“Chuyện gì vậy?” Shinichi lên tiếng, trong lúc cậu đang đọc quyển tiểu thuyết Night Baron vừa mới xuất bản phần mới nhất vào tuần trước và nhìn thấy Ayumi đang ngồi ở vị trí của Haibara nhìn chằm chằm về mình. “Có gì dính trên mặt tớ sao?”
“Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt,” cô nói, đặt má vào lòng bàn tay. “Cậu đã không vui như thế này trong một khoảng thời gian dài rồi.”
“Không… vui sao?”
Ayumi lắc đầu. “Không hề.” Đôi mắt ngây thơ kia mở lớn. “Mình đã rất lo lắng.”
“Tại sao?” Shinichi để lại kẹp sách tại trang giấy và gấp quyển tiểu thuyết lại. Không còn ai trong lớp học cả. Mọi người đã ra ngoài đi chơi, còn Haibara thì cả ngày hôm qua và hôm nay đều không đến trường.
“Ai-chan đã luôn quan sát cậu.” Đột nhiên, giọng nói của Ayumi lo lắng. “Tớ chỉ… muốn chắc chắn là cậu khỏe mạnh.”
Shinichi không thể ngắt lời cô bé. Đặc biệt là lúc cô đang nhìn cậu như thế này. Ayumi chỉ mới tám chín tuổi, nhưng cô ấy cũng là bạn của Shinichi. Nếu cậu đã luôn thành thật với bản thân mình, chắc chắn cậu sẽ không thể kết bạn một cách dễ dàng. Trước khi tất cả những điều này xảy ra, cậu là một người khó tiếp cận, bởi vì quá tự tin và tự thu mình một cách nguy hiểm. Mặc dù cũng có những mối quan hệ và những người để nói lên hai tiếng ‘xin chào’ trên hành lang như tiến sĩ, hay Ran.
Nhưng khi là Conan, Shinichi đã có những người bạn, những người bạn thật sự, và Ayumi là một trong những người đáng quý đó. Cô ấy đã luôn lo lắng cho cậu, có lần bật khóc vì cậu, và cũng trở nên dũng cảm vì bản thân cậu mỗi lần cậu cần cô ấy phải dũng cảm. Ayumi là người có rất nhiều câu hỏi nhưng hiếm khi nào nhận được câu trả lời.
“Hiện giờ mình đang phải lo lắng rất nhiều thứ,” cậu nói.
“Có thể nói cho tớ biết không?” Cô ngập ngừng kéo tay áo Shinichi.
Ran đang hẹn hò với một người con trai không phải cậu.
Bản thân cậu đang bị ốm, và cậu hoàn toàn có thể mất mạng trước khi tới chín tuổi lần thứ hai, hoặc là tuổi mười chín đầu tiên.
Một ai đó đang săn bắt Kid.
Một ai đó đang săn bắt Edogawa Conan.
Có một viên đá ở ngoài kia cho phép con người đó được sự bất tử.
Danh sách dường như có chút dài.
“Có một vài vụ án mạng mà cảnh sát vẫn chưa tìm ra hung thủ,” Shinichi nói, một cách nghiêm túc, và Ayumi gật đầu.
“Có liên quan đến Kaito Kid, đúng không? Tớ đã xem thấy tin tức cùng với mẹ ở trên TV.”
“Ừ, hung thủ vẫn chưa bị bắt giữ, và chúng ta cũng không biết người tiếp theo bị thương là ai.”
“Cậu buồn bởi vì không muốn Kaito Kid bị thương đúng không?” Dây ruy băng màu vàng giữ mái tóc của Ayumi tránh trượt sang một bên khi cô ấy kéo một phần tóc về phía trước, và cắn môi. “Vì anh ấy là bạn của cậu.” Cô nàng đỏ mặt. “Không ai muốn bạn mình bị thương cả!”
“Tại sao cậu lại nghĩ Kaito Kid là bạn của tớ?”
“Ai-chan từng nói đối thủ chỉ là những người bạn đang cố gắng rèn luyện chúng ta. Và trên báo nói Kid là đối thủ của cậu.” Ayumi mỉm cười. “Hơn nữa, cậu cũng rất nghiêm túc mỗi khi phá giải bí ẩn, nhưng mỗi lần nó liên quan đến Kid, trông cậu rất vui vẻ.”
“Không ai mất mạng cả,” Shinichi nói. “Đó là lý do vì sao.” Sự thật đúng là như vậy, nhưng rõ ràng đối với hai người bọn họ, nó giống như là lời biện minh hơn. “Nhưng đúng là tớ nghĩ…” Cậu xoa xoa mái tóc mình. “Tớ nghĩ Kid là bạn. Tớ không muốn có chuyện gì xảy ra với anh ta. Vậy nên tớ đã cố gắng suy nghĩ tìm ra bí ẩn thay vì nghỉ ngơi.”
“Mẹ luôn bảo tớ phải đi ngủ đúng giờ.” Ayumi cười khúc khích. “Có lẽ Conan cũng cần một thời gian biểu để đi ngủ.”
Shinichi cũng bật cười. “Không đâu, Ayumi.” Nhưng mà quả thật cậu đang rất mệt. Shinichi đã phải thức dậy từ lúc 5 giờ sáng để tắm rửa, còn phải vất vả gồng mình để không khụy xuống khi nước từ vòi hoa sen dội xuống lưng.
“Hôm nay có chuyện gì vui sao?” Tầm nhìn cô hướng về quyển sách. “Do quyển sách đó sao?”
“Có lẽ?” Shinichi nhún vai. “Mình không chắc. Mình không cảm thấy bản thân hôm nay có gì lạ.”
“Có đôi khi ánh mắt cậu giống như bà của tớ vậy.” Cô lại kéo áo Shinichi. “Giống như có một người rất già, rất rất già đang tồn tại bên trong cậu vậy.”
“Tớ…”
“Nhưng mà hôm nay cậu lại trông giống Conan.” Cô ấy nhìn chằm chằm vào cậu một cách nghiêm túc đến mức Shinichi cảm thấy lồng ngực mình thít chặt. “Tớ thích mỗi khi cậu trông giống Conan. Bởi vì đó là lúc mà cậu không buồn hay giận dữ.”
“Đôi khi con người phải buồn bã và giận giữ Ayumi. Đó là một phần trong cuộc sống.” Cậu thở dài. “Tớ… xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng.”
“Tớ biết là không chỉ có nhiêu đó.” Ayumi nói và Shinichi chuẩn bị sẵn những lời giải thích, nhưng cô bé chỉ lắc đầu. “Nhưng tớ không nghĩ là cậu sẽ nói ra, bởi vì cậu luôn luôn giữ cho mình bí mật, và tớ nghĩ chỉ có mỗi Ai-chan là có thể biết được những điều đó, cho nên…” Cô nhìn sang hướng khác, vết đỏ trên gương mặt mờ dần. “Nhưng nếu cậu cần một người để nói chuyện, phải nhớ là cậu luôn có tụi tớ! Ayumi, Mitsuhiko và Genta! Vậy nên đừng quên tụi tớ nhé, được không?”
“Sẽ không bao giờ,” Shinichi nói trước khi kịp suy nghĩ. Cậu vươn tay và nắm lấy tay Ayumi, siết chặt nó trước khi rời đi và che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình sau quyển sách mới của bố thay vì tập trung vào nụ cười rạng rỡ của Ayumi.
Mãi cho tới khi hết giờ tan học, lúc đã soạn đồ cho chuyến đi tới Osaka tại văn phòng thám tử, Shinichi bất chợt suy nghĩ lại về cuộc nói chuyện. Chuyện gì tốt đã xảy ra đến nỗi có thể cải thiện tâm trạng của cậu mặc cho tình trạng dầu sôi lửa bỏng như bây giờ? Cậu xoa đồng 5 yên mà mình đã luôn mang theo và chợt nhận ra, thứ duy nhất có thể làm điều đó chỉ có Kid, nhưng điều này thật kỳ lạ và Shinichi không biết rốt cuộc mình nên đối mặt với điều này như thế nào.
***
Shinichi đã phải uống tới viên thuốc thứ ba thậm chí trước khi giờ học kết thúc vào ngày thứ sáu. Sau đó, Đội thám tử nhí ngoại trừ Haibara cùng nhau đi tới nhà Genta. Và trong lúc mẹ cậu bé mang đồ ăn vặt đủ cho tận mười bốn đứa trẻ thay vì bốn, cả đám ngồi lại coi lần thứ ba trong tháng phần cuối cùng của Yaiba mặt nạ để chờ đợi phần đặc biệt tiếp theo được ra mắt vào đầu tháng mười hai.
“Cuối tuần này đi chơi bóng đá đi,” Mitsuhiko lên tiếng. “Trời sắp trở lạnh rồi.”
“Cuối tuần này mình phải đi tới Osaka với chị Katsumi rồi.” Shinichi nói.
“Thật sao?” Genta vòng tay. “Mấy bữa nay cậu lúc nào cũng đi thám hiểm mọi chuyện một mình!”
Shinichi đứng dậy, phủi những mảnh vụn trên áo và ngượng ngùng đẩy kính lên. “Chỉ là mình hơi bận thôi mà.”
“Chúng tớ rồi sẽ giải quyết hàng loạt những bí ẩn mà không có cậu,” Mitsuhiko lên tiếng. “Và cậu sẽ chỉ được phép đứng xem thôi Conan.”
“Nếu các cậu cần tớ, cứ dùng huy hiệu thám tử. Tớ chắc chắn sẽ trả lời.”
“Chúng tớ sẽ tự mình giải quyết nó,” Genta hùng hồn và Ayumi gật đầu.
“Đúng vậy! Rồi chúng tớ sẽ kể cho cậu nghe về suy luận của tụi này khi cậu quay lại và chắc chắn cậu sẽ ngạc nhiên vì điều đó!”
Shinichi kiểm tra đồng hồ. Cậu dự định gặp Kid trong khoảng hai mươi phút nữa ở văn phòng thám tử Mori. “Không được nhờ anh Heiji để gian lận đâu đấy,” cậu nói, nở nụ cười trên môi và cả ba người kia đều kinh ngạc nhìn nhau.
“Chỉ có một lần đó!” Genta phản bác, cùng lúc đó Mitsuhiko gào lên. “Cái đó cũng một năm trước rồi đó!”
Shinichi bật cười. “Được rồi, cuối tuần vui vẻ nha! Tuần tới chúng ta sẽ chơi bóng đá được chứ?”
“Được thôi,” Ayumi khẽ mỉm cười trấn an Shinichi khi hai cậu nhóc kia quay lại coi Yaiba.
Cậu rời cửa và đi về nha. Cảm giác cơ thể có hơi nóng, Shinichi đành uống thêm một viên khác, thầm hy vọng nó nhanh chóng phát huy tác dụng. Ran sẽ không để cậu rời đi nếu cậu trông không khỏe mặc dù không biết là liệu cô ấy có về kịp nhà sau buổi tập karate trước khi cậu rời đi hay không.
Chỉ tốn có mười phút để quay trở lại văn phòng thám tử. Mùi cà phê và bánh ngọt thoang thoảng từ cửa tiệm Poirot lan tỏa khi Shinichi mở cửa đi lên. Tuy nhiên, ngay lúc cậu vừa bước vào trong, một bóng người cao lớn chặn lối cầu thang. Shinichi ngước nhìn và thấy Bourbon đang đứng đó, mặc trên mình bộ đồng phục với cây chổi đang nằm bên tay.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments