top of page
Moonlightl

Chương 73

Lễ 2/9 vui vẻ nha mọi người, xin lỗi vì mấy nay không có chương mới :((((

-------------------------------------------------------------------------

Khi điện thoại rung lên, Shinichi giật bắn trước khi lôi nó ra để kiểm tra. Chắt trai của Baal Villion!

Có cả người mẹ mạo danh của Scarlett nữa, một trong các nguyên liệu chính của món ăn.

!!! mật danh 96?

Shinichi mỉm cười gian xảo. 96, ku-ro, màu đen. Tật xấu này anh ta không cách nào bỏ được.

Thứ sáu rồi bàn bạc chi tiết hơn. Cậu chần chừ, trước khi nhắn thêm: bụng cậu?

Cậu rất dễ thương khi lo lắng đấy. Kid chỉ nhắn lại như vậy. Shinichi thật sự muốn gọi cho anh và nói rằng không phải thế, nhưng cậu lo hướng đi của cuộc gọi sẽ quay trở lại mình, và khi mà mọi thứ đều đau nhức như lúc này, cậu nghĩ bản thân mình cũng không muốn phô ra.

Mặc dù không phải là bằng cách trêu đùa. Đó là thứ mà Kid thường làm, không phải cậu.

Vậy nên Shinichi chỉ đơn giản đóng ứng dụng tin nhắn, và sau một lúc lướt qua danh sách gọi điện, cậu gọi cho Heiji.

“Kudo!” Gần như sau khi đổ chuông, tiếng của Hattori vang lên. “Tên chết tiệt kia, cậu dám cúp máy tôi vào ngày hôm qua!”

“Đó không phải lúc thích hợp,” Shinichi trả lời. Một trong những linh mục của ngôi đền đang quét các bậc thang, cẩn trọng nhìn lên bầu trời trước khi tăng nhanh tốc độ.

“Gì, bộ bà chị ở đó hả?”

“Chắc chắn có sự gia nhập của Tổ chức áo đen trong việc này.” Shinichi hít sâu, nhưng lượng không khí đi vào cơ thể dường như lại không đủ, và cơn chóng mặt ùa tới. “Có lẽ liên quan tới tên trộm đá quý, hoặc là tên giết người, hoặc là đang truy đuổi Kid. Không biết nhưng chắc chắn là Vermouth đang làm như vậy.” Cậu nhắm nghiền mắt lại.

“Kudo, giọng cậu nghe không ổn lắm. Lại cảm lạnh nữa à?”

“Tôi không sao.” Không sao. Cậu liếm nhẹ đôi môi. “Người đàn ông trên tin tức. Tên đã bị chặt đầu ấy, hắn gọi là Snake, và liên quan đến vụ giết Kaito Kid.”

“Cái gì? Kudo rốt cuộc là cậu đang nói gì vậy?”

Cho dù đã nhắm chặt mắt, cậu vẫn không thể ngăn cản được việc thế giới đang quay cuồng. Không đủ oxy để hô hấp. Cậu cố gắng hít thở chậm rãi, và cuối cùng, cuối cùng thì cũng đã đủ không khí.

“Kudo? Cậu vẫn còn đó chứ?”

“Ý tôi là Kid trước đây. Kid đầu tiên đã bị giết hại và hiện trường đã được sắp xếp như một vụ tai nạn. Không bằng chứng, không đầu mối, và danh tính dân sự của người đó đã bị chìm sâu mà không một người nào biết được.”

Heiji thả nhẹ tiếng huýt sáo. “Nghe thật quen thuộc không phải sao?”

“Đúng vậy.” Cậu bấu chặt móng tay vào bắp chân mình, cảm giác đau đớn nhanh chóng tập trung về một chỗ. Shinichi mở mắt và với tay tới chiếc cặp, lôi ra một chiếc hộp nhựa chứa đầy thuốc. Bằng bàn tay run rẩy mà suýt nữa đã đánh rơi, cậu đẩy một viên thuốc vào miệng. “Hai người bị giết khác cũng có mối liên kết với đá quý, giống với lý do mà Kid đầu tiên bị sát hại. Mối liên kết chính là đá quý.”

“Vậy đây thật sự là một vụ án chưa có lời giải với rất ít đầu mối?

“Không hẳn là không có. Tôi vẫn chưa tìm ra tất cả, nhưng có vài đầu mối hướng về Osaka. Một người đàn ông tên Marc Arbogast và đạo diễn tên Clifford Groves. Không biết cậu…”

“Tôi sẽ điều tra thử về nơi mà bọn họ đang ở.” Cậu có thể tưởng tượng được Heiji vừa nói vừa xoay chiếc mũ lại. “Vậy cậu và cô bạn gái sẽ tới đây điều tra?”

“Ran không phải là bạn gái tôi.” Shinichi trả lời. Những vị khách lớn tuổi cuối cùng khi đến thăm ngôi đền cũng bước dần xuống bậc cầu thang thép. Người linh mục đền thờ nhìn về hướng Shinichi như thể ông đang thắc mắc tại sao cậu lại ở đây, nhưng Shinichi chỉ mỉm cười ấm áp trở lại. Có lẽ như vậy là đủ, bởi vì ông ấy đã gật đầu trước khi quay trở lại sảnh chính. Bây giờ Shinichi mới thật sự ở một mình. Thật hiếm khi có một người ở trung tâm Tokyo này lại tận hưởng sự cô độc thật sự.

Heiji càu nhàu. “Cậu lúc nào cũng nói vậy, nhưng chính tôi nghe thấy cậu bày tỏ với cô ấy!”

“Tôi đã dùng loại thuốc giảm độc tạm thời cuối cùng mà tôi có thể dùng một cách an toàn cách đây sáu tuần. Tôi đã nói là mình sẽ không quay trở lại.” Shinichi mò tay vào túi và lục lọi cho tới khi tìm thấy đồng 5 yên mà Kid đã đưa cho cậu. Cảm giác khi chà đầu ngón tay lên viền kim loại thật dễ chịu. “Tôi nghĩ… Cô ấy đang tìm hiểu Hondou Eisuke.”

“Cái cậu nhõng nhẽo có chị gái là CIA đang làm gián điệp trong tổ chức?” Heiji khịt mũi. “Cậu tốt hơn rất nhiều so với một chàng trai bốc đại ở trên phố Kudo.”

“Cậu ta thật sự thích cô ấy, hơn nữa Ran cũng vậy. Bây giờ cậu ta đang ở Tokyo đấy cậu biết không? Bởi vì cậu ta đã tìm thấy chị mình, và biết được cô ấy đang ở đâu nên cậu ta đã rút khỏi mọi chuyện. Vậy nên…” Cậu lướt dọc theo các đường rãnh của đồng 5 yên giống như cái cách mà Kid đã nhẹ nhàng vuốt ve trên sống lưng mình vậy. “Không sao cả. Tôi ổn, và mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Tiếng xe cộ ngoài đường phố trở nên inh ỏi hơn bởi giờ cao điểm. Các tài xế taxi dần trở nên mất kiên nhẫn, còn người đi bộ thì lũ lượt băng qua đường bởi vì bọn họ muốn về nhà trước khi cơn bão đổ tới.

“Vậu Ran sẽ dần liên quan tới một người khác, và cậu hoàn toàn ổn với điều đó?” Giọng Heiji nghe có vẻ phẫn nộ nhưng cậu không biết là cậu ta đang bực tức người nào. Tất cả mọi thứ mà cậu biết chỉ là đã đủ tệ khi cảm nhận điều này nên càng không cần thiết khi Heiji cứ xát muối vào nó. Mọi chuyện sẽ rất khác biệt với sự đồng cảm và đồng hành thầm lặng của Kid. “Tại sao cậu không nói gì với tôi hết?!”

“Bởi vì tôi biết cậu sẽ phản ứng như thế này,” Shinichi trả lời. “Nhưng rồi tôi cũng phải quen với mọi chuyện thôi, không phải sao? Tôi còn có thể làm gì đây? Cấm cô ấy sống cuộc đời mà tôi từng hy vọng cô ấy có?”

“Nếu đó là Kazuha…” Heiji kho khan. “Tôi chỉ nghĩ mình sẽ không để người nào nhắm vào người con gái của tôi nằm xuống đất một cách dễ dàng.”

“Cô ấy là một cô gái độc lập, còn tôi… Tôi muốn cô ấy có được những thứ mà tôi không thể có. Tôi muốn được nhìn thấy gương mặt vui vẻ kia một lần nữa, không phải là gương mặt buồn phiền mà tất cả đều xuất phát từ tôi.”

“Tại sao?” Giọng nói kia nghe có vẻ đã dịu lại. “Cậu chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm thuốc giải mà Kudo?”

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

71 views0 comments

Recent Posts

See All

Коментарі


bottom of page