“Ran…” Shinichi nuốt xuống. “Chị Ran, em…”
“Thật vớ vẩn nhỉ?” Cô đặt cục sạc lên chiếc túi vẫn chưa được khóa lại của cậu. “Chị đã dành rất nhiều thời gian ở cùng với Eisuke, còn em thì dành thời gian với một người mới…” ánh mắt cô nhanh chóng chuyển hướng ra cánh cửa, thẳng tới phòng khách, nơi mà Kid đang ngồi cùng với Sonoko, “cũng có thể là chị đang nhớ em thôi, phải không?”
Shinichi nhìn xuống chiếc nệm được gấp lại, nơi mà cậu đã ngủ gần như mỗi đêm trong suốt hai năm qua. “Khi em quay về từ Osaka, chúng ta lại có thể đi chơi cùng nhau.” Cậu nói. “Chỉ chị với em.” Cậu hơi cúi đầu xuống nhưng sau đó lại nhanh chóng ngẩng lên để chạm tầm mắt cô. “Chắc chắn sẽ rất vui.”
Ran nở nụ cười nhẹ nhàng. “Chị cũng đoán vậy.” Cô giơ ngón út của mình ra. “Hứa rồi nhé.”
Cậu móc ngón tay của mình với cô, và sự ấm áp quen thuộc của cô khiến nụ cười cậu trở nên chân thật hơn. Tớ yêu cậu. Shinichi nhớ lại những lần tương tự cùng những hành động tương tự. Lời hứa lần sau sẽ không đến muộn buổi chiếu phim bởi vì bận việc phá án hoặc là chắc chắn việc tham dự cuộc thi karate của cô ấy. Cậu đã phá vỡ những lời hứa đó, và không chỉ một lần. Nhưng lần này, điều đó sẽ không xảy ra. Ít nhất cậu nợ Ran những điều này.
“Chắc chắn ạ,” cậu lặp lại. Ran cười xoa đầu Shinichi.
“Chị sẽ đi lấy bàn chải đánh răng. Không nên để chị Katsumi chờ lâu đâu.”
“Okay,” Shinichi nói, cảm nhận trái tim trào lên trong cổ họng khi cậu nhìn cô rời xa mình.
Khi Shinichi quay trở lại phòng khách với chiếc túi đã soạn xong, Kid chắc đã phát giác ra điều gì từ gương mặt cậu, bởi vì anh nhanh chóng ngắt lời Sonoko đang xáp lại gần lải nhải về việc Kid trông đẹp như thế nào trong bộ độ trắng được thiết kế riêng. Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Mặc dù một nửa cậu không muốn rời đi, nhưng nửa còn lại đã nói cho cậu biết đã tới thời gian rồi. Sau lời cảm ơn và lời chào tạm biệt, Shinichi để Kid dắt tay mình ra khỏi văn phòng.
“Chuyện gì đã xảy ra sao?” Khi họ đã đi được một lúc, Kid lên tiếng. Anh giảm chậm tốc độ, và khi Shinichi ngước lên nhìn, cậu có thể thấy sự căng cứng ở khóe môi anh. Mà nói đúng hơn, là Kid đã để cho cậu nhìn thấy điều đó.
Có lẽ đó là lý do vì sao mà Shinichi lại trả lời. “Tôi rồi sẽ phải rời khỏi cô ấy.” Ran, người đã bám víu trên cánh tay cậu khi hai người mới bảy tuổi. Ran, người đã dạy cho cậu cách để thực hiện cú đá tròn khi họ mười tuổi. Ran, người đã cằn nhằn cậu về vấn đề bài tập khi họ mười lăm tuổi, và Ran, người đã lau đi hạt cơm dính trên khóe môi cậu khi cậu lại một lần nữa bảy tuổi. “Có lẽ, sớm thôi, và điều đó chắc chắn sẽ khiến cô ấy đau khổ. Tôi lại làm tổn thương cô ấy.”
“Quý cô Mori?” Kid siết chặt tay. “Nếu như không còn bất cứ chuyện gì cậu có thể làm để thay đổi kết quả này, thì cậu bắt buộc sẽ phải mang nỗi tiếc hận đó.” Anh đan ngón tay của hai người lại với nhau. Bàn tay của Kid vẫn đầy những vết chai đó, và anh vẫn ngước nhìn về trước. “Cậu và tôi đều chỉ mang một vài món đồ này thôi sao?”
Những lời đó kéo sự chú ý của Shinichi tới cái túi màu đen của Kid mà anh đang cầm trên tay, và đột nhiên nhớ lại việc Kid chỉ vừa mới bị bắn cách đây hai ba tuần.
“Cậu có cần tôi cầm cái túi đó không?” Shinichi hỏi, và ánh mắt Kid nhanh chóng chuyển xuống cậu trước khi nhìn lại về phía trước.
“Không sao đâu, thám tử. Cái này nhẹ thôi.”
“Ừ.” Thật kỳ lạ nhưng đột nhiên Shinichi cảm thấy nhẹ nhõm. Kid… thật sự rất giỏi trong việc này.
“Với lại, đưa cho cậu xách đồ thật không lịch thiệp chút nào… Và tôi đây thì sẽ không làm những việc đó.”
Cảm giác gương mặt hơi đỏ, Shinichi liếc nhìn bảng hiệu hiệu phía trước. “Đơn giản bởi vì cậu vừa mới bị bắn, đừng ảo tưởng.” Cậu kéo tay mình ra khỏi Kid, nhẹ nhàng hơn so với thường ngày bởi vì cậu không muốn làm đau Kid.
“Rồi, rồi,” Kid miễn cưỡng đồng ý. “Tôi sẽ không bao giờ ảo tưởng việc cậu sẽ dành cho tôi một nơi mềm mại, thám tử.”
Trời đã sẩm tối khi hai người họ gõ cửa nhà bác tiến sĩ. Ông đang bận trả lời điện thoại di động và khi nhìn thấy người tới là Shinichi, ông bật cười toe toét. “Bố cháu,” ông nói, chỉ tay vào điện thoại, sau đó ngạc nhiên khi nhìn thấy Kid. “Oh, cháu dẫn bạn tới à?”
Ông nghiêng người để hai người họ tiến vào. Haibara đang đứng chờ với cánh tay bắt chéo. “Là Kaito Kid đây mà,” Sau khi ngừng lại một lát, cô nói tiếp. “Tôi đoán anh tới lấy lại những món đồ của mình?”
“Nếu như cô không phiền, thưa quý cô.” Gương mặt Kid nhanh chóng nở nụ cười tự tin, nhưng Haibara chỉ nhìn chằm chằm và nghiên cứu người mới tới này.
“Tôi thích đôi bông tai của anh,” cuối cùng cô nói, và dường như nụ cười Kid mềm mại hơn, hay có lẽ là thoải mái hơn.
“Cảm ơn Haibara,” anh nói, sau đó cô ra hiệu cho anh. Kid nhanh chóng nhìn xuống Shinichi, vì lý do nào đó, trước khi theo cô xuống phòng thí nghiệm.
Agasa, người vẫn cầm điện thoại, đưa nó tới cho Shinichi. “Thật ra ông ấy gọi cho cháu.”
“Làm sao ông ấy biết cháu sẽ tới đây?” Shinichi nhận lấy điện thoại.
“Đoán mò đấy,” bố của Shinichi lên tiếng. “Ta nghe con đi chung với Kaito Kid?”
“Dạ vâng,” Shinichi trả lời. “Con đoán bố đã nghe về vụ án?”
“Ừ,” Yusaku nói. “Ta gọi tới vì có vài thông tin muốn cho con đây.”
“Thật sao ạ?” Shinichi đi theo sau bác tiến sĩ vào nhà.
“Mẹ con với bố có gặp một người bạn diễn của Scarlett Shimamoto khoảng một năm về trước, tại một cửa hàng ở Paris.” Giọng ông ấy sắc bén, nó giống như cách nói của Shinichi khi cậu tổng hợp được vài manh mối nhưng vẫn chưa thể tìm ra hết mọi lời giải đáp. “Cô ấy rất hứng thú với bố, mặc dù cô ta dùng những người quen biết giữa mẹ con và cô ta để mở đầu cuộc nói chuyện.”
“Bố, con không muốn nghe về chuyện vị diễn viên nổi tiếng nào đó đã say mê bố ở Paris.” Mẹ cậu chắc chắn đã nổi cơn tam bành về chuyện đó.
Yusaku bật cười. “Không, không phải hứng thú theo kiểu đó. Cô ấy đã hỏi bố rất nhiều chuyện liên quan tới Kaito Kid, và sự cạnh tranh công khai của ta với hắn, cùng với sự tái xuất hiện của người đó. Cô ấy liên tục chuyển hướng câu chuyện đi về những vụ trộm gần đây của hắn ta, và liệu ta có tiếp tục dõi theo dấu chân của hắn hay không.” Có âm thanh xào xạc bên kia đầu dây, là tiếng lật giấy. Shinichi vẫn không thể tin được ông bố của mình vẫn tiếp tục xem các loại báo giấy hơn là kiểm tra tin tức ở trên mạng. “Cách nói khá khôn khéo, và nếu như cô ấy nói chuyện với một người khác, cô ấy sẽ lấy được những thông tin mà mình muốn.”
“Vậy là một người bạn của Shimamoto rất hứng thú đối với những chuyện của Kid… Và Shimamoto đã chết với một dấu hiệu của Kid được để lại ở hiện trường.”
“Chính xác thì đó là những gì mà ta muốn nói,” ông lặp lại. “Gần đây ta mới nghe kể về vụ án từ tiến sĩ, và những chi tiết liên quan đến Kid khiến ta nhớ tới những chuyện này.”
“Người đó là ai vậy ạ?”
“Một người phụ nữ tên Marie Mercier. Một diễn viên người Pháp. Khi nghe được danh tính tính thật sự của Shimamoto, ta nghĩ chắc chắn việc này liên quan tới một thứ nào đó.”
"Marie Mercier… “ Hình như gần đây Shinichi đã từng nghe thấy cái tên này. Nhưng ở đâu?
Một suy nghĩ bất chợt lóe qua. Cậu đã từng nhìn thấy nó trên tờ tạp chí Monday, khi mà Sonoko đang tranh luận về những mối tình lãng mạn có thể có của Clifford Groves. Người con gái tóc nâu xinh đẹp trong bức tranh cùng với Vermouth, Arbogast và Groves. Ca khúc chiến thắng như sôi sục trong người Shinichi và cậu nhếch môi.
“Bố, bố đã giúp con rất nhiều.” Shinichi liếc nhìn thấy Agasa đang kéo ra một cái cặp sách được khóa cẩn thận trong két sắt và đặt nó lên bàn. “Mà đúng rồi, quyển sách mới tuyệt lắm ạ. Con vẫn chưa tìm ra làm cách nào mà anh ta có thể thành công thoát ra khỏi phòng tối đó.”
“Đó là bởi vì con vẫn là học trò của bố,” Yusaku nhanh chóng trả lời và Shinichi bật cười. Bố cậu không phải là người thích sự nhiệt tình, nhưng câu ‘chỉ cần muốn học, bất cứ khi nào cũng có thể tới’ chính là lời khuyên mà ông hay nói với Shinichi. “Ta tin là con sẽ tìm được chân tướng trước khi phần còn lại của quyển sách được xuất bản. Dù gì thì con cũng không nằm trong nhóm những độc giả cần phải được giải thích tỉ mỉ.”
“Con vẫn còn một nửa quyển sách chưa đọc xong.” Shinichi quan sát Agasa mở khóa cái cặp sách. “Gần đây con không có nhiều thời gian để đọc. Bố, con phải đi rồi. Chuyến tàu tới Osaka của tụi con sẽ đi trong vòng…” Cậu kiểm tra đồng hồ. “Một tiếng hai mươi phút nữa.”
“Còn một vấn đề nữa,” bố cậu nói khi Shinichi chuẩn bị ngắt điện thoại.
“Dạ?”
“Shinichi, nhớ bảo vệ Kaito, nhé.” Cậu giật mình khi thấy tên thật của Kid từ giọng bố mình. Bố cậu đã gặp Kid rồi sao? Kid này?
“Là sao ạ?”
“Ta đã không thể bảo vệ Toichi. Ta thậm chí còn không biết anh ấy đang gặp nguy hiểm. Vậy nên con hãy nhớ bảo vệ đứa con trai của ông ấy.” Giọng nói kia thật dồn dập. Thật hiếm lạ khi nghe thấy nhiều cảm xúc như vậy trong giọng nói ấy. Nhưng Shinichi đoán có lẽ bố cũng giống cậu: một người trong số ít những người bạn thân, người khiến cho bản thân cảm thấy có trách nhiệm phải bảo vệ họ và cảm giác mất mát đau khổ khi không thể làm được bất kỳ điều gì.
“Vâng,” Shinichi nói một cách thật nghiêm túc, khi nhớ lại khoảnh khắc Kid tựa mình vào cái cây trong khu vườn với vết máu ướt đẫm qua găng tay. “Con sẽ làm mọi điều mà mình có thể.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments