top of page
Moonlightl

Chương 7

Updated: Mar 24, 2023

Cuối cùng, Shuichi đã xoay sở để có thể lấy được hai nhóm thông tin từ Bourbon - (a) Vermouth thực sự đang đuổi theo Shiho với sự hỗ trợ của Bourbon và (b) Akemi biết Shiho đang ở đâu, tất nhiên Amuro cũng biết điều đó.

Không may là, cho dù anh có nhấn mạnh cách nào, Amuro vẫn từ chối tiết lộ Vermouth đang hóa trang thành ai, mà anh đính xác cũng không có thứ gì để có thể khiến cậu ấy tiết lộ thông tin đó ra.

Anh chỉ là không chắc việc cần phải làm đối với vấn đề của Bourbon. Anh biết mình đang ở đâu, biết mình đang thực hiện tội ác gì, nhưng anh không thể làm chứng chính xác thứ mà mình đã thấy Bourbon làm mà không tự buộc tội bản thân trong quá trình này. Hơn thế nữa, nếu Amuro thật sự là một đồng minh… để cậu ấy một mình có lẽ là nước đi tốt nhất vào lúc này.

Vì vậy anh tiếp tục giữ im lặng về Bourbon và thay vào đó là tiếp cận Akemi.

***

Việc tiếp cận lẽ ra đã trở nên tốt hơn, nhưng để thật lòng mà nói thì, nó cũng đã trở nên tồi tệ hơn.

Shuichi đã biết được rất nhiều. Có chút bất ngờ khi biết rằng một người thật sự có thể thu nhỏ, nhưng sự tin tưởng dành cho Akemi đủ nhiều để Akai có thể thản nhiên tiếp nhận thông tin này. Về điểm này, anh cũng có chút thất vọng nhưng không phải không ngạc nhiên khi nghe thấy việc Shiho không mấy hứng thú với Chương trình bảo vệ Nhân chứng.

Anh không đi gặp Shiho và cũng không có kế hoạch cho việc đó, bởi vì đã đủ nguy hiểm khi gặp Akemi như lúc này - nhưng anh không nghĩ mình có thể chịu đựng nó, việc biết Akemi đang ở đây, ngay tại Tokyo này và không bao giờ gặp cô ấy. Không những thế, rõ ràng Akemi cũng chỉ liên lạc với cô em gái mình thông qua những cuộc điện thoại và tin nhắn đã được mã hóa.

Chỉ là sự trách cứ của Akemi với việc giữ bí mật của anh đã gây ra một vài vấn đề.

Cũng không phải những điều mà Akemi chỉ ra sai hoàn toàn. Dù gì thì anh chỉ đang cố gắng để bảo vệ cô ấy cũng như Shiho và một trong số chúng cần phải được giữ bí mật. Anh có thể hiểu lý do tại sao cô ấy lại cảm thấy như vậy mặc cho Shuichi đang cố gắng để che chắn cho cô ấy hoặc giữ cô lại trong bóng tối.

Anh cũng đã hứa sẽ thành thật hơn với cô ấy trong tương lai và đó cũng là một lời hứa thật sự - nếu đó là những chuyện liên quan tới Akemi hoặc là em gái cô ấy, có lẽ sẽ là tốt nhất nếu cô ấy có thể biết mọi thứ như bây giờ. Và cô ấy có vẻ vui với điều đó, Shuichi thì mừng rỡ vì anh ghét việc phải nhìn thấy cô ấy đau buồn hay thất vọng.

Tuy nhiên, bữa tối vẫn hơi khó xử trong vài lần tiếp theo họ gặp nhau ở căn hộ của Akemi.

***

Khi Shuichi quay lại phòng khách sạn sau một ngày không hiệu quả trong việc tìm kiếm manh mối về Vermouth, Amuro đã ngồi trên sofa trước màn hình tivi và loay hoay với chiếc điện thoại của mình. Cậu cất nó vào túi khi anh bước vào phòng.

“Xin chào, Akai!” cậu vui vẻ chào đón, hướng nụ cười dịu dàng về phía Shuichi.

Shuichi nhìn chằm chằm về phía cậu một lát, bởi vì mặc dù anh đã từng thấy Amuro cười rất nhiều lần, nụ cười này lại không quá giả tạo hay chế nhạo như lúc thường.

“Cậu đang làm gì ở đây, Amuro-kun?” anh hỏi, quyết định không để tâm đến việc làm sao cậu ấy tìm ra nơi anh đang ở hay làm cách nào tiến vào được đây. Bởi vì cho dù có làm điều đó thì Amuro cũng chẳng đưa cho anh câu trả lời thẳng thắn.

“Thì tôi muốn biết tình trạng hiện tại của Miyano-san,” Amuro trả lời, thư thả tựa lưng vào ghế sofa như thể đó là căn phòng của chính cậu. “Anh biết mà, tôi vẫn chưa trực tiếp gặp mặt cô ấy kể từ khi anh mang cô ấy đi.”

“Không phải cậu vẫn giữ liên lạc với Shiho sao?” Akai chỉ ra, không hề tin tưởng đến lời giải thích. “Tôi tưởng sẽ dễ hơn rất nhiều nếu lấy thông tin từ cô ấy.”

“Không dễ như anh nghĩ đâu, Akai,” Amuro nói, nụ cười không hề giảm xuống. “Tôi có lẽ đã giúp cô ấy, nhưng cô ấy vẫn khá đề phòng khi ở cạnh tôi. Tất nhiên điều đó hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ không lựa chọn nói chuyện với cô ấy trừ khi thật sự cần thiết để tránh làm cô ấy áp lực thêm.”

Shuichi đè tay lên trán mình và thở dài, quyết định để mọi chuyện trôi qua. Anh dần có chút mệt mỏi khi phải liên tục nghi ngờ về động cơ của Amuro.

“Akemi hoàn toàn ổn,” Shuichi nói sự thật.

“Hai người có phải là một cặp đôi yêu nhau đúng nghĩa không?” Amuro hỏi một cách vui vẻ, và Shuichi thề rằng đôi khi cậu ấy giống như một con rắn với đôi mắt sắc bén, sẵn sàng cắn vào bất kỳ yếu điểm nào mà cậu có thể nhìn thấy.

“Tất nhiên là không, Amuro-kun, sẽ là một chút khó khăn khi Akemi đã từng bị coi là người chết còn tôi thì lại bị Tổ chức săn lùng,” Shuichi khô khốc nói, nhưng câu kế tiếp lại là lời nói dối, “nhưng chúng tôi đều hiểu điều đó… nên không có chuyện gì xảy ra cả.”

“Thật tốt khi nghe thấy điều đó,” Amuro nói, giọng điệu hào hứng… nhưng Shuichi không thể kìm chế lại cảm giác có thứ gì đó không ổn. Tuy nhiên anh đã nhanh chóng vứt nó ra khỏi tâm trí mình, anh không quan tâm đến việc phải điều tra thứ gì đang diễn ra trong tâm trí của Amuro.

“Nếu chỉ có như vậy, tôi sẽ rất biết ơn nếu bây giờ cậu rời đi,” Shuichi nói thẳng thừng, bước sâu hơn vào phòng để Amuro tiếp cận lối ra mà không bị cản trở. “Tối nay tôi có việc bận.”

“Oh? Với vấn đề gì?” Amuro hỏi.

“Với việc tìm một khách sạn mới,” Shuichi đáp trả, giọng điệu hơi cáu.

Amuro cười vui vẻ. “Anh biết là tôi có thể tìm thấy anh chỉ trong một vài ngày cho dù anh có rời đi, đúng chứ?”

Shuichi nheo mắt nhìn Amuro, ít nhất không phải vì anh nghi ngờ những gì Amuro nói là sự thật. Anh không chắc làm cách nào mà Amuro có thể theo dõi mình, nhưng chừng nào cậu còn làm việc trong cùng khu vực mà Shuichi đang điều tra, anh tin cậu ấy có cách của riêng mình.

Shuichi thở dài và để bản thân mình thư giãn chút ít, rồi tiếp đó dựa vào tường.

“Tâm trạng hôm nay của cậu rất tốt, Amuro-kun.”

“Vậy sao?” Amuro lên tiếng với nụ cười. Cậu giơ bàn tay trái ra trước mặt và nhìn chằm chằm nó, vẻ mặt thoáng chút u sầu rồi tiếp tục, “tôi chỉ vừa nhận ra rằng ngay cả khi một số thứ đã ra đi mãi mãi, điều đó vẫn tốt hơn so với việc mọi thứ đều biến mất.”

Amuro nắm tay lại và thả xuống ghế sofa.

Shuichi nhăn mày. Có chuyện gì xảy ra vậy?

“Mà dù sao thì,” cậu nói, trượt tay vào túi quần. Shuichi tự động căng thẳng nhưng thứ duy nhất mà cậu lấy ra lại chỉ là một vật hình vuông bằng nhựa.

Một cái đĩa DVD.

Amuro nở nụ cười toe toét. “Cùng xem phim đi!”

… Cái gì… Anh nghĩ.

“... Cái gì,” anh nói.

“Đừng lo lắng, chỉ là một bộ phim Mỹ thôi.” Amuro rạng rỡ nói, vẫy vẫy chiếc DVD trong tay. “Là về một tên gián điệp. Tôi nghĩ anh sẽ thích nó, đúng không?”

“Amuro-kun, làm sao cậu lại nghĩ tới-?”

“-Chỉ một vài tiếng đồng thôi, đừng keo kiệt thế,” Amuro phàn nàn. Shuichi chớp mắt vì toàn bộ tình huống này vô cùng kỳ quái. Anh cảm giác như gần đây mình đang bước vào một giấc mơ kỳ lạ mà bất cứ khi nào Amuro cũng có thể tiến vào nó.

(Có lẽ đây là một giấc mơ do Bourbon đã đầu độc anh bằng thứ gì đó… nếu thật là vậy thì những thứ đã xảy ra trong khoảng một tháng qua đều có thể đưa ra lời giải thích.)

Amuro chỉ tay tới cái tivi và đầu đĩa DVD bên dưới nó. “Khách sạn cho anh một cái tivi HD đẹp đấy, nhưng anh chưa sử dụng nó đúng không? Tôi còn đang giúp đỡ anh cơ mà.”

“Amuro-kun-”

“-Nhưng mà anh biết cái điều khiển ở đâu không? Tôi không thể tìm thấy nó. Tôi…”

Amuro-kun,” Shuichi lớn tiếng. Cuối cùng thì Amuro cũng dừng nói. Cậu ngước nhìn anh, đầu nghiêng sang một bên như thể không biết chính xác vấn đề đang xảy ra là gì. Shuichi tiếp tục, “tôi không có ý định vui vẻ xem phim cùng với một người đang hoạt động tích cực với một tội phạm mà tôi đang tìm kiếm.”

“Không phải tôi không nhìn thấy quan điểm của anh, Akai,” Amuro không nản lòng nói, “nhưng tôi không để đưa cho FBI các anh toàn bộ câu trả lời. Hơn thế nữa,” khuôn mặt Amuro đột nhiên trở nên nghiêm túc, “nếu như anh biết được thời gian và địa điểm nơi mà anh có thể tìm thấy Vermouth ngay lúc này, thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn cho tất cả chúng ta. Hãy tin tôi ở điểm này.”

Shuichi mở miệng định nói điều gì đó nhưng rồi im bặt ngay lập tức vì anh kinh hoàng nhận ra mình thật sự tin tưởng Amuro về điều này. Nếu ai đó đã loại bỏ hai kẻ phản bội khỏi Tổ chức nói với anh như vậy thì có lẽ Shuichi nghĩ mình vẫn nên tin vào lời nói của người đó, dù chỉ là một chút.

Thật ra anh còn không biết chuyện gì đang diễn ra nữa.

Amuro nhìn anh đầy tò mò. “Akai? Anh không sao chứ?”

“Tôi…” anh nói sau đó lại xoa mũi.

Thôi đã làm thì làm đến nơi đến chốn vậy.

Anh thở dài. “Được rồi. Vậy thì xem phim thôi.”

Amuro cười toe toét, và trong một khoảnh khắc, Shuichi không thể không tự hỏi rốt cuộc bản thân mình đang làm gì.

-----------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

52 views0 comments

Recent Posts

See All

Kommentare


bottom of page