top of page
Moonlightl

Chương 77

“Tôi cũng muốn cậu đi theo, nhưng tôi nghĩ đám nhóc sẽ đòi tới.” Shinichi đeo lại chiếc kính lên gương mặt.

“Vậy cháu định để Hattori tới đón, hay là để Ran dẫn đi?” Agasa hỏi và thấy Shinichi khẽ cắn môi mình.

“Cháu có kế khác,” Shinichi nói, cảm nhận chiếc điện thoại đè vào hông mình. “Đừng lo lắng, cháu sẽ không đi một mình đâu.” Cậu liếc nhìn qua đồng hồ. “Cháu phải đi rồi.”

“Phải đảm bảo là cậu không đi một mình.” Haibara đóng chiếc laptop của Shinichi và đặt nó xuống bên cạnh mình. “Trước khi đi, tôi cần lấy mẫu máu của cậu.”

“Được thôi,” Shinichi đi theo tới phòng thí nghiệm, nơi mà từ một vài năm về trước, cô đã sắp xếp thành một khu thử nghiệm dược phẩm khá rộng rãi.

“Mấy mẫu máu đó dùng để làm gì vậy?” Agasa hỏi. “Nghiên cứu khác cho thuốc giải độc APTX?”

“Một thứ giống vậy,” Haibara trả lời, nhìn Shinichi đầy cáu kỉnh. “Cậu cần phải nói cho bác tiến sĩ biết chuyện gì đang xảy ra Kudo.”

“Ông ấy sẽ lo lắng,” Shinichi nói. “Tôi không muốn điều đó xảy ra. Chỉ mình cậu biết là đã đủ tệ rồi.”

“Cậu rốt cuộc đã…” cô lắc hộp nhựa chứa những viên thuốc màu xanh “uống bao nhiêu viên trong một ngày, cho tới thời điểm này?”

Shinichi thở dài. “Tối thiểu là hai, có ngày năm.”

Cô hít sâu. “Quá nhiều rồi đó Kudo. Cơ thể cậu đang dần kháng thuốc.” Haibara cầm lấy dây buộc chặt cánh tay cậu, tiếp đó dùng cồn khử trùng và đâm cây kim vào tĩnh mặt cậu, rút ra một ống máu. Sau đó, cô lấy ống thứ hai và tiếp tục chờ cho đến khi nó đầy hẳn.

“Tôi thì thấy mình giống nghiện thuốc hơn.” Cậu bật cười khi cô nhanh chóng lau đi vết máu còn sót lại, và đặt miếng bông gòn nhỏ lên vết kim. “Nhưng mà tôi có thể làm gì đây? Nó chóng mặt và tôi không thể tập trung được. Đôi khi tôi còn không thể thở, thậm chí chỉ cần phải đi bộ trong một khoảng cách ngắn thôi cũng khiến tôi thở dốc rồi.”

“Cậu ho ra máu chưa?” Cô quan sát và khiến Shinichi nhăn mặt.

“Rồi rồi.” Với cái nhìn sắc bén của Haibara, cậu nhanh chóng trấn an. “Chỉ có vào buổi sáng thôi, cùng với đờm cổ nữa. Cảm giác như ngực của tôi đều đảo lộn vậy. Còn môi thì… chúng có màu xanh. Nhưng mà sau khi tôi thức dậy thì chúng sẽ mờ dần đi.”

“Còn nhịp tim của cậu?” Suy nghĩ đầu tiên của Shinichi là về Kid, lúc mà bàn tay kia đặt lên lưng cậu, và cảm giác trái tim đập mãnh liệt đến mức nào. Nhưng Haibara chắc chắn không phải hỏi về điều đó.

“Mạch đập khá nông và nhanh.” Cậu đưa tay ra để cô tự bắt mạch.

Cô nhíu mày và ghi chú nhịp đập của cậu vào một tờ giấy nhớ ở trên bàn. “Tiếp đến là carbon dioxide. Cậu có hay ngất xỉu và thỉnh thoảng mơ hồ về vị trí mà mình đang đứng?”

“Cái đó sẽ xảy ra à?” Shinichi mở to mắt nhìn Haibara. “Nếu đến đỉnh điểm, tôi sẽ mất phương hướng và hay quên?” Việc mất thể lực đã đủ tồi tệ, còn trí não là tất cả mọi thứ đối với cậu. Đó là những thứ mà cậu bám víu vào trong suốt quá trình lão hóa và chậm rãi từ bỏ cuộc đời của Kudo Shinichi. Bởi vì ít nhất cậu đã luôn tự an ủi bản thân mình, cậu vẫn còn lại tâm trí của Kudo Shinichi.

“Đó một lý do mà tôi không muốn cậu đi đâu một mình.” Haibara khẽ nói. “Trước tuần tới, tôi sẽ cho cậu thử một mẫu thử. Một viên thuốc tốt hơn, hoặc là một mũi tiêm. Thường thì tôi không muốn sử dụng nó với cậu, nhưng chúng ta không còn biện pháp nào khác.”

“Tôi biết,” Shinichi ấn một tay lên bụng. “Tôi biết điều đó.”

Haibara nhìn xuống dưới đất. “Chắc chắn phải có cách chữa trị. Tôi sẽ tìm ra nó.”

“Phá hủy luôn dễ dàng hơn sửa chữa.” Tay Shinichi nắm chặt chiếc áo len của mình, những ngón tay khẽ xuyên qua các sợi len. “Giết người luôn dễ hơn cứu sống. Đó là cách mà thế giới vận hành, Haibara.”

“Đó không phải là bài học mà tôi cần phải biết.” Cô liếc nhìn cậu. “Đừng từ bỏ hy vọng với tôi Kudo.”

“Sẽ không đâu.” Shinichi trả lời, mắt nhìn sang hướng khác. “Chỉ là để chắc chắn thôi, tôi muốn cậu biết tôi không trách cậu vì điều này.” Ánh mắt cô lạnh như băng, và nó khiến cậu rùng mình. “Gặp lại tại trường.”

“Ngày mai tôi sẽ không đi… Tôi còn có việc phải làm.”

“Haibara…”

“Về đi,” cô quay lưng lại. “Trước khi chị Ran tới tìm cậu.”

“Đúng rồi, vậy gặp lại cậu sau.” Cậu đi ra khỏi phòng thí nghiệm và thấy bác tiến sĩ đang rửa chén trong phòng bếp.

“Về sao Shinichi?” Agasa mỉm cười và câu nói tiếp theo bị nghẹn trong cổ họng Shinichi. Cậu nghĩ, để nói cho bác tiến sĩ là điều không thể nào. Càng không thể nói với mọi người. Thật là, việc phải nói mọi thứ với Ran, khi mà cậu thậm chí còn chưa thể nói ra mình là Shinichi, hay là nói với mẹ… Tất cả mọi chuyện thật viễn vông và cậu không làm được điều đó.

Shinichi đã phải mạo hiểm mạng sống của mình rất nhiều lần để giải quyết một vụ án, hoặc là giải cứu một người nào đó. Nhưng cậu chưa bao giờ trải nghiệm nỗi sợ hãi như thế này. Có lẽ là do sự hiểu biết, và sự thật là nó không phải thứ gì đó mà cậu có thể dùng sức mạnh để ngăn cản. Đó là cảm giác tội lỗi, và lúc nào cậu cũng phải nghĩ về những gì mà mình sẽ đánh mất. Thậm chí cậu còn nghĩ rằng cái chết của mình cuối cùng lại chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ là một nạn nhân khác của một tổ chức khổng lồ không biết rõ của ai mà cậu và Haibara đã gọi là Tổ chức áo đen. Một người nữa bất lực trước sự bành trướng của chúng.

“Này, bác tiến sĩ?”

Agasa có lẽ đã nghe thứ gì đó trong giọng Shinichi, bởi vì ông dừng việc rửa cái ly nước cam ép vừa nãy và nhìn cậu gần hơn. “Shinichi?”

“Cháu chỉ muốn…” Cậu mỉm cười. “Cháu chỉ muốn nói cảm ơn.” Cảm ơn vì sự tốt bụng, vì sự tin cậy kỳ lạ, cả những phát minh mà giúp rút ngắn khoảng cách giữa cơ thể này và cơ thể cũ của Shinichi. Và vì đã bảo vệ bí mật của cậu.

“Cảm ơn vì điều gì?” Agasa cũng bật cười. “Vì thiết bị theo dõi mới? Đừng có cảm ơn ta vội! Nhưng mà ta chắc chắn sẽ suy nghĩ ra thứ gì đó.”

“Lúc nào bác cũng vậy mà,” Shinichi nói thật khẽ. “Gặp lại sau nha bác tiến sĩ.”

Trong lúc quay trở lại văn phòng thám tử, cậu gọi cho Heiji.

Gần như điện thoại vừa đổ chuông, Heiji đã trả lời. “Kudo?”

“Giọng cậu nghe ngạc nhiên vậy? Có chuyện gì sao?”

Trời vào đêm, các bóng điện đường bắt đầu chiếu sáng lấp lánh, và bất chấp giá lạnh, những con bướm đêm vẫn tụ tập quanh các nguồn sáng. Shinichi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé trong màn đêm như vậy, đặc biệt là khi bước đi một mình. Trời tối không khiến cậu sợ hãi, bởi vì nỗi sợ của Shinichi chưa bao giờ có nguy cơ trở thành hiện thực, nhưng nó khiến cậu nhận thức được sự tồn tại hiện giờ của bản thân.

“Tôi tưởng cậu giận tôi, bởi vì chuyện ngày hôm qua. Tôi đoán là mình đã sai.” Giọng của Heiji nghe không chắc chắn và Shinichi chợt thở dài.

“Tôi không giận. Không phải lỗi của cậu nếu cậu không hiểu chuyện này. Cảm xúc của một ai đó không phải giống như một câu đố chỉ có một đáp án.”

“Cũng phải,” Heiji trả lời. “Đặc biệt khi nó thuộc về cậu.”

“Là sao?”

“Có đôi khi nếu như không muốn người khác cảm nhận được, cậu sẽ che giấu nó.” Heiji cười khô khan. “Mà thôi đi, cậu gọi làm gì vậy? Tôi đã tìm thấy lịch trình của người đàn ông đó. Ông ta sẽ ở lại Osaka cho tới thứ ba tuần sau để khởi động quay lại bộ phim Gomera bởi vì nó định sẽ công chiếu ở đây.”

“Tôi đoán là ai đó đã cảm thấy mệt mỏi khi mọi chuyện không thể tiến triển ở Tokyo. Tôi dự định xuống vào thứ sáu.”

“Chỉ cậu?” Heiji cẩn thận hỏi, và đột nhiên Shinichi nhận ra mình có tin nhắn ở điện thoại khác. “Một mình?”

“Không. Có lẽ là không. Tôi sẽ mang theo một người khác. Chúng tôi sẽ ở khách sạn…”

“Nghĩ cũng đừng có nghĩ,” Heiji cắt ngang. “Mẹ tôi sẽ hành xác tôi nếu biết tôi để cậu ở khách sạn. Ở nhà tôi vẫn còn đủ phòng cho cậu và bạn cậu.”

“Cảm ơn cậu, Hattori.”

“Không có gì, Kudo. Cậu có muốn tôi điều tra xem ai là vệ sĩ cho Groves không? Tôi có thể hỏi chú Okita về điều đó.”

“Còn gì tuyệt hơn nữa. Nếu được thì cậu kiểm tra xem số lượng vệ sĩ trong vài tuần vừa qua có tăng lên một cách đáng kể hay không.”

“Nếu xét đến vụ giết người gần đây…” Heiji tặc lưỡi. “Cậu nghĩ ông ấy gặp nguy hiểm sao Kudo?”

“Tôi không chắc.” Shinichi nhìn quanh trước khi băng qua đường. “Tôi vẫn chưa nhìn thấy trang sức nào mà ông ấy liên mục mang cho dù đã điều tra qua.”

“Xem ra đó là vật mà một người đàn ông dễ dàng che giấu dưới lớp quần áo.” Heiji lớn tiếng ngạc nhiên. “Vậy là cậu chỉ muốn nói chuyện với ông ta, hay là muốn đặt thiết bị theo dõi lên người ông ấy?”

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

83 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page