top of page
Moonlightl

Chương 78

“Vế sau, nếu bác Mori cũng đi theo, tôi có thể đi nói chuyện với ông ấy, dùng danh tiếng của vị thám tử tài ba có thể sẽ giúp ích một số chuyện, nhưng lúc này ông Mori sẽ cản trở nhiều hơn là sự trợ giúp. Tôi sẽ cố gắng để đi tới gần và đặt một vài thiết bị theo dõi lên người ông ấy.”

“Tôi sẽ tìm hiểu mọi thông tin có được ở khách sạn của ông ấy trước khi cậu tới đây,” Heiji nói. “Chúng ta sẽ bàn luận kế hoạch khi cậu tới đây.”

“Chúng ta có sự trợ giúp của chuyên gia,” Shinichi lầm bầm và tiếng Heiji dần im bặt.

“Cậu dẫn bố mẹ cậu đi hay gì sao Kudo?”

“Không có,” Shinichi cảm thấy có chút thích thú. “Chờ tới thứ sáu đi Hattori.”

“Này, chờ đã, Kudo…”

Shinichi ngắt máy khi cậu ngước nhìn lên văn phòng thám tử. Bước lên từng bậc cầu thang bên cạnh lối ra vào của tiệm cà phê Poirot, nơi mà đầy ắp khách vào buổi tối, cậu lôi ra chiếc điện thoại của Shinichi. Có một tin nhắn mới từ ‘người bảo vệ sau lưng’.

Tôi không thích mật mã, tôi thích các câu đố hơn. Chỉ có một dòng tin nhắn như vậy, không có bất kỳ sự mã hóa thông tin nào.

Vậy tại sao nguyên ngày hôm nay cậu cứ gửi mấy cái mật mã cho tôi? Shinichi nhắn lại. Điện thoại dần nóng lên trong bàn tay cậu.

Bởi vì cậu thích chúng, thám tử. Kid trả lời như vậy, và một lần nữa, sự rung động trong lồng ngực cùng với sức nóng không thể tránh khỏi dần bốc lên. Cậu đã luôn thích chúng.

Làm sao cậu biết được? Ánh mắt Shinichi chăm chú nhìn về dấu ‘...’ nhấp nháy bên cạnh tên của Kid trong lúc chờ đợi tin nhắn được trả lời. Kid… thật sự đã dành rất nhiều thời gian để quanh quẩn xung quanh cậu trong suốt hai năm vừa qua. Anh đã từng giải quyết những bí ẩn cùng với Shinichi và gần đây, người đó còn bắt gặp cậu ở khía cạnh khi Shinichi không dùng trí tuệ để giải quyết thứ gì cả. Một người giỏi quan sát người khác như Kid lại liên tục nhìn về phía cậu thì… Thật đúng là…

Hmm, tôi tự hỏi… Kid gõ lại như vậy, và Shinichi nhìn chằm chằm nó trong một lúc lâu, trước khi tắt hết các chế độ thông báo, khóa máy và chôn nó vào dưới cặp. Sau đó cậu mới đặt tay vào túi và bước lên từng bậc thang bộ tiến vào căn hộ, nơi Ran và ông Mori có lẽ đang chờ đợi cậu.

***

Vào thứ tư, Shinichi và ông Mori đi ra cửa tiệm tạp hóa để mua đồ ăn và bia cho ông ấy, rồi lại tình cờ gặp một vụ giết người hai xác ở tiệm may bên cạnh. Shinichi tự hỏi có phải chỗ này đã bị ám rồi hay không, dù gì thì cũng đã có ba vụ giết người khác ở trong khu vực này. Chắc mấy người môi giới cũng phải khóc thét khi nghĩ tới đây.

“Lại là cậu?” Megure phàn nàn khi ông và Chiba tới hiện trường vụ án. Ông Mori chỉ mỉm cười lo lắng khi Shinichi đang kiểm tra thước dây, thứ được sử dụng làm vũ khí gây án. “Tôi chắc chắn cậu là thần chết đấy Mori.”

Shinichi che giấu nụ cười nhếch mép sau bàn tay khi cậu nhận ra kẻ giết người chính là anh thợ may. Anh ta đã dùng một khoảng thời gian ngắn ngủi nạn nhân không chú ý để quấn thước dây qua cổ nạn nhân và đưa đầu sợi dây vào máy khâu công nghiệp mà anh ta sử dụng. Khá thông minh, nhưng nhiêu đó không đủ để đánh lừa Shinichi.

Chỉ là cậu vẫn chưa có bằng chứng và động cơ, vậy nên cậu đã dấu cách thức gây án và tìm kiếm thêm đầu mối liên quan tới nó.

Cậu đi theo Chiba trong lúc anh đang kiểm tra thi thể nạn nhân, lắng nghe cẩn thận lời nhận xét được đưa ra, và cuối cùng, thậm chí là không cần đến Mori ngủ gật, bởi vì bọn họ đã tìm thấy chiếc nhẫn của đôi vợ chồng đã chết trong ngăn kéo trên cùng ở bàn của người thợ may, dây máy tính bị gạt sang một bên còn chiếc hộp thì bị vội vàng đóng lại.

Shinichi thản nhiên lắng nghe lời biện giải của người thợ may khi nói về việc hai người đã là khách quen trong vài năm như thế nào, và hơn một thập kỷ trước họ đã lừa dối người vợ của mình như thế nào, và anh ta chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về bản thân… Thật sự là không có gì quá mới mẻ. Luôn có một động cơ nào đó, và đôi khi động cơ đó khiến Shinichi đau lòng khi phải nhìn người khác bị cơn nóng giận chi phối, và cuối cùng là hủy hoại những thứ còn sót lại trong cuộc đời mình cho một người không đáng để họ làm vậy.

“Vậy tại sao anh lại lấy đi cặp nhẫn?” ông Mori hỏi khi Chiba cầm găng tay và cuộn chiếc nhẫn lại. Một cặp nhẫn vàng bình thường, 14 karat, không có đá quý, nhưng có một hình khắc thú vị trên bề mặt nhẫn, nó sâu hơn với lớp khắc thông thường trên các món trang sức khác.

“Chúng là chìa khóa,” thợ may thừa nhận. “Có một chiếc hộp được đặt ở trong nhà họ. Tôi định tối nay sẽ tới đó, trước khi mấy thứ đồ của bọn họ bị di dời, bởi vì cài mắc kim cương của người vợ quá cố của tôi ở đó. Họ đã từng hả hê cho tôi xem nó trong lần tôi tới đó để chỉnh sửa bộ váy dạ hội cho bà Koshida. Bà ta còn hỏi liệu chiếc váy này có hợp với nó không và rồi cất nó vào trong chiếc hộp đó.”

Shinichi lôi ra một cái khăn tay. “Chú Chiba, cho cháu xem cái đó được chứ?”

Chiba chần chừ, quay sang Megure hỏi ý kiến và rồi mới thở dài đưa ra. Chiếc nhẫn trông khá nặng trong tay anh, Shinichi cố gắng quan sát nó thật kỹ lưỡng trong lúc Megure còng tay người thợ may lại và dẫn anh ta ra chiếc xe cảnh sát đang chờ bên ngoài. “Mấy cái chìa khóa này hoạt động như thế nào vậy ạ?” Shinichi lên tiếng và người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn một lúc lâu. “Chú cứ thế nhấn nó vào trong hộp ạ?”

“Phải có hai cái,” người đàn ông nói. “Cần phải đồng thời nhấn hai chiếc nhẫn vào chiếc hộp. Hai người họ…” Anh ta nhìn xuống hai thi thể, “mọi người có thấy không, bọn họ thậm chí còn chẳng tin tưởng nhau? Khi hai người đề phòng nhau lại cùng chia sẻ với nhau một bí mật, họ bắt buộc phải cần một cái két sắt.”

Két sắt? Quy tắc hai người? Shinichi xoay chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, tiếng kim loại cọ xát vào nhau vang lên trong lúc cậu suy nghĩ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu…

Ý tưởng đột nhiên nảy nở và lan rộng trong tâm trí, giống như một mầm cây đâm chồi nảy lộc từ lòng đất mềm mại của mùa xuân và lần đầu tiên ra hoa.

Nếu như viên đá bị đánh cặp từ Scarlett Shimamoto và Takizawa Morisuke không phải là Pandora, mà là chìa khóa cho vật gì đó? Một thứ mà tên giết người cần để có thể mở khóa thứ khác?

Nhưng như vậy vẫn còn bí ẩn về lý do vì sao Kid lại bị nhắc đến trong suốt hai vụ án. Nếu như anh không nắm giữ chiếc chìa khóa, thì rốt cuộc bọn họ muốn gì từ Kid.

“Conan? Conan!” Giọng của Chiba cắt ngang dòng suy nghĩ cậu. Shinichi nháy mắt trước khuôn mặt tròn của vị cảnh sát, người đang nhẹ nhàng lắc vai cậu. “Chú cần lấy lại chúng để làm bằng chứng.”

“A, dạ vâng,” cậu mỉm cười, “xin lỗi chú Chiba!”

“Không sao.” Anh đưa ra một cái túi nhựa đựng tang vật đã được dán sẵn nhãn trên đó và Shinichi thả hai chiếc nhẫn vào. “Nhưng mà Conan, cháu…” Anh nhăn mày. “Có lẽ cháu nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng đi loay quanh mấy hiện trường vụ án như vậy nữa. Trông cháu ốm và xanh xao quá.”

Shinichi xoa gáy, mỉm cười hết cỡ để Chiba không nhìn thấy ánh mắt mình. “Dạ vâng! Chúng ta cũng nên ít coi Yaiba mặt nạ vào buổi tối, đúng không ạ?”

Chiba bật cười, sự lo lắng bị xóa tay bởi ngạc nhiên. Anh tháo một bên găng tay và nhẹ nhàng xoa đầu Shinichi. “Được rồi, chú chịu thua. Hai chúng ta đều cần phải đi ngủ sớm.”

Ông Mori than vãn suốt quãng đường về nhà về việc bia của mình đã hết lạnh, và chỉ im lặng khi bước vào căn hộ và thấy Ran đang đứng đó, hai tay chống nạnh nhìn một núi lon bia rỗng đang nằm rải rác trên sàn nhà phòng khách.

Trong lúc phụ việc dọn dẹp, mọi thứ mà cậu nghĩ tới chỉ là về chìa khóa, và tự hỏi liệu linh cảm lần này của mình có ứng nghiệm vào trong vụ này hay không.

Sau khi ông Mori đã đi ngủ, và mặc cho sự mệt mỏi kéo sụp mí mắt mình, Shinichi vẫn cố gắng thức giấc, trùm chăn qua đầu để che đi ánh sáng từ điện thoại. Cậu tìm kiếm những bức hình khác chụp ‘Lady Red’, nhìn chằm chằm mặt dây chuyền trên cổ Scarlett Shimamoto trong các bức hình người mẫu. Không có gì bất thường về mặt hình dạng. Cậu ước gì mình có thể cầm nó để kiếm tra.

Chuyển sang tin nhắn mà cậu đã gửi cho Heiji về tấm hình mà Kid đã chụp được trong cửa hàng của Takizawa, Shinichi phóng to chiếc đồng hồ bỏ túi. Chỉ có thể nhìn thấy một phần, nhưng ngoài độ dày hơn bình thường, chỉ có vẻ đẹp thanh lịch của vỏ máy là đáng để lưu ý. Có thể có thứ gì đó đằng sau bề mặt hơn là bánh răng, đặc biệt là khi xem xét đến kỹ năng của Takizawa trong việc chế tạo và phục hồi đồng hồ.

Cậu xoa mắt, và gửi một tin nhắn đến Kid. Liệu những thứ đó có phải là chìa khóa hay không?

Tháng mười lần này của cậu đỏ thật đấy, thám tử. Kid nhắn lại.

Một ngày nào đó Shinichi sẽ không ngạc nhiên trước sự hiểu biết rộng rãi của Kid, nhưng cậu không biết khi nào ngày đó sẽ tới. Lý do cho việc có hai chiếc chìa khóa mở khóa tên lửa là để không một người nào có thể một mình kiểm soát chúng.

Vậy rốt cuộc sẽ có bao nhiêu thứ đó đây?

Tôi hy vọng là không quá hai. Cậu chạm ngón tay cái của mình dọc theo cạnh điện thoại. Thứ sáu, Osaka, điều tra chiếc chìa khóa thứ ba?

Bao nhiêu ngày?

Ba, ở nhà Hattori.

Làm thám tử không lây chứ?

Shinichi cắn môi để không bật ra tiếng cười. Ý cậu là gì?

Nếu tôi dành thời gian với một vị thám tử đặc biệt, tôi sẽ không nhiễm phải virus thám tử đấy chứ?

Shinichi cuộn mắt, suy nghĩ câu trả lời. Tôi đi ngủ đây.

Là cậu nhắn cho tôi trước. Osaka ✔️✔️✔️. Dấu ba chấm thông báo tin nhắn khác chuẩn bị được gửi đến. Chúc ngủ ngon, thám tử nhí ❤️.

Biến thái. Shinichi trả lời, nhưng sau khi cất chiếc điện thoại đi và nhắm mắt lại, suy nghĩ không còn quấy rối bản thân nữa và cậu dần chìm vào giấc ngủ.

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

102 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page