top of page
Moonlightl

Chương 76

“Xin lỗi, cậu tìm thấy gì rồi sao?”

Haibara nghiêng đầu một cách khó hiểu. “Cậu đã bị phân tâm cả ngày nay bởi tin nhắn.”

“...”

“Clifford Groves giống nghệ danh hơn là tên thật,” Haibara nói tiếp. “Nó ghi dấu ấn của ông ta với vị trí là trợ lý đạo diễn, nhưng tôi không thể tìm thấy bất kỳ hồ sơ trung học hoặc ảnh kỷ yếu nào. Có thể ông ta đã được giáo dục tại nhà, một điều khá phổ biến ở Mỹ, nhưng… lại hơi kỳ lạ khi không thấy đề cập tới.”

“Vậy tại sao khả năng tiếng Nhật ông ta lại đủ để tìm kiếm công việc ở đây?” Shinichi liếc mắt về lại dòng tin nhắn của Kid. Đảo ngữ? Xáo trộn từ? Dấu thăng này đại biểu cho thứ gì? “Ông ấy không phải người Nhật, cũng không có mối liên quan nào giống vậy.”

“Ông ta đề cập đến trong một cuộc phỏng vấn vào năm 2011 về việc khi còn trẻ, ông đã từng sống với một gia đình người Nhật một vài năm, nhưng tôi không thể tìm ra bất kỳ ghi chú nào về một đứa trẻ Clifford Groves nhận được thị thực để lưu trú dài hạn. Đồng nghĩa với việc cái tên này rất có khả năng chỉ là một nghệ danh.”

“Hay là lý thuyết cho bí mật trăm năm tuổi.” Cậu xoa cổ. “Nhưng Marc Arbogast rõ ràng không phải là Claude Arbogast. Thông qua những hồ sơ mà cậu đã tìm được, chúng ta đã nhìn thấy những bức ảnh chụp chung hai người họ.”

Còn cái gì nữa, thứ gì mà cậu chưa tìm ra? Shinichi không tìm ra lý do tại sao mình lại bận tâm. Có lẽ nó chỉ là thứ gì đó ngốc nghếch giống như tin nhắn cuối cùng. Đầu tiên bằng mật mã Baconian, anh đã nhắn cách dạy một con chim bồ câu nhặt túi, tiếp đó là tin nhắn cậu cảm thấy như thế nào về sushi, thám tử? cùng với một mã hóa hoàn toàn thực đơn sushi ở một quán gần quán bar Blue Parrot, nơi mà Shinichi đã giải quyết một vụ giết người cho ông Mori mà liên quan đến việc lấy hộp phim làm vũ khí.

Shinichi đã nhắn lại là không có ý kiến, và cái kết là nhận được câu trả lời với một chữ Skip, thứ đã khiến cậu phân vân trong suốt lớp học toán, và mặc kệ cuộc trò chuyện của đám bạn bởi cậu đang cố tìm hiểu rốt cuộc anh ta đã sử dụng phương pháp tách chữ bằng một hay là hai đối với bảng chữ katakana. Cuối cùng, cậu đã thực sự viết vội các lựa chọn thay thế cho tới khi nhận ra nó đã được phân lớp: một mã ngụy trang mã điện báo hai đầu những năm 1940 bằng cách sử dụng thứ tự I-RO-HA cho các âm tiết, thay vì A-I-U-E-O hiện đại. Và khi cậu nhận được thông báo tin nhắn cuối cùng, tôi cảm thấy thật chán khi không có cậu để giải trí cho tôi, tí nữa thì cậu đã ném cái điện thoại qua lớp học.

Thay vào đó, cậu đã gửi lại với một dòng từ bài thơ ‘Iroha’, asaki yume miji. Chúng ta không nên có những giấc mơ viển vông.

Ý gì vậy?

Tôi không ở đây để làm trò giải trí cho cậu, vậy nên trưởng thành lên đi. Cậu nhắn lại, trước khi gửi thêm một dòng khác. Nếu cậu dám nói bất cứ điều gì về chiều cao của tôi, tôi sẽ block số của cậu ngay lập tức.

“Có thể nào bức tranh đó đã bị chỉnh sửa rồi không?” Ông ngước lên nhìn nhưng lại thấy Haibara che miệng trong lúc đang quan sát màn hình.

“Cũng có thể, nhưng thực tế khó hơn rất nhiều để chỉnh sửa những bức ảnh được chụp trước khi máy ảnh kỹ thuật số ra đời.”

Bảng tic-tac-toe có cũng có hình dạng giống dấu thăng. Lưới. Lưới? Ba mươi sáu chữ cái. Ba mươi sáu là sáu bình phương. Vậy là lưới sáu nhân sáu? Vậy đây là mật mã lưới. Tiếp đó, Shinichi sắp xếp các chữ cái, điền chúng vào theo thứ tự từ trái sang phải, theo phong cách nước Anh, mỗi ô một chữ cái. Sau đó, cậu lại tiếp tục đảo ngược hướng các chữ cái để đọc, từ trên xuống dưới và từ trái sang phải.

ITSNOTASFUNWITHJIICHANGINGMYBANDAGES.

Thêm vào khoảng cách, tin nhắn sẽ được đọc thành thật không vui mỗi khi ông Jii thay băng gạc cho tôi. Với những chữ cái được in hoa như vậy, nghe giống với giọng điệu la lối của anh ta. Từ những gì mà Shinichi đã thấy, cũng không quá khó để tưởng tượng ra hình ảnh anh ta đang kêu gào.

Thay băng gạc chẳng có lúc nào là vui cả, cậu trả lời. Sau đó cậu nhếch miệng. Có một điểm chung giữa cậu và Hattori, chính là cậu ta cũng rất thích mật mã.

Kid gửi qua cho cậu một một emoji hình con mèo hung dữ và Shinichi bật cười trước khi nhớ ra bản thân không phải đang ở một mình. Haibara và Agasa đang nhìn về phía cậu và mỗi người mang một biểu cảm khác nhau.

“Cái gì?” Cậu gắt, và Haibara nhướng một bên lông mày.

“Tôi đã gọi cậu hai lần, Kudo.” Khóe miệng cô nàng khẽ nhếch, và Shinichi cảm thấy mình như vừa bị bẫy lại vậy, và Haibara hoàn toàn có thể nghiên cứu sâu hơn về bản thân mình. “Cậu có thể rời mắt khỏi điện thoại và nghe một chút đầu mối của chúng tôi không?”

Cậu nuốt xuống và liếm môi. “Xin lỗi.” Đút chiếc điện thoại vào túi, và nó va chạm vào một cái điện thoại khác, khẽ nhắc nhở cậu về thời gian. Đã được một lúc kể từ khi mặt trời lặn, và đèn huỳnh quang chiếu xuống khiến cậu cảm thấy phần cổ mình hơi nóng. “Tôi nghe đây.”

“Tôi đã tìm thấy bức ảnh của Clifford Groves từ năm 1970,” Haibara quay chiếc laptop của Shinichi về hướng cậu. “Bỏ qua quần áo và đầu tóc, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt.”

“Nhưng không phải là ông ta…” Cậu dừng lại và nhìn chằm chằm. Clifford Groves, một nhà đạo diễn phim Nhật người Mỹ, đang nhìn về cậu, với khuôn mặt giống hệt thời ba mươi tuổi, mặc dù đôi mắt và màu tóc có hình dạng khác nhau, nó mờ hơn. Ăn mặc thời thường, trong một bộ vest được thiết kế riêng đắt tiền và choàng tay qua một người phụ nữ mà Shinichi không nhận ra. Họ đang ở Rome, có lẽ là chỗ Spanish Steps. “Anh ta là một kẻ khác.”

“Đúng vậy,” cô nói. “Tôi đã tình cờ nhìn thấy bức ảnh này thông qua thông tin trang web nhận dạng khuôn mặt. Có lẽ đây là người duy nhất trong số các danh tính của anh ta, và cũng không có tên được lưu lại. Đó là do một blog của một nhiếp ảnh gia nghiệp dư người Ý điều hành, anh ta đăng để kỷ niệm lại các tác phẩm trước đây của mình. Tôi nghi ngờ việc chúng ta có thể tìm ra người nào khác hay không.”

“Có thể là họ hàng không? Hay là sự giống nhau kỳ lạ nào đó?” Giống như bản thân cậu và Kid, hoặc là sự giống nhau giữa Aoko và Ran.

“Không khó để tìm thấy người giống nhau, nhưng để phù hợp với một vài điểm mấu chốt lại là điều không thể, thậm chí cho dù có là sinh đôi.” Haibara phóng to tai trái của Groves. “Ví dụ như nốt ruồi.”

Shinichi nhìn xuống tờ báo nằm trên bàn đặt bên cạnh ly cam ép. “Ông ta bây giờ đang ở Osaka, nếu theo như bức ảnh này. Nếu ông ta đủ thông minh sẽ biết được sự an toàn của mình đang bị báo động khi xét đến trường hợp cả Takizawa và Shimamoto đều bị giết hại.”

“Cậu nghĩ bọn họ đã biết Takizawa?”

“Mặc dù ông ta không phải là một người thuộc về công chúng như Groves, Arbogast, hay là Vermouth, nhưng rõ ràng là ông ấy có liên hệ với Arbogast. Họ sẽ chú ý, và nó đã được thông báo trên tin tức. Rất khó để che giấu một thứ giống như vậy, khi mà truyền thông liên tục đưa bất kỳ tin tức gì liên quan tới Kid.”

Câu chuyện trước đó, về Takizawa, đã bị chỉnh sửa rất nhiều, nhưng thực tế là chiếc kính một tròng và chiếc mũ đội đầu được tìm thấy tại hiện trường một vụ giết người là một chi tiết cần được thêm vào.

“Clifford Groves đã được phỏng vấn ở Paris vào tháng Ba năm ngoái,” Haibara đột nhiên nói. “Thời gian phù hợp với thời điểm khi Kanami và Takeuchi tới Paris.”

“Scarlett Shimamoto có đi chung với họ không?” Điện thoại trong tay rung lên nhưng bây giờ cậu đang bận tâm đến vấn đề khác. “Cũng có Chris Vineyard nữa, đúng chứ?”

Đôi mắt Haibara ánh lên vẻ chiến thắng. “Liên hoan phim quốc tế Sofia được tổ chức vào tuần đó. Xem ra Takeuchi và Shimamoto đã tham dự cùng nhau. Chris Vineyard, Marc Arbogast, và Clifford Groves cũng tham dự.”

“Liên hoan phim là lời giải thích tốt nhất việc nhiều người nổi tiếng cùng xuất hiện tại một nơi mà không khiến ai nghi ngờ.” Shinichi trầm ngâm. “Đó cũng là một màn che giấu thích hợp.” Cậu tháo kính mắt xuống và khẽ xoa mắt. “Chúng ta cần nhiều thông tin hơn về Groves. Tôi muốn đặt một máy theo dõi trên người ông ta, nhưng nếu ông ta giống như Vermouth, ông ta sẽ nhanh chóng phát hiện ra nó.”

Agasa nhăn mặt. “Ta có thể phát minh ra thứ gì đó nếu có đủ thời gian.” Ánh mắt ông chìm đắm trong suy nghĩ. “Nó cũng cần phải vượt qua được hệ thống kiểm tra của máy bay, và phải dính ở trên người ông ta trong một khoảng thời gian dài à?”

“Đồng hồ hoặc là ví tiền,” Shinichi nói. “Những thứ đó sẽ luôn được mang theo. Nhưng ví tiền có lẽ sẽ tốt hơn, bởi vì con người thường rất hay quan sát đồng hồ của mình, bất cứ thứ gì ở đó đều có thể khiến người khác chú ý.”

“Vậy là một vỏ nhựa mỏng và các dây dẫn phi kim loại. Ta đã nghiên cứu một thứ tương tự như vậy cho đài phát thanh tàu con thoi nên có lẽ ta có thể kết hợp chúng lại với nhau.”

“Thứ sáu thì sao ạ? Cháu nghĩ hết tuần này sẽ bắt một chuyến tàu xuống Osaka.”

“Cậu định kéo Hattori vào vụ này?” Haibara nhìn cậu và Shinichi gật đầu.

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

Tags:

87 views0 comments

Recent Posts

See All

コメント


bottom of page