Shuichi nhìn chằm chằm với ánh mắt nghi ngờ về phía tách cà phê được đặt trước mặt. Anh không nghĩ nó sẽ thêm vào thứ gì đó, nhưng đồng thời, uống thứ đã được phục vụ bởi một thành viên của Tổ chức có lẽ cũng không phải là ý tưởng tốt…
“Akai, nếu như tôi thật sự muốn giết anh, có cả ngàn cách khác dễ dàng hơn,” Amuro khó chịu nói. Cậu ngồi phía đối diện, tay chống cằm. Sau khi đã kéo rèm cửa sổ và khóa cửa lại, cậu đã yên vị tại vị trí đó. Shuichi đánh giá khá cao sự thận trọng này.
Nhưng đúng là cậu có lý do cho điều đó. Nếu Amuro đã quyết định tiến xa đến nhường này, cậu ấy có lẽ sẽ phải đi tới cuối chặng đường. Shuichi cầm cốc lên và nhấp một ngụm.
“... Rất ngon,” Shuichi ngạc nhiên lên tiếng trước khi uống thêm ngụm khác. “Tôi cũng không nghĩ mình nếm ra được bất kỳ chất độc nào, mặc dù cà phê đúng là có hơi khó để nhận diện.”
Nó rất ngon, nhưng đó không chỉ là điều duy nhất. Vị cà phê được làm đúng theo kiểu mà anh thích - cà phê nguyên chất cùng với một lớp kem. Anh không nghĩ mình uống nhiều cà phê trước mặt Amuro khi còn là Rye, vậy đây lại là một thông tin bí ẩn khác mà Amuro đã tìm ra bằng cách nào đó. Dù gì thì hầu hết mọi người đều cho rằng anh thích cà phê đen từ việc nhìn thấy sở thích uống cà phê đóng hộp của mình.
“Nó không hề có độc!” Amuro kêu lên, giọng vẫn còn bực bội. “Một người nào đó đã pha cà phê cho anh vì lòng tốt của họ mà anh lại chỉ lo lắng nó có độc hay không…”
Shuichi không chắc chắn lắm về việc vì sao Amuro lại pha cà phê cho mình, nhưng so với tất cả những thứ liên quan đến Bourbon, anh thật sự nghi ngờ về việc nó thuộc phạm trù ‘lòng tốt’.
“Lỗi của tôi, Amuro-kun,” Shuichi nói một cách khô khan, và ồ, e là, anh đã quay lại với thói quen gọi những người trẻ tuổi hơn mình một cách ít kính ngữ hơn. Anh hơi nhăn mặt, chuẩn bị tinh thần cho một loạt lời phàn nàn từ Amuro về cách xưng hô bất lịch sự, nhưng thật ngạc nhiên, nó lại không hề xảy ra.
“Nói thật lòng,” Amuro lên tiếng trong một tiếng khịt mũi đầy trào phúng. Nhưng xem ra nó không liên quan tới cách không sử dụng kính ngữ của anh, nếu cậu thật sự khó chịu, Shuichi khá chắc chắn mình sẽ không nghe thấy âm cuối đó.
Anh chớp mắt nhìn Amuro. Có lẽ chỉ là cậu ấy không chú ý tới danh xưng?
Bọn họ ngồi yên lặng trong vài phút, Shuichi thỉnh thoảng nhấm nháp tách cà phê của mình. Anh không chắc mình nên nói gì hay làm gì, thậm chí, anh còn có cảm giác mình đã đánh mất lý do cho việc tại sao ban đầu lại quyết định tới đây.
Mọi thứ cảm tưởng như một giấc mộng.
Nhưng cuối cùng, sau một tiếng thở dài, Amuro phá tan sự im lặng.
“Khi tôi tìm ra những gì đã xảy ra với Scotch, tôi vẫn rất ghét anh, trong một khoảng thời gian dài,” Amuro khẽ nói, ánh mắt tập trung vào một nơi nào đó.
“Oh? Cậu nói là một khoảng thời gian dài?” Shuichi thật sự ngạc nhiên. “Cậu đã biết được sự thật bao lâu rồi?”
“Thì, hơn bốn năm,” Amuro trả lời với một cái nhún vai và nụ cười tự mãn.
Shuichi bị sặc cà phê. “Bốn năm?” Shuichi hỏi lại. Anh đặt cốc cà phê về lại mặt bàn và ho một chút. “Cậu đã… như vậy cậu đã biết gần như toàn bộ thời gian sau đó!”
“Tôi không có nói như vậy,” Amuro phủ nhận, nở nụ cười thích thú trên môi. “Tôi đã biết hơn bốn năm.”
“Đồng nghĩa với việc cậu đã biết trong suốt toàn bộ thời gian.” Shuichi cảm thấy hơi khó chịu trước cách chơi chữ ngu ngốc của Amuro. Anh dừng lại, bởi vì nếu như Amuro đã biết từ lâu… “Cậu vẫn cố giết tôi trong khi đã biết sự thật?”
“Thô lỗ thật, Akai,” Amuro nói với vẻ mặt giễu cợt. “Tôi chưa bao giờ cố giết anh.”
Shuichi nhìn Amuro với cái nhìn không mấy đồng ý, bởi vì cả hai đều biết rằng mặc dù Bourbon chưa bao giờ chĩa thẳng súng vào Shuichi, nhưng chắc chắn cậu ấy đã từng để cho mục tiêu của mình ‘vô tình trượt khỏi tầm ngắm’ một hoặc hai lần.
Đó cũng là lý do vì sao mà anh không quá tin tưởng việc Amuro đã biết sự thật từ lâu. Anh không thể tưởng tượng được một Bourbon cay nghiệt nhắm vào mình trong ngần ấy năm chỉ là? Một hành động?
Tiếp đó anh lại phải tạm dừng trong giây lát, bởi vì cho dù là có đề cập bất cứ thứ gì tới cậu ấy thì anh đã và vẫn an vị ngồi thưởng thức tách cà phê với người con trai đã nhiều lần cố gắng giết mình, bất kể sự cạnh tranh đó luôn chỉ đến từ một hướng.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ uống một ngụm cà phê khác và để mọi chuyện trôi đi, bởi vì sự biết ơn cho việc Akemi đã không chết vẫn mạnh mẽ hơn nhiều so với cảm giác ấm ức lúc này. Nếu Amuro đã định để quá khứ trôi đi, thì anh cũng nên làm điều đó.
(Hơn thế nữa, cho dù hiện tại cảm xúc cá nhân của anh có là gì thì anh vẫn cần phải để mọi chuyện trôi qua, nếu Amuro thật sự đúng như những gì mà Shuichi đã nghi ngờ về cậu ấy.)
Dùng ánh mắt lạnh lùng tiếp nhận biểu cảm không mấy đồng ý của Shuichi, Amuro tiếp tục, “Liệu động cơ của tôi quan trọng như vậy sao? Giết người chính là giết người. Nếu tôi thật sự giết anh, cho dù là từ đạo đức giả hay công lý chính đáng, sự thật không thay đổi chính là bàn tay tôi sẽ dính máu.”
Biểu cảm của Amuro được kiểm soát một cách cẩn thận như tông giọng của cậu lúc bấy giờ, nhưng Shuichi nheo mắt lại. Nghe giống như việc cậu đang phán xét những kẻ sát nhân. Cho dù bản thân đang là kẻ giết người trong một tổ chức nhuốm đầy máu bẩn.
“Nói chung ý của tôi là, mặc dù tôi hiểu được anh không phải là người giết Scotch, cảm xúc ghét bỏ mà tôi dành cho anh vẫn tồn tại từ lâu,” Amuro nói, xua tay một cách miễn cưỡng. “Vậy nên nếu anh có cảm thấy khó chịu về việc Miyano-san đã không nói cho anh biết về Sherry, mặc cho tôi chắc chắn cách giao tiếp ngu ngốc của anh chính là lý do,” - chính ngay lúc này, Shuichi đã phải nhăn mặt trong chốc lát vì cử chỉ gõ nhẹ vào đầu mình của cậu - “vậy thì tôi nghĩ điều đó có thể hiểu được, nếu không muốn nói là hợp lý.”
“Amuro-kun,” Shuichi nói, phần nhiều là muốn xem xem liệu có phải là Amuro đã không chú ý tới cách xưng hô không kính ngữ này. Nhưng Amuro tiếp tục không có phản ứng gì, vậy nên, cảm giác có chút hoang mang, anh tiếp tục, “Đây là một buổi điều trị tâm lý sao?”
“Chỉ là một chút lời khuyên,” Amuro đảo mắt đáp lời.
“Nếu vậy, tôi khá cảm kích lời khuyên của cậu,” Shuichi khô khan nói, trước khi tiếp tục điều gì đó dối trá, “nhưng tôi không thể mong đợi việc Akemi sẽ nói cho tôi mọi chuyện, khi tôi không nói cho cô ấy bất kỳ điều gì. Tôi không hề cảm thấy khó chịu.”
Trên thực tế, mặc cho cái gọi là đạo đức giả, anh thật sự cảm thấy khó chịu. Nhưng để bào chữa, anh hầu như chỉ tức giận vì bị những bí mật của chính mình làm cho nhức nhối. Mục đích của việc làm mọi thứ ‘quay trở lại như lúc đầu’ cho Akemi là gì nếu anh tiếp tục rơi vào thói quen cũ là che giấu hết mọi thứ với cô ấy?
Shuichi quyết tâm từ bây giờ sẽ thành thật hơn với Akemi.
“Tôi hiểu rồi. Lỗi của tôi,” Amuro nói, giọng điệu đột nhiên trở nên cộc lốc. Shuichi nuốt lại một tiếng rên rỉ, bởi vì, thật sự, cái gì lại khiến cho Amuro bực bội rồi? Anh chỉ vừa mới nói mình đánh giá cao lời khuyên ấy thôi đúng không? Đôi khi anh cảm thấy việc nói chuyện với Bourbon giống như đi rà soát những bãi mìn vậy.
“Nghe này, Amuro-kun, tôi chỉ đơn giản muốn biết,” Shuichi bắt đầu, tiếp đó lại ngừng lại. ‘Cậu đang làm gì ở đây?’ - đó chính là câu mà anh định hỏi, nhưng bây giờ nó lại không thực sự là điều mà anh muốn biết nữa. Vì vậy, anh nghiêm mặt lại và nói thẳng thừng, “cậu giống như tôi và Scotch, phải không?”
“Thì,” Amuro kéo dài giọng, thứ âm điệu kiêu ngạo đủ để khiến Shuichi ngay lập tức hối hận vì đã đưa ra câu nói đó. “Chúng ta đều là đàn ông, nên tôi đoán chúng ta giống nhau như thế đó.”
“Cậu biết ý của tôi là gì.”
“Vậy sao?” Amuro bâng quơ nói, “câu hỏi của anh nguy hiểm thật đó, Akai Shuichi. Cứ nghĩ tới những gì anh muốn, nhưng,” cậu giơ một ngón tay lên môi mình và mỉm cười, “tôi sẽ thích thú hơn nếu như anh giữ những suy nghĩ đó cho riêng mình.”
Thái độ không hề ngạc nhiên cùng với việc không để tâm của Amuro đối với lời buộc tội của Shuichi khiến anh tự nghi ngờ bản thân trong chốc lát. Có lẽ Amuro đang cố dẫn dụ Shuichi đi tới kết luận của riêng mình và cố gắng kiểm soát anh. Trên thực tế, bất kể là với động cơ gì, anh thực sự nghi ngờ rằng Amuro muốn anh phải rút ra cái kết luận đó… Là một diễn viên quá điêu luyện, Bourbon không thể nào lại để lộ ra một vài gợi ý ở đâu đó được.
Nhưng việc cứu Akemi, và cả theo như lời của Amuro, về việc cứu Shiho, thì những thứ này đã đi quá xa so với việc chỉ cố gắng để thao túng anh.
“Cho dù tôi không nói gì,” Shuichi cẩn thận nói, “Cậu thật sự vẫn rất… nổi bật, Bourbon.”
“Có lẽ chỉ nổi bật với anh,” Amuro thừa nhận. Ánh nhìn của cậu lạnh đi, đôi mắt nheo lại, và nếu Shuichi là một người đàn ông kém cỏi hơn thì có thể anh đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng. “Nhưng theo lời của những người khác, tôi vẫn là một đặc vụ xuất sắc như thường lệ.”
“Tôi hiểu rồi,” Shuichi nói ngắn gọn, “và một phần của ‘công việc đặc biệt’ đó là trở thành một nhân viên quán cà phê?”
“Ồ, thôi nào Akai, anh phải giỏi hơn thế nếu muốn lấy được thông tin từ chỗ tôi,” Amuro khịt mũi.
“... Mori Kogoro,” anh thử nói.
“Mori gì cơ?” Amuro nói, nụ cười ngây thơ nở rộ trên gương mặt.
Shuichi cau có.
Amuro cười khúc khích, sau đó đan hai tay vào nhau và dựa vào mặt bàn. “Hay là chúng ta làm một giao dịch nhé, Akai? Anh cho tôi lời khuyên về một thứ gì đó, và tôi sẽ đưa cho anh thứ thông tin mà anh đang thèm muốn.”
“Lời khuyên?” Shuichi lặp lại, không buồn kiềm lại sự hoài nghi của chính mình.
“Sẽ không phải là thứ hỗ trợ cho Tổ chức, tôi hứa đấy,” Amuro nói. Cậu mỉm cười sắc bén. “Tôi chỉ là không có người để nói chuyện thẳng thắn về vấn đề này. Chỉ cần tai của anh thôi”
“... Được rồi,” Shuichi quyết định. Tính ra anh cũng không mất gì nếu chỉ nghe Amuro nói.
“Okay, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề,” Amuro nói với một nụ cười không khá phù hợp với ánh mắt của cậu ấy. Cậu gõ nhẹ một ngón tay lên má mình. “Này, Akai, tất nhiên đây chỉ là một giả thuyết… nhưng nếu nói, ví dụ như, về việc anh biết một người chuẩn bị tiến hành một vụ giết người. Và anh có thể thuyết phục họ dừng hành động đó lại. Vậy thì anh sẽ thử thuyết phục và hy vọng họ sẽ không làm việc đó, hay là chờ tới khi họ làm nó và ngăn chặn tại thời điểm xảy ra?”
Shuichi chớp mắt, rồi lại nhìn chằm chằm và không muốn chút do dự đáp lời, “cả hai.”
Amuro nhìn lại. “Cái gì?”
“Cả hai,” Shuichi gật đầu lặp lại. “Tại sao lại để cho mọi thứ có cơ hội?”
“Tôi…” Amuro lên tiếng, di chuyển bàn tay của mình về phía cằm. “Tôi… đúng vậy. Điều đó…” Gương mặt của cậu chợt trở nên chua chát. “...đúng là có lý.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Amuro cực kỳ cáu kỉnh. Shuichi chỉ mong rằng Amuro sẽ không chút sự khó chịu đó lên bản thân mình.
“Liệu đó chỉ là lời khuyên duy nhất mà cậu muốn?” Shuichi hỏi.
Amuro tặc lưỡi, sau đó lại trông như thể vừa mới nuốt xuống một quả chanh, cậu lẩm bẩm, “đúng vậy.”
Shuichi không thể ngăn đôi môi của mình nhếch lên.
-----------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Komentáře