“Tôi không chắc là liệu sẽ xuất hiện một người nào đó có thể ngăn chặn cậu hay không nếu như cậu thật sự lên kế hoạch kỹ lưỡng để làm việc.” Cậu khịt mũi. “Cậu chính là cái gai trong mắt người khác đấy.” Với tay lên trên để nhấn xả toilet, Shinichi nhìn dòng nước màu hồng nhạt cuộn tròn trước khi biến mất khỏi tầm mắt. “Có lẽ tôi nên còng tay cậu lại để cậu không mơ tưởng gây ra những điều phiền phức khác. Bộ đồ màu cam có vẻ sẽ hợp với cậu hơn là sắc trắng đó.”
“Rồi, rồi, thám tử,” Bàn tay anh vươn ra và vòng nhẹ qua lưng Shinichi, nó không chạm tới mà chỉ mang lại cho người khác cảm giác được bao phủ, đồng thời là sự thoải mái vượt xa những va chạm vật lý. “Tôi tưởng trong mối quan hệ này tôi mới là người chịu trách nhiệm cho việc hài hước chứ.”
“Không phải sao? Tôi chỉ đưa ra một gợi ý hợp lý cho người đã suy nghĩ tiến hành một vụ trộm trong tình huống như thế này. Tôi không thể tin được khi ngoài kia đang có một vụ giết người đe dọa đến tính mạng cậu… còn cậu thì hành động như thể hận hắn ta không biết lạy ông con ở bụi nào.”
“Dễ thương thật đấy… Cái cách mà cậu lo lắng cho tôi.” Anh thì thầm. “Còn cả cách mà cậu lo lắng cho mọi người nữa. Đó chính là điểm hấp dẫn của cậu... Cậu có biết khuôn mặt mình luôn nhăn lại mỗi khi lo lắng không?” Bàn tay anh trượt xuống má Shinichi, và đặt ở đó. Thứ đó bất giác khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé, khi mà những ngón tay thon dài ấy có thể cuộn tròn tới phần cổ của Shinichi còn lòng bàn tay tay thì chạm tới cằm. “Không cần thiết phải chịu đựng gánh nặng của cả thế giới trên đôi vai mình. Bây giờ cũng đã đủ mệt rồi.”
“Vậy thì ai sẽ làm những việc này?” Shinichi không thể nói rõ được bàn tay của Kid rốt cuộc là lạnh hay ấm. Nhưng cảm giác rất tốt và, một cách không tình nguyện, cậu dựa vào nó. “Cậu biết không, dù gì tôi cũng là viên đạn bạc đấy.”
“Tổ chức của cậu toàn mấy tên người sói không à?” Đầu ngón cái anh chạy tới khóe môi cậu. “Nghe thú vị đấy.”
“Để tôi yên đi.” Cậu lại chụp lấy tay Kid, nhưng anh nhanh chóng khép bàn tay của hai người lại với nhau.
“Kid?”
Gương mặt của Kid, thứ mà vừa mới nãy còn tràn đầy vẻ đùa cợt, đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Shinichi khiến cậu cảm thấy ớn lạnh. Cậu không thể nhìn rõ nó, mặc dù cậu nghi ngờ về việc Kid đang cố gắng che giấu cảm xúc mình. Chỉ là trong đôi mắt xanh kia, có thứ gì đó thật lạ lẫm, thứ gì đó khiến Shinichi nhớ tới biển xanh và cậu cảm giác như mình đang bị nhấn chìm.
“Tôi không muốn để cậu một mình.” Tiếp đó, biểu cảm trên gương mặt kia lại thay đổi, và dường như Shinichi cũng đột nhiên bị đẩy lại về đất liền, những con sóng rút đi và để lại cậu trên mảnh đất khô cằn khi nét vui tươi xuất hiện trên gương mặt đó. Cảm xúc thay đổi chóng mặt của người này khiến cậu đau đầu. “Trong lúc cậu tắm rửa, tôi sẽ đi chuẩn bị thứ gì đó đặc biệt cho lớp học vào ngày mai, để kiểm tra thử tính nghi ngờ của Aoko về việc tôi đột nhiên biến mất vào tối ngày hôm qua.”
Shinichi có thể tưởng tượng. Nếu cô ấy có điểm nào đó giống Ran, anh ta sẽ bị mắng té tát. “Cậu thật sự có ý định tỏ ra như mình không hề hấn gì?” Kid chưa từng che giấu sự đau đớn đó trước mặt cậu, với lại cũng chỉ vài giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi anh bị bắn. Không đủ thời gian cho việc phục hồi.
“Hakuba sẽ không có mặt ở đó.” Hơi ấm từ cơ thể của anh biết mất khi Kid đứng dậy. “Tôi chỉ cần thuyết phục Aoko, và nó cũng không khó đến vậy đâu. Nhất là đối với tôi.”
“Tự mãn như mọi khi.” Âm thanh vỡ vụn. Cổ họng cậu có chút đau.
“Mỗi nhà ảo thuật gia tài ba đều biết tính dễ dàng trong việc lừa dối người mà họ muốn lừa.”
“Cậu không nhất thiết phải là nhà ảo thuật mới biết điều đó.” Shinichi nói, chợt suy nghĩ tới Ran. “Bản năng thôi.”
“Nhưng mà tôi cũng không phải rất thường xuyên sử dụng nó.” Kid dựa vào cánh cửa, nhăn mặt. “Với lại giống như cậu dự đoán.” Anh nở nụ cười mệt mỏi. “Đối với các thám tử như cậu, tôi là một quyển sách không có hồi kết, không phải sao?”
Shinichi nhìn Kid, với cái áo sơ mi không cài nút và quần jean kéo thấp dưới hông, và mặc cho cơ thể mệt mỏi tái nhợt cùng với miếng băng gạc băng bó phần lớn xương sườn của mình, bằng cách nào đó, mà anh vẫn giống một bức tranh vẽ, thậm chí là trong bộ đồ thường ngày.
Thật kỳ lạ khi nghĩ về Kid như vậy, khi mà anh ta luôn hoạt náo, bày trò với những màn ảo thuật đơn giản, nhịp chân hay chơi thứ gì đó, nhưng Shinichi nghĩ nếu như cậu quay video về Kid, mỗi khoảnh khắc tĩnh lặng sẽ là một bức chân dung thu hút riêng biệt.
Thậm chí còn kỳ lạ hơn khi Kid ở đây, ở trong nhà cậu, ngủ trên giường cậu, và đang đứng trong phòng tắm của Shinichi, đùa giỡn qua lại như thể họ là những người bạn lâu năm trong khi thực tế chỉ mới có một tháng kể từ lần đầu tiên anh gặp cậu mà không phải thông qua một vụ trộm. Bản thân Shinichi cũng không để một người lạ tiến lại mình quá gần nhanh như vậy, càng không nhanh như vậy khi tin tưởng một người khác.
Nhưng có lẽ bởi vì nếu như Kid là một bức tranh, anh ấy sẽ giống như ‘The Blue Room’ của Picasso, thứ mà bên dưới hình ảnh một người phụ nữ nổi tiếng trong nhà tắm là một kiểu người khác. Mọi thứ đã được che giấu dưới lớp cọ ở một hướng đi khác biệt nhằm tránh ánh mắt người đời khỏi việc thấu hiểu toàn bộ bức tranh. Kid chính là người đã ẩn đi dưới hàng tá lớp sơn, và Shinichi sẽ tiếp tục là người không thể ngừng nghỉ nếu không thể nhìn thấu được nó.
Kid thu hút ánh nhìn của cậu, giống như bức tranh đặc sắc ở phòng trưng bày, và nó khiến Shinichi quay lại nhìn hết lần này đến lần khác, tìm kiếm điều gì đó mới mẻ sau mỗi lần ghé thăm; bởi vì mỗi khi cậu tìm thấy được điều gì mới mẻ ở Kid là cậu lại nhận ra còn hàng trăm thứ mà cậu chưa được biết. Shinichi đã luôn không ngừng theo đuổi một điều bí ẩn gì đó, phải không?
“Cậu không phải.” Shinichi bắt gặp ánh mắt của Kid. “Tôi còn chưa hiểu cậu dù chỉ là một trang giấy. Không thể liên kết bất cứ thứ gì cả.”
Kid nhướng một bên lông mày, nụ cười của anh nhếch cao hơn ở phía bên phải. “Tôi nghĩ là tôi có thể quay lại Beika vào tối thứ sáu, và lúc đó chúng ta có thể so sánh mọi thứ mà chúng ta đã biết, để xem liệu có thứ gì mà chúng ta đã bỏ lỡ hay không.”
“Ý kiến hay đấy.”
Kid bật cười. “Tôi rất hay như vậy đấy, được không?” Tiếp đó đóng cửa và để lại Shinichi ở một mình tắm rửa.
Sau cùng là hai người bọn họ nằm cạnh nhau trên giường của Shinichi và coi Star Blades V và Star Blades VI. Cậu không thể phớt lờ đi cảm giác có người nằm bên cạnh, hay là bỏ lơ nhiệt độ giao thoa giữa hai cơ thể.
Việc nhận thức sự hiện diện của một ai đó là thứ mà Shinichi luôn cảm nhận trong những khoảnh khắc nguy hiểm, nhưng Kid… Anh là một dạng nguy hiểm đặc biệt nào đó, phải không? Với sự lựa chọn bất ngờ và sẵn lòng đặt mình vào nguy hiểm cho dù là có lý do gì đi nữa… Shinichi vẫn chưa từng thực sự bước về phía người con trai này, bởi vì không cách nào biết được điều mà anh ta dự tính làm là gì, đặc biệt là khi anh bị dồn vào đường cùng.
Khi Kid nhìn vào điện thoại của Shinichi lúc nó đã bắt đầu cạn pin, đồng hồ đã chỉ điểm gần mười một giờ. “Cô ấy đã nhắn cho cậu ba tin rồi.”
“Tôi nên quay lại văn phòng thám tử thôi.” Cậu chao đảo khi nhảy mình xuống khỏi chiếc giường. Cậu đang lắc lư, nhưng cậu phải ổn định khi về tới nhà.
Shinichi chậm rãi nhìn Kid gài lại từng cái nút áo bằng những ngón tay khéo léo, tiếp đó thận trọng đứng dậy, duỗi tay để làm phủi vết nhăn trên quần jean. “Ông ấy sẽ tới đây sớm thôi, phải không?”
“Tôi chắc chắn là ông ấy sẽ nhấn chuông đấy.” Kid cúi xuống và chỉnh lại cổ áo của Shinichi. “Không phải đó là một rắc rối lớn đối với cậu sao?”
“Chỉ là vậy nếu tôi bỏ lại thứ gì đó quanh đây.” Cậu nhún vai, thu lại chiếc điện thoại và cái đĩa mà Haibara đã đưa cho mình. “Tôi thường không để lại gì cả từ lúc còn nhỏ rồi. Chắc là tôi phải chuẩn bị mua một vài món mới thôi, bởi vì Ran sẽ nhớ tới những bộ đồ mà tôi từng mặc.” Cậu mở cửa, cả ngôi nhà thật im ắng. Nhưng Subaru là một người yên tĩnh, nên điều này không đồng nghĩa với việc anh ấy không ở nhà. “Mặc khác, có lẽ tôi cũng chẳng cần phải đi mua sắm, bởi vì tôi sẽ…”
“Thật đáng sợ,” Kid cắt ngang khi anh chậm rãi bước trên hành lang, bàn tay vịnh chặt bức tường khi họ tiến tới cầu thang. Đứng ở đây, mọi người có thể thấy một phòng sách khổng lồ. “Tôi sẽ mang cho cậu một vài bộ hồi nhỏ để cậu có thể phối đồ. Cô ấy chắc chắn chưa bao giờ thấy nó.” Anh cúi xuống mỉm cười người đang nhìn mình. “Cậu chắc chắn sẽ rất dễ thương trong cái áo cũ của tôi, thám tử.” Kid nghiêng đầu. “Chắc chắn những bộ đồ khi cậu lớn hơn một chút cũng sẽ mang lại cho cậu dáng vẻ dễ thương khác…”
Shinichi đỏ mặt. “Sao cậu có thể nói đến những chuyện như vậy nhỉ?”
“Do sự phòng vệ của cậu quá thấp đó,” Kid bám chặt lấy tay cầm khi ánh mắt chuyển xuống từng bậc cầu thang. “Tôi không thể kháng cự được.”
“Có ai đã nói với cậu rằng bản thân là một hạt sạn trong mắt người khác chưa?”
“Cậu nói gì trên đó sao thám tử? Tôi không nghe thấy gì đâu đấy.” Môi Shinichi co giật ngay cả khi cậu đang trừng mắt. “Oi, đừng làm gương mặt đáng sợ đó chứ.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Bình luận