“Đúng vậy,” Kid đồng ý. “Đó là lý do vì sao tôi chỉ tin tưởng trực giác của mình sau khi tôi đã kiểm tra hết thông tin về đối phương.” Nụ cười của anh không mang theo chút hài hước nào. “Cậu có biết thông tin của bản thân hoàn toàn trống rỗng hai năm về trước không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Tôi đã tưởng cậu chỉ là một đứa nhóc tám tuổi.” Kid trêu chọc. “Và nếu thật là như vậy thì không có vấn đề gì cả.”
Shinichi mò tay vào túi cho tới khi tìm thấy chùm chìa khóa. Ran sẽ không về nhà từ buổi tập karate trong khoảng hai mươi phút nữa, còn ông Mori thì đã đi tới Kyoto từ sáng sớm bởi vì nhận được tấm vé từ một người hâm mộ cho giải thưởng Kyoto Sho Fantasy Stakes. Ông ấy đã miễn cưỡng hỏi Ran xem liệu cô ấy và Shinichi có muốn đi cùng hay không, nhưng rõ ràng cả hai đều không muốn nhìn thấy phiên bản ngốc nghếch của Mori khi đặt cược một số tiền lớn vào việc đua ngựa. Tuy nhiên Ran đã tịch thu thẻ tín dụng của ông và yêu cầu Mori mang theo một số tiền mặt nhất định để hạn chế số lượng tiền đặt cược.
“Tôi sẽ quay lại ngay,” Shinichi nói sau khi cậu và Kid đã tháo giày ở lối ra vào. Nhìn thấy hình ảnh đôi bốt da đen nằm cạnh đôi giày thể thao màu đỏ của cậu, không hiểu sao Shinichi căng thẳng không dám đặt tầm mắt lên Kid, người đang không ngừng nhìn quanh căn hộ của ông Mori như thể nhiệm vụ sắp tới của anh cần đột nhập vào nơi này. Áo khoác trắng cùng với lớp son môi đỏ nổi bật thu hút rất nhiều sự chú ý vào đôi mỏng kia. Shinichi đảo mắt. “Ý tôi là, cậu có muốn uống gì không hay là…” Cậu vẫy tay và Kid bật cười.
“Xem ra cậu không quen với việc có khách đến đây?” Anh nghiêng đầu, mái tóc khẽ rơi xuống bờ vai. “Nước là được rồi.” Giọng nói kia vẫn chưa chuyển về Katsumi. Nhưng với hành động cùng âm thanh và tư thế thoải mái khi lướt qua tấm hình chụp Kisaki, Mori và Ran trên bức tường, nó lại gợi nhớ cho cậu hình ảnh người này dựa vào cánh cửa phòng tắm, lười biếng và không chút đề phòng.
“Tôi cố gắng để điều đó không xảy ra,” Shinichi đi thẳng tới phòng bếp. Kid theo sau cậu, bật cười khi thấy Shinichi bắt lấy cái ghế để có thể với tới cái tủ. “Không được cười!” Cậu lại tiếp tục đặt cái ghế trước quầy bếp và trèo lên đó, lấy xuống một cái ly sạch và đặt nó lên bàn. “Cảm giác không hề dễ chịu khi cậu đã biết tư vị lớn lên là như thế nào.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Kid nói, bắt gặp cái liếc mắt của Shinichi. Nhưng nó mất tác dụng khi cơn chóng mặt đột ngột ập tới. Cố gắng giữ thăng bằng trên mặt bàn, Shinichi nhắm mắt lại.
Có một luồng hơi ấm đột ngột và phải mất một lúc Shinichi mới nhận ra lồng ngực của Kid đang áp vào lưng cậu. Cơ thể anh giúp cậu đứng thẳng trên kệ bếp, bụng khẽ đè lên môi Kid khi cánh tay kia đang vòng qua người cậu.
“Cẩn thận chút thám tử.” Kid nói. “Không muốn cậu ngã xuống từ độ cao này đâu.”
Mùi hoa nhài quanh quẩn đầu mũi, và một cách vô thức, Shinichi dựa vào nó, để mặc cơ thể chìm sâu trong hương thơm kia trong khi Kid chậm rãi xoa nhẹ lưng cậu.
Cậu nghe thấy tiếng cười của Ran trước khi tiếng tra chìa vào ổ khóa vang lên, mắt cậu nhanh chóng mở to. Cô ấy về sớm quá. Nhẹ nhàng tránh đi vết thương của anh, Shinichi đẩy Kid ra và lùi lại sau vài bước để tạo khoảng cách giữa hai người. Cậu đỏ bừng mặt còn Kid thì ngước nhìn với ánh mắt khó hiểu. “Để tôi đi rót nước cho cậu.”
Shinichi cầm lấy cái bình ra khỏi tủ lạnh và khi cậu vừa đưa ly nước cho Kid thì Ran bước vào, cùng với Sonoko ở phía sau.
“Oh, chị Katsumi!” Ran lên tiếng khi Sonoko đưa ánh mắt nghi ngờ về phía anh. “Chị tới đón Conan rồi sao?”
“Chị còn một vài việc cần phải làm,” Kid nói, âm thanh chuyển sang Katsumi với tốc độ không tưởng khiến Shinichi nhướng mày. “nên sẽ thư thản hơn nếu chị đón em ấy bây giờ.”
“Em… hiểu rồi…” Ran nói. “Vậy chúc chị đi vui vẻ nhé.” Cô mỉm cười và chuyển tầm nhìn về phía Shinichi. “Gửi lời chào của chị tới Kazuha và Hattori nhé.”
“Vâng ạ.” Shinichi lí nhí, cậu nhập vai một cách nhanh chóng.
“Chị chắc là người mà Ran đã nói tới,” Sonoko lên tiếng. “Ai mà biết tại sao chị lại muốn dành thời gian với tên nhóc con này chứ.” Cô nhìn cậu bằng ánh mặt hằm hằm, rõ ràng vẫn còn bực bội về vụ việc hôm thứ Hai, mặc dù Shinichi đã liên tục xin lỗi và nói ra lời bào chữa cho việc đó. “Nhưng mà rất vui được gặp chị.”
“Rất vui được em, Suzuki,” Kid nói. Nhưng mà chị cảm thấy em ấy rất thú vị.” Nụ cười kia thật gian xảo. “Ngay cả khi biết tất cả.”
Shinichi không thể cưỡng lại suy nghĩ sút người này một phát. “Em đã sắp xếp xong rồi, chỉ còn sạc dự phòng với một vài đồ cá nhân nữa thôi.” Kid gật đầu, uống một ngụm nước. “Chị nói chuyện với chị Sonoko trong lúc em đi chuẩn bị đồ nhé! Chị ấy là fan bự của Kid giống như chị đấy!”
Ánh sáng lấp lánh bừng cháy trong đôi mắt của Sonoko còn Kid thì sặc một hồi, Ran lắc đầu ngán ngẩm và vươn tay tới nắm lấy tay của Shinichi. “Sonoko, cậu ngồi chung với chị Katsumi trong phòng khách trong lúc mình kiểm tra xem Conan đã chuẩn bị đầy đủ đồ hết chưa nhé!”
Cô ấy kéo Shinichi đi về phía phòng của ông Mori trong khi những tiếng la hét phấn khích bắt đầu phát ra từ Sonoko, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi với Kid nếu như đã không biết rằng bản chất anh ta là một tên tự mãn và anh ta sẵn sàng thêu dệt câu chuyện ca ngợi mình trong vài tiếng đồng hồ.
Ran hơi khuỵu gối xuống và lôi sạc điện thoại của Shinichi từ ổ điện trong khi cậu tháo cặp nhỏ để kiểm tra xem liệu mình đã bỏ hết bàn chải đánh răng đồ hay chưa. “Em có thể tự làm được mà chị Ran,” cậu nhỏ giọng nói, nhưng Ran không hề nhìn cậu mà chỉ nhanh chóng cuộn dây điện xung quanh cục sạc.
“Chị biết là em có thể,” cô nói. “Em đã rất tự lập và hầu như có thể làm mọi chuyện từ khi chị gặp em.” Cô mỉm cười, nhưng chỉ là nụ cười khẽ. Có một nếp nhăn nhỏ trên lông mày của cô ấy khiến Shinichi muốn vươn tay ra để kéo giãn nó, bởi vì cái nhíu mày đó thể hiện cô ấy đang suy nghĩ quá nhiều về chuyện gì đó. “Chị không biết lý do vì sao, nhưng gần đây, chị cảm thấy mình cần dành nhiều thời gian cho em hơn.”
Shinichi gần như không cầm vững cái cặp. “Cái gì?”
Ran chậm rãi lắc đầu. “Chị không biết. Chỉ là cảm giác.” Cô nhìn về phía cậu, trên gương mặt đó không còn bất kỳ nụ cười nào cả. “Cảm giác em đang dần rời xa chị, giống như Shinichi vậy.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments