“Hãy cẩn thận. Gọi cho ta nếu con cần giúp đỡ bất cứ thứ gì.”
“Hộ chiếu của Edogawa Conan,” Shinichi lên tiếng trước khi Yusaku ngắt điện thoại. “Bố có thể gửi nó thông qua email đã đăng ký tới bác tiến sĩ được không?”
“Sau việc ký tặng sách vào tối hôm nay, ta sẽ gửi nó đi.” Bố cậu đồng ý. “Hãy cho ta biết suy nghĩ của con khi con đã tìm ra lời giải cho vụ án mới nhất của Night Baron. Nó được dựa trên một câu chuyện có thật, mà cũng như thường lệ đối với những vụ án khác của ta thôi.” Ông bật cười. “Câu chuyện được phác họa từ những hành động của con người thường chân thật hơn việc tưởng tượng mà. Vậy lần tới nhé, Shinichi.”
Ông cúp máy. Shinichi đặt chiếc điện thoại lên bàn, tầm mắt tập trung về phía bác tiến sĩ trong khi một phần vẫn còn suy nghĩ về lời yêu cầu từ người bố mình.
Cậu trèo lên một cái ghế để có thể nhìn rõ hơn khi bác tiến sĩ bắt đầu lên tiếng: “Ta có một thiết bị theo dõi mới dành cho cháu Shinichi.”
Con chip thật nhỏ bé khi được đặt vào tay Shinichi. Nó trong suốt, và có lẽ chiều rộng còn nhỏ hơn một cm vuông. Đặc biệt khi để vào lòng bàn tay cậu, nó chậm rãi dính chặt hơn. “Chất dính hoạt động dựa trên nhiệt độ của cơ thể?”
“Đúng vậy,” ông nói. “Nếu cháu muốn dán thứ này lên một đồ vật, đè nó giữa ngón trỏ và ngón cái để cho nó nóng lên. Cho dù là khi tiếp xúc với da người, thứ này vẫn có công suất lên tới mười lăm giờ. Sau đó, nó sẽ tự động bị bóc ra, đồng thời tự tiêu hủy.”
“Có nghĩa là cháu không cần phải thu hồi nó lại, hơn nữa khả năng nó bị phát hiện cũng thấp hơn nhiều.” Shinichi cười rạng rỡ. “Tiến sĩ, cái này thật hoàn hảo!”
“Cháu có thể mượn tạm công thức chế tạo ra chất keo đó được không ạ?” Cánh tay của Kid vươn qua vai cậu và kéo Shinichi về phía lồng ngực mình. Shinichi lách qua một bên và ngước nhìn về phía anh, mái tóc được buông thả lúc trước giờ đã được buộc lên và giữ lại nhờ the Concubine Heart. Nó tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang.
“Cậu định khoe khoang món đồ trộm được của mình trước mặt một thám tử?” Shinichi hỏi, khi cái chạm từ cánh tay Kid vòng qua cổ cậu làm cơ thể cậu nóng lên. “Thật không biết xấu hổ.”
“Một trong những tính cách của tôi,” Kid đồng ý một cách dễ dàng. “Cậu không nghĩ nó rất hợp với tôi sao?”
“Đây không phải là trọng điểm,” Shinichi lầm bầm, ánh mắt nhanh chóng rời đi. Nếu phải nói, nó thật sự rất hợp với anh, ít nhất là trong hình dạng cải trang này. Nhưng chắc chắn nó cũng sẽ như vậy với con người thật của Kid. Dù gì, bộ dạng hóa trang Katsumi của anh ta không phải là cái mặt nạ, cùng với màu sắc của chiếc lược kia, ánh hồng cam dường như đang sáng lấp lánh ở bên trong, làm nổi bật lên tông da vàng, cũng như đối lập với đôi mắt ở người này, thứ sẽ không bao giờ thay đổi cho dù Kid có mang tóc giả hay là trang điểm hay không. “Trọng điểm là tôi đang dự định còng tay cậu.”
Haibara nhíu mày khi tiến vào căn phòng. Cô ấy mang theo một cái hộp nhỏ. Shinichi có thể thấy được cô nàng đang rất mệt mỏi, quầng thâm mắt dày đậm và làn da khô sạm. Cô ấy đã không ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ cho dù đã nghỉ học một thời gian ở trường.
“Ta có thể ghi nó cho cháu?” Agasa nói với Kid và nhướng mày hỏi ý kiến Shinichi.
“Là phát minh của bác mà,” Shinichi nói, không tỏ ra bất kỳ ý kiến gì. Và cho dù không cần nhìn Kid cậu cũng có thể biết được anh ta đang nhếch miệng cười tựa ác quỷ và những quỷ kế đa đoan đang không ngừng xuất hiện trong đầu anh. “Bác nói với ai cũng được.”
“Kudo,” Haibara lên tiếng, bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu và đẩy cái hộp qua. “Đây.”
“Cái gì vậy?”
“Một thứ mới mẻ,” Haibara trả lời. Cậu mở chiếc hộp, bên trong là những lọ thuốc bằng nhựa được đóng kỹ càng, cùng với ống và kim tim. “Hai lần một ngày Kudo, cách nhau mười hai tiếng.”
Shinichi có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Kid, cánh tay anh ta siết chặt một cách vô thức qua vai cậu. “Đây là thứ mà cậu đã nghiên cứu ra à?”
“Có lẽ sẽ có hiệu quả hơn đống thuốc viên kia. Vứt nó đi. Đừng uống chung hai thứ cùng với nhau.”
“Tôi biết tính nguy hiểm khi trộn lẫn thuốc mà.” Shinichi nói và Haibara quay mặt đi.
“Tôi không thích khi nó chưa được kiểm tra đã phải đưa cho cậu, nhưng chúng ta cần phải thử một vài thứ.” Cô lia tầm mắt về phía Kid. “Anh có biết cách tiêm thuốc không? Tôi biết Kudo có thể tự mình làm nó bởi vì không cần thiết phải tìm ra mạch máu nhưng để đề phòng trường hợp tôi có thể chỉ anh.”
“Tôi biết cách,” Kid nói. Shinichi không thể nhìn anh ta. Cậu đợi cho tới khi người đó thắc mắc, nhưng Kid lại không hỏi gì cả. Anh chỉ buông cánh tay khi Shinichi nhận lấy cái hộp nhỏ và đóng nó lại, giữ nó cùng với con chip theo dõi trong lòng bàn tay quá bé nhỏ của mình. “Chúng ta cần phải đi thôi, thám tử.”
Âm thanh bị kẹt trong cổ họng Shinichi, nhưng bằng cách nào đó, cậu đã có thể nói thành lời. “Chỉ khi nào cậu bỏ cái lược đó xuống.”
“Kẻ phá đám,” Kid biễu môi, cọ má vào mái tóc Shinichi. Và cho dù là thứ gì đó đang ma sát vào mạn sườn cậu, Shinichi cố gắng kéo mình ra khỏi vòng kiểm soát của cánh tay Kid và trừng mắt cảnh cáo anh, “Đừng lo lắng, tôi sẽ gửi thứ này ngay cho thanh tra Nakamori khi chúng ta đi ra ngoài.”
“Bộ đồ của cậu đâu? Cậu giấu nó đi rồi?”
“Tôi có cách của mình nha,” Kid thần bí trả lời. Agasa bật cười khúc khích từ đằng xa, nơi mà ông vừa lấy một tờ giấy A4 mới từ máy in, tiếp đó gập tư nó lại. Ông tiến tới chỗ bọn họ và đưa nó cho Kid. “Cảm ơn rất nhiều bác tiến sĩ, cháu hứa sẽ chỉ dùng thứ này cho những vụ trộm của mình.”
Haibara thở dài. “Có lẽ quá mức khó khăn khi hy vọng cậu sẽ không dính vào nhiều rắc rối với cái sự kết hợp liều lĩnh này.” Một cách không khoan nhượng, Haibara nhận xét nhưng đột nhiên, cô liếc mắt về phía Shinichi. “Đừng đặt bản thân mình vào những nguy hiểm không cần thiết.”
“Tôi cũng không định vậy đâu.” Shinichi trả lời. “Nhưng nếu đó là cơ hội để nắm lấy thông tin cần thiết, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua nó.”
“Tôi đã tiếp xúc với cậu đủ lâu để hiểu tính cách đó của cậu,” Haibara nhắm mắt, cùng với nỗi lo lắng tràn đầy trên gương mặt của Agasa.
“Tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy,” Kid nói. Shinichi cắn mỗi, suy nghĩ về lời hứa tương tự mà cậu đã nói với bố mình khoảng vài phút trước, về việc sẽ bảo vệ cho Kid.
Ánh nhìn sắc lẹm chuyển sự tập trung, và Kid khẽ rùng mình trước sự quan sát của nó. “Cậu chắc chắn phải làm điều đó rồi, không đúng sao?” Cô ấy lên tiếng với sự chắc chắn gần như tuyệt đối. Tiếp sau đó, Haibara trượt xuống khỏi ghế và tiến bước về phòng tắm. “Đi bình an, Kudo.”
Shinichi nắm chặt hai hộp nhựa trong lòng bàn tay. “Ừ,” cậu trả lời, tiếp đó Shinichi cũng rời khỏi ghế. Và khi cậu nhìn lên kid, anh ấy đang nhìn vào thứ mà cậu đang cầm với cái nhìn kỳ lạ. “Sẵn sàng đi chưa?”
“Nếu cậu đã ok,” Kid nói, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt. “Tôi còn chút việc trước khi chúng ta lên tàu.”
Rời khỏi nhà của bác tiến sĩ, Kid huýt sáo, một con chim bồ câu bay tới từ những cành cây, dễ dàng đậu lên vai anh. Nó ríu rít bên tai anh ta, rồi lại mổ vào lông của mình. “Cậu nhận ra nó chứ?”
“Con bồ câu mà tôi và Ran đã chăm sóc?” Shinichi nhìn Kid lấy ra một mảnh giấy nhỏ và viết một con số lên đó. “Cậu đang làm gì vậy?”
“Trả the Heart lại,” Kid nói, nháy mắt về phía Shinichi. “Tôi có một tủ đựng đồ tư nhân ở trạm Shinjuku. Chúng ta sẽ bỏ thứ này vào trong đó và khóa nó lại, rồi tôi sẽ gửi chìa khóa tới chạm cảnh sát. Bọn họ sẽ nhận được nó vào buổi sáng.”
“Còn tin nhắn?”
“Chỉ là để thông báo cho ông Nakamori về việc mong đợi một lá thư gửi tới từ tôi vào sáng ngày hôm sau mà thôi. Nếu không rất có thể nó sẽ bị trôi mất.”
“Cậu nghĩ lá thư được gửi từ Kaito Kid có thể bị trôi mất sao? À mà cũng đúng, cậu chính là muốn nhìn cơn giận dữ của ông ấy nha.”
“Ah, không gì qua mắt cậu được nhỉ?”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
コメント