“Một mình sao Conan?” Bourbon lên tiếng, vẫn bằng chất giọng mềm mại và tốt bụng khiến mọi người bất giác mà có cảm tình với anh.
Shinichi biết rõ bản chất thật ngoài giọng điệu của người kia. Dù gì thì vào năm ngoái, người đàn ông này cũng đã cố gắng giết chết Haibara chỉ để bảo vệ lớp ngụy trang của mình. Đây cũng là người đã đưa bức ảnh của cậu cho những người khác. Có thể anh ta không phải là kẻ thù, sau thỏa thuận đình chiến của anh ta với FBI, nhưng Shinichi cũng không đủ tự tin để gọi anh ta là bạn. “Không hẳn vậy.” Cậu nói. “Em định đi chơi với chị gái cuối tuần này.”
“Với Ran sao?” Ánh mắt của Bourbon dừng trên gương mặt cậu, và Shinichi cảm thấy rùng mình khi cảm nhận được ánh mắt nó như đâm thủng người, mặc cho lớp tóc mái vàng óng ả đã che đi một phần gương mặt người đàn ông. Nó đối lập với nụ cười vô tội của anh ta.
“Không,” Shinichi khẽ khàng đảo mắt xung quanh để xem có hướng đi nào mình có thể tự nhiên vòng qua người Bourbon mà không cần thiết phải trả lời câu hỏi của anh ta hay không. Bourbon đã từng giúp Shinichi trước đây, nhưng anh ta cũng cản trở cậu trong một vài công việc, và khi những bức hình vẫn còn đọng lại nguyên vẹn trong tâm trí, Shinichi không thể dừng theo dõi người đàn ông này. “Con gái của bạn mẹ em.” Cậu nuốt xuống. “Có chuyện gì sao?”
“Nếu em ở nhà một mình, anh định rủ em vào tiệm chơi giải câu đố.” Bourbon nhẹ nhàng chỉ tay tới quán cà phê ấm áp đằng sau lưng anh. Azusa đang mỉm cười với một vài vị khách duy nhất ở trong đó, một cặp vợ chồng trẻ quan tâm đến điện thoại hơn cả nhau. Chuẩn bị chia tay rồi. Shinichi suy luận, trước khi đưa mắt nhìn vào bóng dáng một người phụ nữ khom lưng ở quầy. Chianti, cậu nhận ra, và có lẽ cô ta đã ép buộc Bourbon làm điều này, kéo cậu vào quán cà phê để trò chuyện. Cậu miễn cưỡng dời ánh mắt mình lại về phía anh. “Như em thấy đấy, anh cũng không bận lắm, với lại anh lúc nào cũng ấn tượng với kiến thức và khả năng suy luận của em.” Đầu anh hơi nghiêng. “Em thông minh hơn nhiều so với một đứa trẻ tám tuổi, vậy nên anh thích nhìn cách em suy luận. Và chúng ta có thể nói và những chuyện xảy ra gần đây, có nhiều chuyện thú vị trên tin tức.”
“Lần tới đi ạ,” Shinichi bước một bước. Cậu cần phải rời khỏi tình trạng này, và tránh xa Chianti. Lời nhắc nhở từ M.H. bí ẩn đã từng bảo cậu phải cảnh giác, và trực giác của cậu cũng nói vậy. “Em cần phải…”
“Chắc chắn là em có thể sắp xếp được mà?” Bourbon ngăn cản, anh đặt một tay lên vai cậu. Cơ thể của Shinichi lúc này rất nhỏ bé và vô lực, và mặc dù cậu có khá nhiều lựa chọn… đồng hồ đeo tay, giày, thắt lưng phát bóng, nhưng những thứ này đồng thời biểu trưng cho việc cậu lo lắng khi đứng trước người này, hơn nữa người đàn ông này biết quá rõ những phát minh của bác tiến sĩ. Nhưng chắc anh ta cũng không dám manh động đâu nhỉ, ở nơi công cộng như thế này, khi mà ánh sáng đèn đường vẫn không ngừng hoạt động?
“Conan, xin lỗi vì tới trễ nha,” một giọng nói vang lên từ phía sau cắt ngang tình trạng đông cứng của hiện trường, cùng với tiếng chuông cửa, cánh tay của Kid kéo tới vai cậu và thành công kéo Shinichi ra khỏi cánh tay của Bourbon. Shinichi ngước đầu lên nhìn Kid - người đang đóng giả thành Katsumi, mặc trong mình chiếc áo rộng rãi và chiếc váy ngắn, cùng với bộ tóc giả màu vàng mật ong một lần nữa che đi mái tóc nâu bù xù của anh. “Em chuẩn bị hành lý xong rồi chứ?”
Bourbon rõ ràng rất ngạc nhiên và khẽ lui lại một bức, giúp cho khoảng cách giữa hai người lớn hơn một tí. Shinichi thở phào nhẹ nhõm. Bourbon… anh ta khiến cho cậu cảm thấy lo lắng, nhưng khác các cách mà Gin và Vodka mang lại, hay thậm chí là cảm giác mà Vermouth mang đến cho cậu. Có lẽ bởi vì Shinichi ước gì cậu có thể tin tưởng người này, bởi vì cậu muốn khiến tổ chức này sụp đổ, nhưng cũng biết được cậu không thể làm được, hoặc sẽ không làm được, bởi vì Bourbon sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện để bảo vệ vỏ bọc của anh ta.
Anh ta suy nghĩ giống như Shinichi, lối suy nghĩ của một thám tử hơn là một tội phạm, và câu hỏi khi đưa ra cũng như một thám tử, nó như thể quyết tâm bóc tách từng lớp của mỗi người mà anh ta tiếp xúc cho đến khi mọi chân tướng được tiết lộ.
“Gần rồi ạ,” Shinichi trả lời.
Kid mỉm cười với cậu trước khi quay lên nhìn Bourbon.
“Cậu còn cần gì sao, anh chàng phục vụ?” Giọng của Kid rất thân thiện và lịch sự, nhưng Shinichi biết đó không phải là sự thật khi lớp móng tay của anh ta khẽ đâm vào cánh tay cậu.
“Vậy anh đoán là em thực sự không có thời gian rồi.” Bourbon nói, giọng điệu hoàn toàn dễ mến, và ánh nhìn của Chianti trở nên sắc bén. Shinichi dùng Bourbon như tấm chắn để thoát khỏi tầm nhìn của cô ta. “Gặp lại em sau Conan.” Tiếp đó anh ta quay lại Poirot, để lại Shinichi và Kid đứng cùng nhau trên hành lang.
“Cậu trông có vẻ nhếch nhác,” anh nói. “Hy vọng là cậu không cảm thấy khó chịu khi bị cắt ngang.”
“Không sao,” Shinichi nói, cuối cùng cũng có thể thở bình thường. Cậu mỉm cười nhìn Kid, “tôi đoán là cậu có ích hơn ngoài việc nói tiếng Pháp.”
“Thật vui vì có thể giúp đỡ,” Bàn tay Kid rời khỏi vai Shinichi, đặt túi của anh xuống sàn nhà. “Tôi chắc chắn sẽ không để bất kỳ điều gì xảy ra với thám tử nhí yêu thích của tôi đâu, đúng chứ?”
Kid khuỵu gối xuống trước mặt Shinichi, chiếc váy theo cử động kéo lên đùi là để lộ đầu gối săn chắc và khỏe khoắn cùng với đó là đôi tất đen bao lấy bắp chân của anh. Những ngón tay gầy guộc vươn ra và giật ống tay áo của Shinichi. Hơi thở cậu dồn dập khi cánh môi không đều đỏ lấp lánh màu son của Kid sát lại gần mình. “Kid?”
“Được rồi, xong rồi đó. Thám tử?”
“Cậu đang làm gì vậy?” Shinichi hỏi khi bàn tay của Kid trượt dọc lên xương ức phía trước của mình, tiếp đó lại nhấn nhấn vào các nếp gấp trên chiếc áo len. “Kid?”
“Kiếm máy theo dõi,” Kid trả lời, giọng gần như không phải là tiếng thì thầm. Từ lúc nào mà gương mặt anh sát lại gần cậu đến như vậy? “Anh ta đã chạm vào cậu. Nên tôi cần kiểm tra xem anh ta có để bất cứ thiết bị nghe lén hay dụng cụ định vị nào hay không.”
“O-Oh.” Shinichi liếm đôi môi khô rát của mình và để bàn tay lên vai Kid khi những ngón tay của anh lướt qua xương sườn rồi đến xương hông của cậu. Chàng thám tử nhí rùng mình khi Kid phủi đầu gối.
Kid nhếch môi. “Thế cậu nghĩ tôi đang làm gì?” Giọng anh đã chuyển từ âm ngọt ngào của Katsumi sang giọng nam cao của chính bản thân Kid, và đôi chút âm mũi ở cuối câu khiến Shinichi hơi khó thở.
“Tôi không biết,” cậu trả lời. “Lúc nào cậu cũng hành động kỳ lạ. Làm sao tôi biết được cậu dự tính làm gì?”
“Chắc chắn là vị thám tử đại tài miền Đông có thể suy luận ra động cơ của tôi.” Ánh mắt của Kid, màu xanh lam đặc biệt đó, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, và nó khiến cho cổ họng Shinichi khô khốc.
“Tôi nhận ra cậu…” Giọng cậu khàn khàn, và điều đó thật xấu hổ. Shinichi hít sâu một hơi để khiến bản thân bình tĩnh lại nhưng lại cảm giác cơ thể cứng đờ một lần nữa khi bàn tay Kid trượt xuống quần jean cậu và lần mò tới đùi trong của Shinichi. “Cậu có bao giờ dễ đoán đâu.”
“Cậu luôn nhận ra những mánh khóe của tôi trong vụ trộm.” Lông mi Kid run lên trong mỗi nhịp thở của Shinichi. Anh vẫn đứng gần cậu như vậy.
“Mỗi manh mối trong vụ trộm của cậu đều kéo theo những điều không thể đoán trước được.”
“Thì lúc nào tôi cũng phải cảnh giác và chuẩn bị cho những thứ sẽ xảy ra thôi. Tôi cũng không muốn ngừng việc kích thích bộ não đó của cậu.” Anh đưa tay vào mái tóc của Shinichi, kéo lại lớp tóc mái đã bị xoa lộn xộn trước trán Shinichi. “Xong rồi đó, thám tử.”
Trong khoảnh khắc, Shinichi đã quên mất, Kid đang tìm thứ gì đó có thể gắn lên người cậu, và khi đã nhớ lại, cậu rời tay khỏi vai anh và lùi lại phía sau một bước. “Tốt,” cậu nói, một tay đặt tay lên bụng để đè xuống cảm giác khó chịu như đang bước đi dồn dập trong cơ thể cậu, còn tay khác thì chống lên bức tường để giữ thăng bằng. “Chuyến đi của chúng ta sẽ khởi hành trong hai giờ nữa.”
“Tôi cần lấy lại the Concubine Heart và giao trả nó cho thanh tra Nakamori.” Kid nói với gương mặt ngán ngẩm và cầm lên chiếc túi của mình. “Dù gì thì nó cũng không phải là viên đá mà tôi đang tìm kiếm.”
“Tôi cũng phải ghé ngang qua nhà bác tiến sĩ,” Shinichi đồng ý, cậu bước qua người Kid để đi lên cầu thang. “Người vừa nãy là Bourbon. Thật ra anh ta là người của PSB, nhưng Chianti, người đang chờ đợi để Bourbon mang tôi vào trong như một món thịt cừu mặc người giày xéo, là một thành viên của Tổ chức áo đen.”
“Anh ta sống ở đây?... Tôi đã nghĩ việc mình sống gần nhà thanh tra Nakamori đã là quá táo bạo rồi đấy.”
“Anh ta làm việc tại Poirot và thỉnh thoảng theo chân bác Mori tới các vụ án mạng dưới danh nghĩa là học trò của ông.” Cậu ngước nhìn về phía Kid. “Mà cậu có biết người nào bắt đầu bằng hai chữ M.H.?”
“Hai học sinh nữ cao trung, một nhân vật hoạt hình và một người đàn ông lớn tuổi không thể di chuyển nếu không có gậy chống.” Kid trầm ngâm. “Nếu ngược lại, họ H, tên M, thì tôi biết hai người. Nhưng không ai trong số họ phù hợp với thông tin có liên quan tới bất kỳ điều gì mờ ám.”
“Không thể nói trước được. Bất kỳ ai cũng đáng nghi cả. Trực giác của cậu đôi khi có thể sai lầm.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Commenti