Shinichi hít sâu, ngửi mùi gỗ khô thoang thoảng cùng với không khí đầu đông. “Tôi không biết liệu mình còn có thể quay trở lại thành Kudo Shinichi hay không, và sẽ không công bằng với tôi khi mãi lưu luyến cô ấy trong ký ức, về những cuộc điện thoại mà hàng tháng trời mới xuất hiện hay thậm chí là các cuộc gặp mặt trực tiếp ngắn ngủi mà chưa bao giờ kéo dài quá vài tiếng đồng hồ. Đối với Ran, điều đó thực sự quá không công bằng Hattori, và tôi sẽ không làm điều đó nữa.”
“Cậu thật sự rất yêu cô ấy,” Heiji nói. “Điều đó còn không đủ sao?”
“Đúng là tôi yêu cô ấy.” Shinichi ngước nhìn lên bầu trời. Thật u ám. Những đám mây xám đen báo hiệu cho một cơn bão sắp đến. “Đó là lý do mà tôi không thể tàn nhẫn.”
“Không lý nào lại được gọi là tàn nhẫn khi đấu tranh cho người cậu yêu!” Giọng Heiji tràn đầy sự giận giữ mà Shinichi khó có thể chấp nhận được những ngày gần đây. Ngay cả khi cậu suy nghĩ về việc tại sao mọi chuyện lại không công bằng đến như vậy, là cậu - Shinichi, người chỉ mới mười sáu tuổi, lại tình cờ phát hiện một hợp đồng mua bán vũ khi và chính nó đã cướp đi cuộc đời cậu, không phải ngay khoảnh khắc, mà là ngày qua ngày, nó giống như việc cố gắng giữ chặt nước trong tay nhưng lại bất lực nhìn nó từ từ rỉ giọt qua kẽ tay cho tới một ngày cậu ra đi với lòng bàn tay trống rỗng và một làn da ẩm ướt như kỷ niệm về tất cả những gì đã có. “Có thể ngày mai cậu lại trở thành Kudo Shinichi! Vậy đến lúc đó cậu sẽ làm gì?”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi quay trở lại làm Kudo Shinichi vào ngày mai? Có gì khác biệt sao? Lũ quạ đó vẫn nghĩ là tôi đã chết, ngoại trừ Vermouth và có lẽ là Kir, cũng bởi vì bọn chúng nghĩ tôi đã chết nên Ran, bác Mori, bố mẹ tôi mới an toàn. Nhờ vậy bác tiến sĩ mới an toàn, và đám nhóc kia cũng an toàn.” Khung cảnh đã dần ổn định và đồng xu bắt đầu nóng dần lên trong lòng bàn tay. “Tôi phải trốn ở đâu đó, hoặc ít nhất là rời xa mọi người. Mất liên lạc với tất cả mọi người và không có khả năng dõi theo bọn họ như bây giờ. Đến lúc đó tôi có nên dẫn cô ấy theo không Hattori? Đưa cô ấy rời xa khỏi ba mẹ, bạn bè, và cuộc đời vốn có của cô ấy?”
“Kudo…”
“Tôi có nên hủy hoại cuộc đời của cô ấy giống như cuộc sống của tôi đã bị hủy hoại hay không? Cô Jodie đã phải chiến đấu với chúng rất nhiều năm Hattori, rồi lại liên tiếp nhìn người bên cạnh mình không ngừng ngã xuống. Đây đã không còn là tên tội phạm mà tôi có thể bắt giữ và tống vào tù. Đây là một tổ chức không rõ số lượng thành viên và còn có kẻ sống hai hay ba kiếp… Sẽ là một khoảng thời gian lâu dài cho tới khi đủ an toàn để tôi nghĩ đến việc trở lại Beika với tư cách là Shinichi. Vậy nên tôi không thể, cũng sẽ không, yêu cầu Ran đợi tôi.”
Tất cả những lời biện minh của cậu đều đã đem ra, và lần đầu tiên khi có thể đem mọi chuyện nói ra, Shinichi cảm thấy bản thân thật nhẹ nhõm. Cậu nghĩ, có lẽ đã đủ thuyết phục để dừng chuyện này lại, ngay cả khi không cần một bằng chứng xác thực: khoảng thời gian còn lại của Kudo Shinichi.
Heiji chửi thề bởi vì bị người nói chặn họng, và Shinichi mỉm cười yếu ớt vì điều đó. Heiji cố gắng để thấu hiểu, nhưng cậu ta thật sự là một chàng trai thẳng tính. Nhưng điều đó lại là một trong những thứ mà Shinichi thích ở Heiji, cái cách mà những gì cậu suy nghĩ đều được thể hiện rõ trong gương mặt và trên ngôn ngữ cơ thể. Hakuba đã gọi cậu ta là gì nhỉ? Nhiệt huyết sao? Phẩm chất đó giúp cho cậu có một tấm lòng từ bi, dũng cảm và cứng rắn, nhưng nó không cho phép cậu nhìn thấy tất cả các sắc thái xám xịt liên quan đến cuộc sống hằng ngày của Shinichi.
Người duy nhất mà Shinichi có thể nói chuyện và hiểu rõ được tình trạng của cậu chỉ có Haibara… và Kid. Anh ta, với bàn tay đặt trên mái tóc của Shinichi và lời trêu chọc nhẹ nhàng, là người biết chính xác cảm giác hằng ngày khi phải ở bên cạnh người mình yêu nhưng lại có một bức tường chắn giữa hai người là như thế nào. Người đó ấm áp, với lớp cơ săn chắc, nụ cười tự tin và cùng với những bí ẩn không tài nào giải thích…
Trái tim trong lồng ngực Shinichi, thứ mà đang chậm rãi nở rộ một cách rõ ràng đã khiến ánh mắt chàng thám tử bị teo nhỏ mở lớn, và gần như khiến cậu làm rơi điện thoại. Điều đó…
Đó không phải thứ mà cậu có thể nghĩ tới. Không phải bây giờ mà cũng không phải là sau này.
“Kudo? Này cậu còn ở đó không Kudo?”
“Còn đây,” Shinichi trả lời. Như điềm báo của những đám mây xám xịt nặng nề, bầu trời nhanh chóng đổ ào ào những cơn mưa. “Không phải thật buồn cười khi cảm giác thời tiết cứ như đang phản chiếu tâm trạng của tôi nhỉ?”
“Giờ cậu lại nói về thứ gì vậy?” Giọng của Heiji đã chuyển dần sang lo lắng, và Shinichi mỉm cười nhẹ nhàng, nhắm mắt lại, cảm nhận cơn lạnh khi nước mưa thấm ướt vào trong quần áo và chảy xuống mặt.
“Trời mưa rồi,” cậu nói. “Tôi phải đi về thôi. Nhưng mà sớm thôi tôi sẽ tới đó gặp cậu, được chứ?”
“Chăm sóc tốt cho bản thân Kudo,” Heiji nói. “Không phải lời khách sáo đâu.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Cậu nháy mắt để rũ bỏ đi những giọt nước mắt chảy vào mắt. “Cậu… thật sự là một người bạn tốt, Hattori. Tôi thật sự… thật sự rất mừng vì chúng ta đã gặp được nhau.” Shinichi cúp máy trước khi Heiji có thể nói điều gì đó, và ngước nhìn về phía ngôi đền trống rỗng. Lúc này cậu chưa muốn quay về văn phòng thám tử. Cậu muốn…
Điện thoại lại run lên với thông báo tin nhắn khác. Từ ‘người bảo vệ sau lưng’.
Shinichi vẫn không hiểu tại sao mình lại chưa thay đổi nó trong điện thoại.
Với thời tiết như thế này, tôi hoàn toàn có thể bị nhiễm lạnh và trốn buổi học ngày mai. Thật may mắn!
Ngón tay Shinichi tê dại tới mức không thể gõ chữ, nhưng cậu cố nhắn: Thêm việc trốn học vào danh sách vi phạm của cậu?
Đồ lót hôm nay của Aoko là màu trắng với cái nơ hồng.
Shinichi bật cười, dùng mu bàn tay dụi mắt, tháo đi cặp kính ướt đẫm sương mù. Cậu lại làm quá mọi chuyện lên rồi. Thế vết thương bị bục ra chưa?
Tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt của cậu lúc này, thám tử. Nhăn nhó, tôi cá luôn đấy!
Cậu cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt của Kid. Trước ngày cuối tuần, cậu chỉ biết được một biểu cảm: nụ cười nhếch mép kiêu ngạo và giễu cợt kéo lên ở khóe miệng bên phải, cùng với đôi mắt xanh sáng không bao giờ có thể lung lay trước bất kỳ điều gì. Nhưng mà, bây giờ, cậu biết đôi lông mày của Kid mỏng và cong, cằm của anh cũng hơi chẻ. Có một đám tàn nhang nhẹ nhàng sẽ biến mất vào mùa đông ở trên mũi, khuôn miệng rộng và đôi môi dày, mọi thứ tạo nên một nụ cười nhếch mép hoàn hảo.
Có lẽ những ngón tay kia đang lạnh cóng nhưng nhiệt độ bên trong lồng ngực Shinichi lại không ngừng tăng nhanh. Cậu tới Paris vào tháng 12 bao giờ chưa?
Nếu chúng ta không phải đuổi theo hung thủ, tôi sẽ nghĩ cậu đang cố tạo một không gian lãng mạn. Shinichi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, không biết phải hồi đáp như thế nào. Nếu như bình thường, cậu sẽ nhắn ‘ngừng việc ve vãn tôi đi’, nhưng rõ ràng nó không tác động tí nào tới anh ta. May là Kid đã nhắn tiếp.
Mà cậu đang mặc màu gì bên trong vậy?
Lần tới, tôi sẽ tự tay bắn cậu. Shinichi nhắn, nhìn ra ngoài đường, theo dõi vô số những chiếc ô đầy màu sắc không ngừng băng qua. Cậu nên quay lại rồi.
Mãi cho tới một lúc sau, khi đã trốn trong phòng tắm và để mặc cho dòng nước nóng chảy từ vòi xuống cơ thể và xóa tan đi cái rùng mình, Shinichi mới có thời gian để kiểm tra điện thoại của Kudo Shinichi.
Có một tin nhắn cuối cùng của Kid. Của tôi là màu tím nha.
Shinichi ghét cái cảm giác khi luồng nhiệt nóng bừng bừng từ bụng truyền thẳng lên ngực, nó nóng như bàn tay của Kid khi vuốt dọc sống lưng cậu, nóng bỏng như nham thạch, cậu ghét bởi vì không hiểu nguyên nhân vì sao. Thật không hợp lý chút nào khi việc suy nghĩ về Kid lại mang lại cho cậu thứ cảm giác này.
Giống như là… Nhưng điều đó, Shinichi biết, là điều không thể nào, vậy nên cậu đã phớt lờ nó và để cho nhiệt độ chậm rãi hạ xuống cùng với nước mưa và mồ hôi dưới làn nước đang chảy xuống từ vòi hoa sen.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments