top of page
Moonlightl

Chương 72

Trước tòa nhà của Ayumi, bọn họ vẫy tay chào các thành viên cuối cùng của Đội thám tử nhí ngoại trừ Shinichi. Haibara nhìn chằm chằm vào mắt cậu trước khi cô bước theo Ayumi vào bên trong. Có điều cậu đảm bảo cô ấy sẽ gọi lại cho mình. Vì cậu khá chắc chắn với suy luận của bản thân. Có thứ gì đó mà bà Kanami đang che giấu. Cậu lẽ ra không nên bỏ qua những đầu mối nhỏ như thế này.

Sera khẽ ho nhằm kéo sự chú ý của cậu quay trở lại khi mọi người bắt đầu hướng tới văn phòng thám tử Mori. “Nhưng đó không phải là phần thú vị nhất của vụ trộm,” cô nói. “Kid chắc chắn sẽ tức điên lên nếu anh ta biết mình bị lu mờ bởi phát súng của kẻ ám sát.”

“Đúng rồi, dù gì thì cũng cảm ơn chị… Hình như lúc nào chị cũng là người bảo vệ em khỏi mấy viên đạn.”

Sera hất tung mái tóc mình. “Không có gì. Dù gì thì chị cũng đã hứa với Ran rồi.” Tiếp đó cô nhìn về phía Ran, Sonoko và Hondou đang đi ở đằng trước, cố tình bước chậm lại để tạo ra một khoảng trống lớn. “Em cũng chú ý tới, phải không?” Cô thì thầm, và Shinichi ngước nhìn từ khóe mắt mà không quay lại đối mặt với cô. “Lúc đó Kid đã bị bắn.”

“Vâng,” Shinichi thừa nhận. “Em thấy chị đuổi theo tên bắn súng, nên em đã chạy theo Kid.” Cậu cẩn thận lựa lời. “Em thấy anh ta chạy tới một vị trí bí mật trong khu vườn, em đã đi theo nhưng lại bị mất dấu ở lối thoát hiểm. Có lẽ trợ thủ đã giúp anh ta chạy trốn. Em có nhìn xung quanh để xem còn dấu vết gì lưu lại hay không, tiếp đó bác Agasa đã đón em qua nhà ông ấy.”

“Chị thắc mắc tại sao người đàn ông đó lại cố gắng bắn anh ta.” Sera nghịch ngợm với cái nút trên áo khoác đồng phục. “Chị cũng thắc mắc rốt cuộc người nào đã giết ông ta. Xem ra Kid liên quan tới thứ gì đó khủng khiếp hơn so với tưởng tượng của chúng ta, phải không?”

“Có thể xem xét đến trường hợp đó.”

“Tại sao em không quay lại? Ý chị là sau khi em đuổi theo Kid?” Ánh mắt của Shinichi chuyển tới phía trước và đặt vào Hondou, người đang đi quá gần Ran. “Bởi vì Hondou Eisuke?”

Không, nhưng mà không phải lời biện giải đó rất phù hợp hay sao? Shinichi chỉ nhún vai, và cô nàng vòng hai tay qua sau đầu.

“Em không thích cậu ta, phải không?” Có chút nuối tiếc trong giọng nói của cô ấy.

“Không có.” Shinichi giật cái nơ cổ. “Chỉ là không quen thuộc thôi.”

“Thật lạ khi nghe em nói điều đó. Em luôn có thể bắt kịp tiến độ rất nhanh trước đây.” Sera nhe chiếc răng sắc nhọn của cô. “Xem ra cậu ta phải vượt qua thử thách này đây.”

“Đó không phải là thứ mà em có thể quyết định.” Cậu nói, “cái đó thuộc về chị Ran.”

“Oh?” Sera tặng cho cậu một cái ánh mắt hứng thú. “Cái đó…”

“Masumi!” Sonoko la lên và khiến cho cả Sera và Shinichi giật mình, “Cậu biết Marie Mercier là ai đúng không?”

“Eh?” Shinichi không chút ấn tượng nhìn về phía Sonoko. “Ai?”

“Diễn viên đó!” Sonoko vỗ mạnh tay. “Một nữ diễn viên xinh đẹp và thời trang trong bộ phim cuối cùng của thám tử Samonji!” Cô thở dài. “Mình cá là cô ấy không bao giờ gặp vấn đề với bọn con trai.”

“Nghe cứ như chị có vấn đề với bọn con trai vậy.” Shinichi nhận xét và nhận được cái nhìn sắc lẹm từ cô nàng.

“Đừng có nói như thể nhóc hiểu trái tim của một cô nàng trong mối quan hệ lâu dài, tên chuột láu cá kia!” Cô nghểnh mặt lên trời. “Nhưng mà, Masumi!” Sonoko giơ một quyển tạp chí đến trước mặt Sera. “Cậu nghĩ diễn viên nào là bạn gái của Clifford Groves? Ran bảo là Chris Vineyard, nhưng mà…”

“Sonoko, không nghiêm trọng vậy đâu! Cô ấy chỉ trông giống với mẹ cô ấy thôi, với lại mình là fan của Sharon Vineyard từ hồi gặp bà ấy ở New York, nên mình biết có mỗi Chris Vineyard à!”

“Eisuke cũng không có ý kiến nữa!” Sonoko cau có với cậu ta như thể việc không có tí hiểu biết nào về chuyện bên lề trong ngành giải trí là một thiếu sót cơ bản, “nên là chúng ta cần một ứng viên! Cậu đã sống ở Mỹ nên cậu chắc chắn đã nhìn thấy bọn họ nhiều hơn tụi mình!” Cô nàng lắc lắc quyển tạp chí. “Vậy cậu nghĩ người đó sẽ là ai đây?”

“Không phải việc thảo luận về vấn đề này có chút tự tiên sao?” Shinichi trầm ngâm lớn tiếng và cái nhìn của Sonoko khiến cậu nổi hết da gà. “Rồi, rồi, một đứa nhóc, không được phép có ý kiến, em đã hiểu.”

“Thông minh đấy, tên nhóc con!”

Sera cầm lấy quyển tạp chí. “Mình chưa từng thấy họ ở cùng nhau,” cô híp mắt nhìn vào tấm ảnh. “Giống như có hai người đàn ông và hai người phụ nữ cùng đi ra khỏi nhà hàng?”

“Chính xác!” Sonoko nói. “Tớ không biết người đàn ông còn lại là ai… mà có lẽ chẳng là ai cả… nhưng hai người đàn ông và hai người phụ nữ đi ra từ một trong những nhà hàng đắt tiền nhất ở Osaka? Rõ ràng là một buổi date!”

“Bức ảnh của Chris Vineyard?” Shinichi với lấy quyển tạp chí từ tay Sera. Cậu bật chế độ chiếc kính và kiểm tra tấm hình mà paparazzi chụp được.

Nó thật sự giống với bà ta, Shinichi ngạc nhiên nhìn về phần cổ áo trước khi quay sang người phụ nữ còn lại, một người phụ nữ tóc nâu hấp dẫn với làn da ngăm đen và đôi mắt sâu thẳm. Cùng với họ là hai người đàn ông, một người trong số họ Shinichi nhận ra là đạo diễn, người còn lại… hơi thở của Shinichi tắc nghẽn trong cổ họng.

Người đàn ông còn lại là Marc Arbogast, thợ kim hoàn mà cậu và Kid vừa mới tìm kiếm vào tối hôm qua. Nó là một đầu mối, là mối liên hệ. Đầu óc Shinichi nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng tìm ra bất kỳ lời đồn nào mà cậu đã được nghe về Mercier, và về Groves. Hình như Satou đã từng đề cập đến việc ông ta có mối quan hệ mập mờ gì đó với Scarlett Shimamoto? Bức ảnh này được chụp từ khi nào? “Tấm hình này được chụp từ khi nào vậy chị Sonoko?”

“Tuần này,” cô nàng giật quyển tạp chí lại trước khi cậu kịp nhìn thêm thông tin gì khác ngoài số trang. “Em đang nhìn vào ngực cô ấy đúng không, nhóc biến thái?” Cô nàng ngồi xổm xuống và chĩa vào cậu cuộn báo đã được cuộn tròn lại, và cậu nhe răng nhìn cô.

“Tránh ra đi, đồ đàn bà hung dữ!” Shinichi nạt lại trước khi kịp bịt miệng mình.

Ran nhìn cậu như thể cô vừa mới gặp ma vậy. Shinichi đã từng có phản ứng này với Sonoko hàng trăm lần trước đây… nói đúng hơn là phản ứng khi bọn họ vẫn còn là học sinh trung học… nhưng chưa bao giờ khi làm Conan, mặc dù là trong suy nghĩ cậu đã từng làm nó hàng triệu lần. “Ý em là… Xin lỗi, bây giờ em rất mệt nên chắc là em không tham dự buổi tiệc rồi!”

“Conan?” Ran vẫn nhìn chằm chằm về phía cậu, còn Sonoko thì xuất hiện biểu hiện lạ lẫm nhất trên gương mặt. Biểu cảm thường ngày của Hondou lại trở nên bằng phẳng và không cách nào nhận ra. Đột nhiên, Shinichi cảm thấy thật sự rất mệt mỏi.

Cậu né tránh cái nhìn của bọn họ và dời mắt về cái vỉa hè sứt mẻ. Cậu đã buông bỏ tính phòng vệ của mình rồi sao? Cậu không biết nguyên nhân là do cơn đau đầu hay là do bản thân mình mắc bẫy. “Em đi tới nhà bác tiến sĩ nhé chị Ran?” Cậu xoa tóc, như thể cố gắng vuốt xuống bầu không khí nghiêm trọng này, còn bước chân đã lùi dần về phía sau. Và khi mà người kia không hề ngăn cản, cậu quay đầu về hướng ngược lại, chiếc cặp sốc nảy sau lưng khi cậu bỏ lại nhóm học sinh trung học ở phía sau.

Cậu dừng chạy sau khi quẹo qua con ngõ ngay trước tiệm sách ưa thích của mình, đùi căng lên vì sự quá sức. Tuyệt thật, giờ thì chỉ cần chạy thêm một khúc nữa thôi cậu cũng có thể nằm vật ra đó. Phổi như bị đốt cháy, còn đầu thì choáng váng sau khoảng hoạt động vừa rồi. Như vậy làm sao cậu có thể đuổi theo mấy tên tội phạm đây?

Shinichi dựa vào bức tường của tòa nhà, để mặc cho mọi người bước qua trong lúc đang cố gắng suy nghĩ. Vừa nãy, mắt Ran ánh lên vẻ nhận ra. Chắc chắn đây không phải lần đầu tiên, nhưng mà…

Cậu lắc đầu. Cậu sẽ giải thích về hành động vừa nãy sau, có lẽ sẽ nhắc tới bộ phim mà cậu đã coi trong lần sinh nhật thứ mười ba, khi mà cậu và Sonoko vừa la hét vừa đuổi nhau và cái kết là nguyên mẫu bánh kem ở trên mặt cậu. Cậu chỉ cần nói với cô ấy là gần đây mình vừa xem lại bộ phim đó, và đó là lý do vì sao… Có thể sẽ không hoàn hảo, nhưng nó sẽ che giấu được phần nào.

Cậu lôi ra chiếc điện thoại của Shinichi từ đáy cặp và mở nó tới tin nhắn gần nhất. Đọc lại tin mà Kid đã gửi cậu vào tối hôm qua, và sau một khoảng chần chừ, Shinichi nhắn Tạp chí Monday, trang 67.

Vài phút sau Kid mới nhắn tin lại cho cậu. Trong thời gian đó, Shinichi cố gắng lê bước chân mình tới đền thờ địa phương, nơi mà năm ngoái bọn họ cùng nhau ngắm cây hoa anh đào. Lúc này không có quá nhiều khách, bởi những cây dương đào và hoa anh đào không quá đẹp mắt trong mùa thu. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế đá dài lạnh lẽo, co đầu gối lên trước ngực và vòng tay quanh đó để cúi đầu suy nghĩ.

Nếu như Marc Arbogast biết Chris Vineyard, hay nói là biết Vermouth, còn bà ta biết Clifford Groves, người có mối liên kết với Scarlett Shimamoto, như vậy đã dứt khoát có mối quan hệ trong đó.

Khi điện thoại run lên, Shinichi giật bắn trước khi lôi nó ra để kiểm tra.

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

86 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page