra ngoài cửa sổ để làm giảm nhịp đập trái tim mình lại, cậu sẽ quay lại để kiểm tra người này. Giống như lúc họ ngủ cùng nhau trên chiếc giường của cậu, gương mặt của Kid mang theo một nét trẻ con rõ ràng. Shinichi chống lại ý muốn ấn ngón tay trỏ của mình vào phần môi nhạt màu của Kid và cố gắng tự thôi miên bản thân mình chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ cậu đã thành công, bởi vì khi liếc vào đồng hồ và nhận ra đã hai giờ trôi qua. Cảm giác miệng có chút đắng chát, còn mắt thì mơ hồ, có vẻ như bản thân cậu cũng đang sốt nữa, nhưng chắc cũng chẳng có gì đáng lo bởi vì cậu không thấy chóng mặt.

Shinichi tự tìm trò tiêu khiển bằng việc đọc tờ báo của một vị khách lúc trước bỏ quên lại trên ghế. Hôm nay không có gì quá thú vị, mặc dù Shinichi có nhìn thấy tiêu đề về Takeuchi Makoto và bệnh viện mà anh ta xây dựng để tưởng nhớ Scarlett Shimamoto đã mất, còn có cả thông tin về việc thiếu hụt đầu mối của vụ chặt đầu trước đồn cảnh sát.

Mặc cho khi cậu đã đọc xong tờ báo, Kid vẫn đang ngủ, đầu anh quay sang một bên để lộ ra viền cổ dài và một đốm tàn nhang sau tai. “Cậu nên che lại dấu hiệu nhận diện của mình,” Shinichi chế giễu tên trộm, giọng cậu có chút khàn khàn bởi vì mới ngủ dậy. Cậu còn nghe thấy giọng ngọt ngào xen lẫn trong đó, không biết điều gì đã khiến cho cậu vô thức tạo ra thứ ấy vậy nhỉ?

Khẽ khàng chạm nhẹ đầu ngón tay vào vết chấm nhỏ đó, Shinichi thì thầm. “Nếu cậu cứ bấn cẩn như vậy, một ngày nào đó tôi sẽ tóm cậu, Kid.”

“Nếu muốn cậu có thể gọi tôi là Kaito.” Khi quay đầu lại nhìn Shinichi, Kaito liếm ướt đôi môi dưới của mình. “À đó là tên của tôi, nếu như cậu không biết.”

Cậu giật mình. Shinichi không biết là anh đã tỉnh, nếu không cậu chắc chắn sẽ không nói ra điều đó. Cảm giác như bản thân vừa bị bắt gặp đang làm chuyện không nên làm vậy. Vết tàn nhang lại một lần nữa bị che khuất sau lớp cổ áo trắng.

Kaito. Kuroba Kaito. Có lẽ đã có đoạn thời gian cậu thật sự muốn biết về nó. Chắc là vào lần đầu tiên cậu gặp Kid đi, và thứ mà cậu nhìn thấy chỉ là một tên trộm càn rỡ, người luôn nghĩ bản thân mình ưu việt hơn cảnh sát và vượt trội hơn cả pháp luật. Bây giờ suy nghĩ đó vẫn không thay đổi, Shinichi thừa nhận là vậy, nhưng cậu còn biết được nhiều hơn chỉ là Kid.

Cậu đã gặp được Kuroba Kaito, người luôn ồn ào, thích những thứ bất ngờ, thơ và cả việc tạo ra hoa ở những nơi không ai nghĩ tới, mà đó cũng là những điều mà cậu bắt gặp ở Kaito Kid, cho dù chỉ là một phần mà không phải toàn bộ. Người đã trò chuyện với cậu ở trong công viên, người đàn ông trong bộ áo trắng sưởi ấm cho cậu trên sân thượng, vả cả những bí mật mà người con trai này chia sẻ với Shinichi đều là cùng một người. Một phiên bản khác còn là người phụ nữ trong đôi giày cao gót với những trò tán tỉnh trắng trợn, những điều mà Kuroba Kaito sẽ không bao giờ làm, chỉ để giữ an toàn.

“Tôi không muốn,” Shinichi nhắm mắt, nhưng nó chẳng giúp ích được điều gì. Bụng dưới của anh dưới bàn tay cậu thậm chí còn nóng lên, và mùi hoa nhài còn nồng hơn.

“Tại sao?”

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

101 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page