Họ tìm ra Kanami Reika là một người phụ nữ sáu mươi mốt tuổi tới từ Yokosuka, với một quá khứ không mấy nổi bật. Bà ấy không có anh chị em, nhưng có bố mẹ già vẫn còn sống và đã làm việc cho nhà Takeuchi từ năm hai mươi tuổi. Không có gì xuất hiện trong bất kỳ cơ sở dữ liệu, cho dù là thông qua việc nhận dạng khuôn mặt hay bất kỳ công cụ nào khác. Cho mọi ý định và mục đích, bà Kanami trong sạch.
Ngồi trong phòng khách nhà bác tiến sĩ vào tối hôm sau, ngay cả sau khi Đội thám tử nhí đã về nhà, Shinichi gần như ném máy tính xách tay của mình trong cơn tức giận. “Tôi bỏ lỡ chỗ nào rồi chứ?” Cậu chà xát ngón tay vào da đầu mình, mặc dù biết rằng nó sẽ trở thành một đống lộn xộn sau trận hành hạ này. “Tôi biết là mình đã đi đúng hướng rồi mà?”
Tiến sĩ Agasa đặt một ly nước cam ép trước mặt cậu, tiếp đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện. “Biết đâu là không liên quan tới lý lịch của bà ta thì sao Shinichi.”
“Cũng đúng. Haibara, cậu có thông tin gì về sở thích, thói quen hay là bất cứ thứ gì khác của bà ta hay không?”
“Rõ ràng là bà ta khá hứng thú với thời trang,” Haibara trả lời, nhanh chóng gõ xuống một loạt trên máy tính bàn. “Sau khi liếc nhanh qua phần tài chính, tôi tìm ra hầu hết số tiền mà bà ta sử dụng đều dùng để mua giày và ví. Một người phụ nữ có sở thích giống tôi.” Cô liếc qua vai mình. “Nhưng mà như vậy không đủ bằng chứng để kết tội bà ta là một tội phạm.”
“Đúng là nó không đủ nhưng tôi vẫn không thể tin được những mối liên kết này lại không có ý nghĩa gì cả. Thậm chí nếu bà ta không phải… là một trong số những con quạ, điều đó không đồng nghĩa là bà ta không thể hoạt động cho chúng. Nhưng chúng sẽ nắm thóp được bà ta ở điểm nào đây?”
“Không có số tiền nào trong tài khoản bà ta được thêm hoặc bớt đi một cách kỳ lạ.” Haibara đẩy người ra khỏi cái máy tính. “Cậu có lẽ sẽ phải lấy thông tin của bà ta từ cách khác. Bà ấy đã từng đến Paris hai năm trước, nhưng có lẽ là Takeuchi cũng đi cùng với bà ta. Chắc là anh ta có cuộc gặp công việc và họ đã ở đó ba ngày.”
“Địa điểm rất đáng nghi, nhưng Takeuchi đã làm việc với rất nhiều công ty nước ngoài, đặc biệt là khi liên quan tới công việc từ thiện. Anh ta dường như đã nhận được tài trợ từ một số nơi ở Hoa Kỳ để chi trả cho một bệnh viện quốc tế mới dành cho người nghèo mà đứng tên bởi Shimamoto. Giữa những dự án như vậy và những động thái trong công ty anh ta, chắc chắn không thể loại trừ rằng chuyến đi hoàn toàn không đơn giản chỉ có một lịch trình đối với cả hai.” Cậu thở dài. “Tôi chỉ cần một lời biện giải để đi nói chuyện với bà ta, hoặc ít nhất là khiến anh Takagi tới gặp bà ta.”
“Hãy cẩn thận Kudo. Nếu bà ta là một trong số chúng, bà ta có thể xem Takagi là người không quan trọng.”
“Rồi, rồi… Tôi chợt nghĩ tới một thứ.” Cậu cầm ly nước ép lên. “Thành viên của tổ chức áo đen mà xuất hiện ở trong xã hội thường có lỗ hổng trong lý lịch của họ. Ví dụ như Vermouth. Bà ta đã từng là Sharon Vineyard, nhưng khi danh tính đó trở nên quá già cỗi, bà ta lại trở thành Chris Vineyard…” Cậu dừng lại khi đang nói giữa chừng, viền ly lạnh lẽo chạm vào môi dưới.
“Shinichi? Cháu ổn chứ?” Agasa nghiêng người về phía trước để nhìn rõ cậu, bộ ria mép ông khẽ giật lên vì lo lắng. “Chuyện gì vậy?”
“Vermouth,” cậu nói, đôi mắt Haibara mở lớn cùng với cậu. “Bà ta loại bỏ thân phận Sharon Vineyard bởi vì…”
“Bởi vì Sharon Vineyard không còn phù hợp nữa.” Giọng của Haibara giao động mãnh liệt. “Kudo, cậu có nghĩ…?”
“Tôi nghĩ chúng ta nên tìm ra số tuổi thật sự của Vermouth, và việc Sharon Vineyard có phải là thân phận đầu tiên của bà ta hay không.” Shinichi uống một ngụm nước và để chất chua đốt cháy cổ họng khô rát của mình. “Thật không ngờ tôi lại bỏ quên nó, thậm chí là sau khi tôi đã gặp bà ta ở đồn cảnh sát. Bà ta giống như Genevieve Maison Rouge Và Takizawa Morisuke. Không sử dụng được.”
“Thật là một đặc tính đáng sợ,” Haibara nhìn xuống bàn tay mình, nghiên cứu thật kỹ những ngón tay ngắn ngủn. “Trẻ mãi không già.”
“Vậy là có ai đó đang cố giết những con người không tuổi và lấy đi viên đá quý từ họ, đồng thời hướng về Kid. Còn Kid thì suốt ngày cố gắng dụ ra những người…” Cậu chần chừ, trước khi quyết định những thông tin nào cần được biết, ít nhất là đối với Haibara, bởi vì cô ấy cũng phần nào liên quan tới vụ việc, “... đã giết bố anh ta, Kid đầu tiên, để tìm hiểu một vài thông tin. Anh ta cũng đang tìm kiếm viên Pandora, một viên đá quý cho người ta sự bất tử.”
“Viên đá mang lại sự bất tử?” Haibara rời khỏi máy tính và tiến tới ngồi cạnh bên bác tiến sĩ, cầm lên ly nước ép của chính mình. “Thật buồn cười.”
“Không phải nó nực cười giống như cái thuốc độc đã đưa một người trở thành con nít, đúng không?” Shinichi uống ngụm nước khác. “Khi tôi hỏi Vermouth lý do vì sao bà ta lại ở trạm cảnh sát, bà ta đã nói: ‘Hãy cứ coi như là tôi đang để mắt tới một thứ khá rắc rối tới bản thân tôi đi.’ Tôi đã chỉ ra vấn đề về việc bà ta đang nói tới ‘bản thân tôi’ mà không phải là ‘bản thân chúng tôi’, và bà ấy cũng không tranh luận nhiều về điều đó.”
Agasa xoa bộ ria mép mình. “Có lẽ nào bà ta cũng là mục tiêu của bọn hung thủ?” Mắt Shinichi mở lớn trước khi đặt chiếc ly đã uống được một nửa xuống cái bàn và chạy tới gần cửa sổ, vị trí mà cậu đã đặt chiếc cặp sách. Cậu lôi ra tờ báo Monday mà mình mua vào sáng hôm nay, mở trang 67 và đưa tới trước mặt tiến sĩ. Ông hỏi, “Cái này là gì vậy?”
“Vermouth, cùng với đạo diễn Clifford Groves, diễn viên Marie Mercier và Marc Arbogast.”
“Marc Arbogast? Người thầm định đồ trang sức?”
“Và Clifford Groves, người đã dính líu một vài tin đồn với Scarlett Shimamoto đến nỗi mà cô Sato đã nghi ngờ bọn họ có mối quan hệ mờ ám.”
Cầm lấy máy tính của Shinichi, Haibara thử tìm kiếm thông tin về Clifford Groves. “Nhà đạo diễn, sinh vào cuối năm 1970. Là người Mỹ và tới từ Chicago. Rất đẹp trai.” Cô ngước nhìn lên khỏi màn hình. “Đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy. Những thông tin chi tiết hơn cần thời gian, và nó cũng sẽ không rút ngắn lại bởi vì cậu như nhìn tôi như thế.”
“Đúng vậy,” Shinichi lôi điện thoại ra để kiểm tra thời gian, và giật bắn người lên khi nó rung, trước khi cậu thở dài tắt máy.
Là điện thoại của Shinichi, Cậu không thường đem cả hai cái tới trường, nhưng vì vài lý do mà cậu hơi lo lắng việc để nó một mình ở nhà. Sẽ không dễ dàng để cậu nhầm lẫn hai cái nhưng nó vẫn tiềm ẩn một vài nguy hiểm khi mang đi cùng một lúc như vậy, ví dụ như bất ngờ có ai cầm nhầm chẳng hạn. Đặc biệt là Ayumi, cô bé dường như không nhận thấy vấn đề khi giật điện thoại của cậu ra khỏi tay hoặc đứng sát lại gần nghe lén trong khi cậu đang nghe một cuộc gọi bí mật.
Nhưng thật tốt khi cậu nghe theo cảm giác của mình và mang nó đi. Kid đã nhắn cho cậu bốn tin nhắn vào ngày hôm nay, với những câu đố nhỏ và một vài ý đánh lừa mà chẳng kèm theo bất kỳ tác dụng gì ngoài việc cập nhập những thứ anh ta thích nếu vô tình nhìn thấy chúng trên mạng.
Lần này là một dãy chữ Romaji bất kỳ.
IAICNNTSTHGDSFHAMANUJNYGONIGBETWIIAS#
Có 36 ký tự, không cách, không hoa. Shinichi khẽ cắn môi. Có rất nhiều khả năng có thể xảy ra. Cậu có thể cần phải loại bỏ sau mỗi ba ký tự, hoặc phải thêm vào khoảng trống và đọc ngược nó lại từ phía sau. Gợi ý duy nhất là dấu thăng, có thể có nghĩa là bất cứ thứ gì. Một con số sao? Có lẽ nó đại diện cho bảng Anh, hoặc một bản nhạc sắc nét. Thậm chí có thể Shinichi cần nghĩ về nó theo mã Baudot, nhưng điều đó có vẻ khó xảy ra nếu xét đến các chữ cái La Mã…”
“Kudo?” Shinichi ngước nhìn lên khỏi điện thoại và thấy Haibara đang nhìn chằm chằm về mình.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments