Cuối cùng là nguyên ngày hôm đó Shinichi không có cơ hội nào để nói rõ mọi chuyện với Haibara vì Ayumi liên tục bám theo cậu, còn Genta và Mitsuhiko thì ghen tị về điều đó, thành ra đa phần thời gian cậu đều phải giải quyết với những lời phàn nàn từ hai nhóm người này mỗi khi giờ giải lao diễn ra. Haibara có vẻ rất thích thú với những chuyện như thế này, nhưng cậu lại ghét nó. Tại sao khi cùng bị teo nhỏ, Haibara lại cảm thấy mọi chuyện dễ dàng như vậy nhỉ?
Sau giờ học, mỗi người đều bận công việc của chính mình. Mitsuhiko phải đi gặp nha sĩ còn Genta thì đi mua đồ với mẹ cậu ấy. Haibara với Ayumi thì có kế hoạch gì đó mà Shinichi đã được ‘cảnh cáo’ là không được phép hỏi về nó. Cuối cùng là chính bản thân cậu cùng định dành thời gian buổi chiều để giúp đỡ ông Mori với vụ án mất tích mà phần nhiều thiên về chứng ‘khủng hoảng tiền hôn nhân’ hơn là bị ai đó bắt cóc.
Ran, Sonoko, Hondou và Sera ghé qua để đón bọn họ, và với nhóm học sinh trung học đang làm phân tâm ba đứa học sinh tiểu học thật sự, Shinichi và Haibara đi chậm lại phía sau để thì thầm.
“Vậy, châu Âu?” Haibara lên tiếng, cậu liếc mắt qua cô nàng.
“Đọc trộm điện thoại của tôi?”
“Cậu đề cập tới việc tìm ra đầu mối từ đống nghiên cứu của tôi, hơn nữa, cậu đang tìm các chuyến bay đi tới London.”
Shinichi đành phải giải thích. “Marc Arbogast rõ ràng có liên quan đến vụ án. Cho dù là thứ gì đã được gửi tới Takizawa, khả năng cao là nó đến từ Marc Arbogast, và chúng ta sẽ phải tìm ra đó là cái gì và tại sao. Biết đâu nó sẽ giúp chúng ta tìm ra lý do vì sao Scarlett Shimamoto bị giết, và hung thủ muốn gì ở Kid.” Cậu thở dài, kéo xuống chiếc nơ cổ. “Không biết thứ này có mối liên hệ gì với Chúng? Snake đã chết rồi, hắn ta cũng truy đuổi Kid nữa. Ueda cũng bị hắn giết, người chắc chắn có mối liên bị với Chúng.”
“Tôi không nghĩ đó là trùng hợp khi Vermouth xuất hiện tại trạm cảnh sát để lấy thông tin,” Haibara thêm vào.
“Tôi biết, Vermouth chưa bao giờ làm bất kỳ điều gì mà không có mục đích.”
“Có một thực tế là cậu đã tìm thấy phần thân của Snake.” Cô nhăn mày. “Có thể đó là một dấu hiệu hoặc lời cảnh báo tới một ai khác, chắc là bên thứ ba trong chuyện này.”
“Việc mọi thứ được sắp xếp một cách hoàn hảo mới là thứ khiến tôi sợ hãi. Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, mọi thứ đã được dàn dựng mà chúng ta thậm chí không biết bất kỳ điều gì đang xảy ra. Shimamoto và Takizawa đã bị sát hại. Nghi phạm duy nhất là một người đàn ông có vẻ ngoài giống với một tội phạm hay là anh trai Shimamoto. Khi mà cảnh sát mang tên tội phạm ra để thẩm vấn, ông ta đã bị sát hại bởi tên Snake này, và trong cùng ngày hôm đó, Snake đã nổ súng bắn Kaito Kid, người bị để lại thông điệp đe dọa ở hiện trường vụ án của Takizawa và Shimamoto. Và kết cục là Snake cũng bị giết chết, đầu bị vứt bỏ ở trụ sở cảnh sát như một lời đe dọa.”
Gió bất chợt thổi và Shinichi rùng mình. Hiệu quả của thuốc đã bắt đầu giảm đi, nhưng cậu sẽ không uống nó trước mặt Haibara. Cậu đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô ấy khi khoảng thời gian hiệu quả giữa hai viên thuốc lúc trước đã giảm xuống ít hơn bốn giờ, hơn nữa, cậu hoàn toàn có thể chịu đựng trước khi về tới nhà.
“Cậu quên mất những viên đá bị đánh cắp.” Cô nói, “Lady Red và Cardinal. Hai món trang sức ngụy trang mà chủ nhân của chúng đeo liên tục.”
“Có quá nhiều góc độ.” Dòng suy nghĩ của Shinichi liên tục thay đổi. “Thứ khiến tôi suy nghĩ nhất là về Ueda.”
“Ông ta đề cập đến Rum.” Mắt Haibara nheo lại. “Chỉ nhiêu đó đã đủ động cơ để ông ấy bị giết chết.”
“Không phải vấn đề đó. Là về việc ông ấy đã làm phẫu thuật thẩm mỹ cho giống với Louis Maison Rouge, điều đó đồng nghĩa với việc Chúng biết sẽ có thời điểm cần sự xuất hiện một người nữa giống với ông ta.”
“Tôi lo là vẫn còn người có khuôn mặt giống vậy ở ngoài kia. Với gương mặt có mối quan hệ với những con quạ, như vậy sẽ không có nghi ngờ, ở một phương diện nào đó, Bọn chúng đứng sau tất cả mọi chuyện. Chúng ta chỉ cần tìm hiểu lý do vì sao.”
Bọn họ dừng trước cổng nhà Genta, và sau khi nói lời chào tạm biệt, cả bọn lại tiếp tục hướng tới nhà của Mitsuhiko. Ran cứ nhất định phải đưa mọi người về đến nhà như thế này, mặc dù Đội thám tử nhí đã tự mình đi tới đủ loại nơi mà còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần so với con đường từ nhà đến trường.
Tất nhiên là bọn họ đều nói dối về những chuyện như vậy để tránh gặp rắc rối với các vị phụ huynh. Giống như Kid đã nói cái gì ấy nhỉ? Nói dối là một kỹ năng sinh tồn?
Có lẽ, đôi khi nên như vậy. Còn lúc khác, nói dối chỉ là cách để trốn tránh khỏi những việc làm xấu xa. Sau cùng thì không phải ai cũng giống Kid, và trong vụ án, mấy kẻ nói dối chỉ khiến cho Shinichi gặp nhiều phiền phức hơn. Nhân chứng không đáng tin có thể dẫn đến những sai lầm vô tận.
Sai lầm? Nhân chứng không đáng tin?
“Haibara… Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều về một thứ đơn giản.”
“Chắc chắn không phải lần đầu tiên.”
“Tôi cần cậu điều tra Kanami Reika khi cậu đi chơi với Ayumi về.”
Điều chỉnh cặp trên lưng, lông mày của Haibara nhíu lại theo dòng suy nghĩ. “Người giúp việc ở biệt thự Takeuchi?”
“Ừ… Bà Kanami đã tìm thấy vị thám tử tư đó, thuê anh ta và cũng là người chịu trách nhiệm cho việc mô tả ở sở cảnh sát. Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng có sự giống nhau giữa Shimamoto và Redhouse. Vậy cậu không nghĩ sẽ rất kỳ lạ nếu như bà ấy không chú ý tới điều đó?”
“Người Nhật thường không nhận ra khi mô tả người ngoại quốc cho cảnh sát. Với lại, các đặc điểm nhận diện cũng không quá nổi bật.”
“Nhưng bức phác họa của bà Kanami lại chính xác đến đáng sợ.” Shinichi thì thầm khi Sera ngước nhìn về phía bọn họ. “Chính là cái lúc mà dựa vào bản phác họa, tên tội phạm đã được đưa ra khỏi ngục giam để phỏng vấn.”
Haibara cau mày sâu hơn. “Cậu nghĩ bà Kanami đã cố tình miêu tả người ở trong tù nhằm mục đích buộc ông ta phải đi ra ngoài để thẩm vấn?”
“Không phải như vậy sẽ cho lũ quạ cơ hội để bịt đầu mối sao?”
“Vậy tại sao mô tả mơ hồ của Takeuchi lại khớp?” Haibara không có vẻ nào là phản đối với giả thuyết của Shinichi, và có lẽ đầu óc nhanh nhẹn của cô ấy cũng đã nghĩ tới vấn đề mà cậu vừa nghĩ. “Anh ta cũng liên quan đến vấn đề này?”
“Có lẽ. Hoặc là Louis Maison Rouge thật đã từng đi tới ngôi biệt thự. Bà Kanami có thể đã dàn xếp vụ việc này theo ý muốn của mình, và nếu như thật sự là vậy, điều đó sẽ giải thích được lý do vì sao hung thủ có thể tìm ra cách để đi vòng quanh ngôi biệt thự một cách dễ dàng, phải không?”
“Tôi sẽ tìm hiểu nó,” cô nói. “Ngay sau khi…”
“Xem ra có ai đó đang gặp rắc rối rồi, đúng không Conan?” Sera bất ngờ lên tiếng. Shinichi ngẩng đầu và phát hiện mọi người đã dừng trước nhà của Mitsuhiko và đang nhìn về phía cậu. “Hai em nói chuyện gì mà chăm chỉ vậy?”
“Higo có lẽ sẽ chuyển đội tới Tokyo Spirits.” Haibara đơn giản nói.
“Em nói đó chỉ là lời đồn thôi.” Shinichi ngay lập tức phối hợp. Chắc chắn là Kid đang ở nơi nào đó trộm cười cậu. “Không đời nào mà Spirit có thể chiêu mộ anh ấy được vì đội feeder chính của họ là Noir Tokyo. Hơn nữa anh ấy cũng sẽ không để Endo ở lại.”
“Ai-chan với Conan lúc nào cũng thì thầm với nhau,” Ayumi phàn nàn trong lúc Mitsuhiko nhìn quanh hai người để xác nhận tính chân thực của lời nói.
“Có bí mật cũng không chịu chia sẻ,” Mitsuhiko vòng tay, gật đầu đồng ý.
“Bí mật tình cảm sao?” Sonoko nhếch lông mày.
Shinichi sững sờ khi khuôn mặt của Ayumi bắt đầu phụng phịu. “Không, không, không có, chỉ là về bóng đá thôi,” cậu nhanh chóng giải thích trong khi Haibara thì khẽ mỉm cười bên cạnh.
Ít ra họ đã thoát nạn khi mẹ của Mitsuhiko với gọi họ từ cửa trước, và Shinichi quyết định để Haibara đi bộ cùng với Ayumi trong đoạn đường còn lại đến tòa nhà chung cư cao tầng nơi Ayumi sống, cậu bước tới bên cạnh Sera trong khi Ran, Sonoko và Hondou đi phía trước.
Houdou vấp trong mỗi bước chân, còn Ran thì tập quen thành thói việc chụp lại cậu ta, hai tay nhanh như chớp chụp lấy áo khoác đồng phục trước khi mặt cậu ta kịp cắm xuống đất. Gương mặt cô đỏ ửng mỗi lần cậu ta nói lời cảm ơn, và Shinichi cảm thấy thật không thể chịu nổi.
“Vụ trộm của Kid chắc chắn mang theo mục đích gì đó, phải không?” Sera kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ của mình.
Mắt mở lớn, Shinichi cố ý nhìn xuống chân. “Thanh tra Nakamori tìm ra đống cánh hoa đó đến từ đâu rồi sao?”
“Không,” cô trả lời. “Không có manh mối nào cả. Cả khu đô thị Tokyo không có cửa hàng hoa nào thiếu hụt một lượng lớn bông như vậy, và rõ ràng là ông ấy đã nộp giấy triệu tập cho hóa đơn bán hàng ở những chuỗi hoa lớn nhưng nó vẫn chưa được thông qua.”
“Ông ấy sẽ không tìm thấy gì đâu.” Shinichi mỉm cười, thầm hy vọng ở góc độ này có thể che giấu nó khỏi Sera. “Anh ta quá cẩn thận trong việc đó.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Opmerkingen