Tiếng chuông ngoài cửa báo hiệu ai đó đang đứng trước cổng ra vào, và Shinichi để mặc cho Kid tự chậm rãi đi xuống khỏi cầu thang.
Không có dấu hiệu nào cho thấy Subaru đang ở trong phòng khách hay trong nhà bếp khi cậu đi tìm anh ấy. Khi cậu quay lại lối ra vào, Shinichi nhìn thấy Kid đang đứng thẫn thờ nhìn về phía giày của mình. Thở dài, cậu cúi xuống mang đôi giày Converse của anh vào, sau đó mới mang cho mình.
“Rồi cậu tính ngày mai mang giày thế nào?” Shinichi lôi chiếc chìa khóa ra và cẩn thận khóa lại cánh cửa ra vào. Tiếp đó hai người đi ra cổng trước, nơi có một chiếc xe đang đỗ. “Đừng làm những việc khiến vết thương nặng thêm.”
“Giày đi học của tôi không có dây buộc, với lại tôi có thể đi về sớm, nên chắc không ai chú ý tới đôi giày không được buộc này đâu.”
Shinichi chớp mắt không chút ngạc nhiên. “Sao cậu đi về sớm được?”
“Nói dối thôi, tất nhiên rồi.” Kid nháy mắt. “Không phải tôi đã nói với cậu, tôi là thiên tài trong vấn đề đó sao.”
“Tất nhiên rồi.” Shinichi lặp lại. “Tôi không biết là mình có thể tự hào với cái tài năng đó giống như cậu hay không. Tôi chỉ cảm thấy thật tồi tệ, đối với việc nói dối.”
“Đó là lý do vì sao mà cậu rất bối rối mỗi khi làm việc đó.” Kid nói khi cậu đang khóa lại cánh cổng ở sau lưng. Jii đã đi ra ngoài chờ đợi với cửa sau xe đã được mở. “Việc cậu sử dụng chất giọng ngọt ngào đó không đồng nghĩa với những thứ cậu nói ra là bình thường cho một đứa trẻ tám tuổi.”
“Nói dối không phải là một kỹ năng mà tôi cần luyện tập trong cuộc đời trước đây của mình.”
“Không phải lúc nào nói dối cũng xấu, cậu biết mà đúng không. Đôi khi nó cần thiết để tồn tại. Nói dối chỉ là một công cụ, và chính người sử dụng mới quyết định nó tốt hay xấu.” Anh cẩn thận ngồi vào ghế sau. “Tôi sẽ gặp cậu sau, thám tử.”
Cánh cửa đóng lại. Shinichi gật đầu như một lời chào tới ông Jii, người đã ngồi vào ghế lái. “Cảm ơn sự trợ giúp của cậu,” ông nói một cách trịnh trọng và đóng cửa trước khi Shinichi kịp trả lời.
“Gặp lại sau,” Cậu nói với con đường vắng, khi chiếc xe của Kid đã hướng tới con đường cao tốc.
Điện thoại chợt run lên. Shinichi lôi ra cái của mình, nhưng màn hình vẫn tối đen.
Lại một đợt run khác, là điện thoại mà cậu thường dùng để gọi cho Ran hay cảnh sát.
Tin nhắn mới
Tôi hy vọng là cậu không phiền, thám tử, nhưng mà tôi có nhập số của mình vào điện thoại cậu rồi nhá ~ Tên của người gửi là ‘Người bảo vệ sau lưng’ được viết bằng những chữ cái Roman. Shinichi ngây người nhìn nó một lúc trước khi nhăn mặt lại.
“Oi, oi,” cậu thì thầm trước khi nhắn lại Tên biến thái.
Tôi sẽ gặp cậu vào thứ Sáu để lấy lại bộ đồ và bộ tóc giả kia. Kid nhắn lại, thông báo đến nhanh đến nỗi cậu suýt làm rớt cái điện thoại của mình.
Shinichi lắc đầu tiếp đó hướng về Văn phòng thám tử Mori. Đường phố thật vắng vẻ, còn Shinichi thì kéo lê từng bước chân của mình. Có chút đau đầu, nhưng cậu cố chấp giữ chặt đồng 5 yên trong túi và tập trung nhìn con đường về nhà.
Thật không tốt khi mà biết rằng thiếu thuốc cậu sẽ yếu như thế này. Cậu còn đang phải giải quyết vụ án, cậu còn trách nhiệm chưa hoàn thành. Chết tiệt. Không có thời gian để Shinichi ngã quỵ, cả về thể chất và tinh thần.
Ánh đèn cửa sổ ở tầng trên văn phòng vẫn còn sáng. Khi cậu mở cánh cửa, Hondou Eisuke vẫn còn nán lại ở đó, mỉm cười lo lắng khi nói chuyện gì đó với Ran. Cậu ta đang ngồi trên sô pha với một cái bọc đá chườm lại vết sưng trên trán, còn Ran thì đang quỳ bên cạnh để kiểm tra lại chiếc kính.
Shinichi nhìn về phía bọn họ, nhìn về sự thoải mái giữa hai người. Houdou đang mê đắm nhìn Ran, còn người con gái thì mỉm cười ngọt ngào khi cô quay lại cậu con trai ngốc nghếch để trả chiếc kính mắt.
“Em về rồi,” cậu lên tiếng, và ánh mắt của Ran giật mình nhìn cậu.
“Conan!” Gương mặt kia nhanh chóng đỏ ửng lên. “Chị… tưởng em đã về nhà từ sớm!”
“Em ngủ quên mất,” cậu tháo đôi giày ra. “Em… đi ngủ đây.” Cậu mỉm cười với cô, quanh co và không để ý, một biểu cảm mà Shinichi cố gắng hết sức để không sử dụng trước mặt Ran, và khiến đôi mắt kia mở lớn. “Ngày mai em phải đi học.” Cậu chuyển mắt tới người con trai. “Rất vui được gặp anh, anh Eisuke!”
“À, ừ, chào em, Conan.” Cậu ta mỉm cười, ngượng ngùng vò mái tóc mình. Nhưng ánh mắt kia lại sắc bén thuộc về người biết rõ thân phận của Shinichi. “Chúc ngủ ngon.”
Cậu cầm lấy viên thuốc màu xanh ra khỏi chiếc cặp và chạy vào phòng tắm, tiếp đó nhanh chóng nuốt nó xuống và mở vòi nước để đánh răng. Cho dù tiếng nước đang chảy, Shinichi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười ngọt ngào kia và… có lẽ Kid nói đúng, hy vọng sẽ có một ngày, cơn đau khi buông tay cô ấy sẽ dễ chịu đi một chút.
Liếc nhìn lên bàn học khi đang chuẩn bị tấm nệm để đi ngủ, ánh mắt rơi xuống con chim gấp mà Kid đã làm cho cậu, lớp giấy bạc khẽ sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Tiếng hạc khóc ngàn năm, một từ đồng âm biểu thị ‘ngàn đời’. Hãy tận hưởng cuộc sống.
Khích lệ thật đấy chứ.
Shinichi leo lên giường, nhưng cậu không tài nào chợp mắt. Tất cả mọi thứ mà cậu có thể làm chỉ là nghe tiếng cười ngọt ngào của Ran qua cánh cửa, và thầm cầu nguyện, một cách khó hiểu, rằng Kid ở đây, áp má vào cánh tay của Shinichi và choàng cánh tay ấm áp đó lên bụng cậu giống như đêm hôm trước. Ít ra như vậy Shinichi sẽ không cảm thấy quá lạnh, cũng như cô đơn một mình.
***
Ở trường, Shinichi mất tập trung hơn bình thường. Cậu không thể chú ý vào thứ gì đó mặc cho đã cố gắng hết sức. Thay vào đó, cậu lén lút tìm kiếm như thứ như thời gian phục hồi vết thương do đạn bắn, hay là giá thành đến châu Âu cho hai người.
Bây giờ thì Conan đã có passport, mặc dù là passport của Mỹ. Ông Yusaku đã dùng một số tài chính hợp pháp và tốn gần một năm để có thể có được nó. Shinichi đã không nhận ra vấn đề khi ông ấy bắt đầu tiến hành, nhưng lúc đó cậu đơn giản chỉ nghĩ tới lúc này thì bản thân đã giải quyết xong mọi chuyện.
Nhưng Edogawa Conan vẫn còn ở đây, và khi mà cậu nhóc càng sống lâu, thì sự tồn tại đó càng rõ rệt.
“Cậu ta đeo một cái mặt nạ, và rồi gương mặt cậu trở nên vừa vặn với nó.” Shinichi lầm bầm.
“George Orwell?” Ngón tay được cắt tỉa của Haibara khẽ gõ lên bàn. “Mẹ tôi có trích dẫn cùng một đoạn trong những cuốn băng mà bà để lại cho tôi. Không ngờ là cậu cũng có sự quan tâm với nó, Edogawa.”
“Bố tôi là tiểu tuyết gia đấy, nên tự nhiên tôi cũng đọc nhiều thôi. Không hiểu sao mọi người lại ngạc nhiên về điều đó nhỉ?”
“Bố cậu là tiểu thuyết gia chuyên viết về những điều bí ẩn, nên tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cậu đọc một quyển sách về tội phạm hay là quyển tiểu thuyết về thám tử Samonji. Nhưng một bài luận của Orwell về Chủ nghĩa đế quốc Anh? Không ngạc nhiên sao được.”
Shinichi cuộn xuống lịch trình chuyến bay SKY JAPAN. “Chỉ là tình cờ thôi, bởi vì trong đó Orwell có nhắc đến quyển tiểu thuyết Sherlock Holmes là một quyển sách ‘hay mà dở’.” Cậu chọn chuyến cách hôm nay ba tuần mặc dù biết rằng lúc đó Kid sẽ rất khó để đi máy bay. Thật may là bọn họ đã lấy được viên đạn ra ngoài. “Ông ấy mô tả những vụ án của Holmes là một quyển sách ‘vẫn có thể đọc được khi nhiều tác phẩm đáng giá đã dần bị suy đồi’.” Rất nhiều chuyến bay này có trạm dừng chân, nhưng Shinichi nghĩ đó không phải là ý kiến quá tuyệt vời khi kéo Kid từ sân bay nước ngoài này sang sân bay nước ngoài khác. Một đường vẫn tốt hơn. “Văn chương tạp nham, khoa trương, gây xúc động mạnh cho người đọc.”
“Khá giống với quyển tiểu thuyết nói về Kaito Kid nhỉ,” Haibara nói. “Như vậy thì không ngạc nhiên vì sao chúng đều ‘tương tác’ với cậu.”
“Không giống đến vậy đâu.” Hai chuyến bay trực tiếp khởi hành vào sáng sớm chỉ có ở tuần cuối cùng của tháng Mười một. Sáng sớm như vậy sẽ không có ai chú ý tới việc một cậu học sinh trung học và một cậu nhóc tiểu học đi ra nước ngoài trong thời gian trường học đang diễn ra. Những chuyến bay sáng sớm thường đồng nghĩa với những chuyến bay khẩn cấp. Thật ra cậu muốn đi sớm hơn, nhưng từ kinh nghiệm cá nhân, Shinichi biết vết thương sẽ đau đớn đến cỡ nào khi cố gắng di chuyển ở môi trường áp suất thấp.
Hơn nữa, họ còn rất nhiều chuyện phải làm, theo dõi Marc Arbogast, và nếu được thì theo đuôi anh ta. Ở trường hợp, đó Kid sẽ là người phù hợp nhất với khả năng theo dõi tài tình của mình…
Ngón tay của Haibara dừng gõ. Cậu ngước đầu lên nhưng chỉ thấy giáo viên đang vẽ ra sơ đồ vòng đời của một loài thực vật ở trên bàn, còn Haibara, người đang ngồi kế bên cậu, lại không chút chần chừ nhìn chằm chằm Shinichi. “Cậu nhìn tôi như thế để làm gì?”
“Cậu đã tìm ra thứ gì đó liên quan đến vụ án, hoặc là cậu đang lo lắng cho tên trộm đó.”
Shinichi rùng mình.
“Hoặc là cả hai.” Sau một hồi suy nghĩ, cô nói thêm. “Có điều gì tôi được phép biết không nhỉ?”
“Không hẳn,” Shinichi trả lời khi cô nàng tiếp tục nhìn cậu. “Ừ thì Kid và tôi có lẽ đã tìm được đầu mối trong đống dữ liệu mà cậu đưa cho chúng tôi.” Giáo viên quay lại và nhìn bọn họ, cậu nhanh chóng đẩy điện thoại và túi quần. “Nói với cậu sau.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments