“Em cũng nên đến bệnh viện.” Subaru nói khẽ khàng, chỉ đủ để Shinichi nghe thấy, và khi đôi mắt cậu mở lớn, anh nhìn thẳng vào gương mặt đó. “Nhớ bảo vệ bản thân.”
Khi anh rời đi, Shinichi ngay lập tức nhìn vào điện thoại của mình đang để trên gối. Có lẽ hơi trễ để gọi điện cho Jodie bởi vì đây không phải là trường hợp khẩn cấp.
“Ý anh ta là gì khi nói không phải cảnh sát chính quy Nhật Bản nhưng lại là người thực thi pháp luật?” Kid chạm nhẹ đầu ngón tay lên lớp băng gạc mới, bĩu môi. “Sẽ để lại sẹo mất.”
“Anh ấy có vẻ tế nhị hơn so với bình thường rồi đấy.” Cậu ghi lại dòng nhắc nhở về việc phải liên lạc với Jodie vào tuần kế tiếp. “Anh ấy có lẽ rất lo lắng.” Mở lớp băng gạc ra, cậu đập nhẹ vào tay Kid. “Đừng có nói chuyện không đâu, con trai có tí sẹo thì làm sao.”
“Tế nhị hơn so với ngày thường?” Không được phép chạm vào vết thương của mình, Kid đành bắt lấy cái kính của Shinichi và chơi đùa với nó. “Hơn nữa, mấy cô nàng kia sẽ khóc mất khi biết anh chàng Kid của mình bị thương như vậy.”
Shinichi chậm rãi băng lại vết thương của Kid bằng một lớp băng gạc mới, phớt lờ đi cái rùng mình mỗi khi đầu ngón tay cậu ma sát làn da, hay là độ mềm mại trên tấm lưng anh nơi mà Shinichi phải đè một tay lên để Kid có điểm tựa và quấn lại lớp băng thật cẩn thận. “Anh ấy đang bảo tôi nên gọi điện nhờ cô Jodie để giúp chúng ta có thể mua được bộ áo chống đạn đặc biệt, bởi vì cô ấy sẽ không hỏi những câu hỏi khó trả lời hay cảm thấy tội lỗi khi gửi những thông tin đó tới tôi.”
“Cô Jodie?”
Kiểm tra lại lần nữa lớp băng mà mình vừa mới hoàn thiện, Shinichi đỡ người anh lại về phía những chiếc gối. “Ah, Jodie Saintemillion. Cô ấy là một đặc vụ FBI và đã từng sống dưới lớp ngụy trang là giáo viên tiếng anh của Ran. Cô ấy giúp đỡ tôi trong rất nhiều việc.”
“Cô ấy có biết không? Về việc Conan thật ra là Shinichi?”
“Không. Cô ấy thì không biết.” Cậu quay lại nhìn về hướng mà Subaru đã rời đi. “Còn anh ấy… Thì tôi lại không chắc.”
“Này thám tử…” Kid ngáp. “Mặc dù tôi thật sự rất muốn biết tại sao cậu lại có nhiều bạn là FBI đến vậy, nhưng thật sự thì mắt tôi mở không nổi nữa rồi.”
“Tốt.” Shinichi nghiêng người về một bên, khuôn mặt anh gần tới độ Shinichi có thể đếm được số lông mi đang run rẩy ở trên đó. Chúng thật dày và cong lên một cách tự nhiên ở phần đuôi mắt, tạo nên một bóng râm nhỏ trên gương mặt kia. “Bây giờ thì cậu nên dành nhiều thời gian để ngủ, vì theo như cách mà cậu đã trốn đi vào tối ngày hôm qua thì cậu nên sẵn sàng trước cơn thịnh nộ của cô nàng Nakamori và tránh né khỏi mấy trận vũ lực của cô ấy.”
“Như vậy mới là tuổi trẻ chứ,” Kid lầm bầm. Đôi môi khô của anh kéo lên thành nụ cười mỉm. Cho dù gần như đã bị đánh bại bởi cơn buồn ngủ, anh vẫn không quên nhếch miệng về phía cậu. “Đừng đi đâu hết, thám tử.”
“Tôi đi đâu được chứ?” Cậu ngồi xuống bên cạnh Kid và ngắm nhìn gương mặt mịn màng của anh, tiếp đó lướt mắt xuống cổ và tấm ngực trần cho tới khi tầm mắt chạm tới lớp băng gạc.
Cơ thể của Kid không giống với Shinichi. Cậu có vóc dáng của một người thường xuyên chơi bóng đá, đủ săn chắc để đá làm một cú sút, và đủ thon gọn để tránh né những cú va tốc độ. Nhưng cơ thể của Kid là một khối xương nhỏ và lớp cơ dài, chúng được rèn luyện để hoạt động dưới môi trường cần sự tốc độ và dẻo dai. Điển hình như cổ tay anh, nếu như ở hình dạng cũ của Shinichi, có lẽ chỉ cần ngón áp út và ngón cái của cậu cũng đủ để vòng quanh cổ tay đó rồi.
Cậu càng nhìn ngắm gương mặt kia, cậu càng nhận ra những điểm không giống nhau giữa gương mặt mình và gương mặt người đối diện, đặc biệt chính là những điểm khác biệt thú vị giữa cả hai.
Shinichi đơ người cho tới khi cơn đau khiến cậu tỉnh lại. Cảm giác càng ngày càng tồi tệ, cơn nóng lạnh luân phiên khiến cơ thể cậu không ngừng run rẩy. Cả phổi và bụng như bị đốt cháy, cơ thể mất sức khiến cậu không thể nhấc mình lên khỏi cái giường.
Cậu liếc mắt về phía đồng hồ - mới bảy giờ? Vài tiếng nữa cậu phải đi về, nhưng mà cậu không muốn Ran nhìn thấy tình trạng như vậy của mình, không chỉ vậy Hondou Eisuke còn ở đó, người đang dần kéo Ran rời xa khỏi Shinichi, và… Còn có điều gì nữa, nhưng nó trượt qua tâm trí cậu khi Shinichi cố gắng chụp lấy cánh cửa để trụ mình đi vào phòng tắm. Đầu cậu nặng trịch, nhưng nhờ vào cái mát mẻ của nền gạch giúp giảm nhiệt độ cho làn da, chỉ là cho đến khi một trận lạnh cóng khác ập đến, thứ mà Shinichi thầm mong ước là tại sao nó lại không nóng.
Ngồi gục bên cạnh toilet, Shinichi nôn ra mọi thứ, thậm chí còn có vệt máu trên mặt vào áo sơ mi. Cậu gỡ bỏ chiếc áo và lau đi vết máu trên mặt trước khi ném nó xuống sàn nhà, dường như cậu cảm nhận được lớp mồ hôi đang dần bốc hơi trên chính làn da mình từng giây từng phút với sự đau đớn chậm rãi.
“Cậu không khỏe sao Shinichi?” Bàn tay của Kid trên tấm lưng cậu thật ấm áp.
“Cậu không nên di chuyển.”
“Tôi biết,” anh nói. “Nhưng tôi nghe thấy tiếng cậu, và tôi cảm thấy khó chịu khi chỉ suy nghĩ về vết thương mình.”
Ngực Shinichi thắt chặt lại trong mỗi cơn hô hấp của bản thân.
“Tôi đã luôn dõi theo cậu, thám tử. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, đây không đơn giản chỉ là một cơn cảm lạnh, cả lưng và tay cậu đều tràn đầy những vết bầm tím.”
Vết bầm sao? Một phản ứng phụ của việc thiếu hụt chất đông máu trong cơ thể khi sử dụng viên thuốc màu xanh đó. Chúng chứa chất ức chế miễn dịch giúp cho cơ thể bị teo nhỏ của cậu ngăn chặn việc thoái hóa chậm rãi của các tế bào, thứ thuộc về Kudo Shinichi trước đây. Có lẽ cậu đã bị bầm khi Sera ôm chặt để bảo vệ mình vào tối hôm qua.
“Tôi không muốn nói về chuyện này.” Cậu nhắm mắt lại trước ánh đèn chói mắt trong phòng tắm.
“Cậu không cần phải nói,” anh thì thầm. Bàn tay trượt ra khỏi lưng cậu và khẽ khàng vuốt ve mái tóc. “Mẹ tôi thường làm điều này khi tôi bị ốm. Ý tôi là xoa đầu như thế này.”
“Tôi không cần cậu đóng vai trò là người giám hộ trong cuộc đời tôi đâu,” bụng cậu lại tiếp tục cuộn trào cùng với cơn chóng mặt không có cách nào chịu được. Nhưng Kid lại không hề rời đi, cho dù tiếng nôn mửa của cậu không ngừng vang lên, anh vẫn ở bên cạnh, bàn tay kia cứ tiếp tục những động tác chậm rãi và dễ chịu trên mái tóc của Shinichi.
“Đó sẽ là thứ cuối cùng mà tôi dùng khi ở bên cạnh cậu,” Kid thì thầm khi cậu cướp lấy được chút khoảng thời gian hô hấp.
Cậu tốn không ít thời gian để hiểu những gì anh đang nói.
“Điều đó có ý nghĩa gì chứ?” Cậu chà sát một tay lên vết sẹo bị súng bắn của mình, cho dù đã nhắm mắt, Shinichi vẫn cảm giác như thế giới đang quay cuồng.
“Hmm.” Những ngón tay chai sạn và thô ráp của Kid rời khỏi tóc cậu và khẽ khàng đặt lên gáy, nhẹ nhàng vuốt dọc cổ theo xuống từng vết sưng trên cột sống, sau đó lại cứ tiếp tục lặp lại hành động đó một cách đều đặn. “Điều đó có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ quên việc cậu thật sự là ai, Shinichi.”
Lời hứa trong câu nói đó khiến cậu quắn quéo cả chân, ngay cả khi bản năng đầu tiên của mình là phớt lờ đi cảm giác nhẹ nhõm trong lời nói mà anh mang lại cho cậu. Liệu đây có phải là cảm giác của Kid khi Shinichi đã không chút chần chừ do dự mà nói rằng cậu tin rằng anh vô tội? Lý nào những lời của Shinichi lại có ý nghĩa với Kid? Và quan trọng hơn cả, tại sao lời nói của Kid lại mang đến cảm xúc như thế này cho Shinichi?
Một tâm tư khác của cậu vẫn suy nghĩ tới vết thương bị súng bắn và cảm giác khó chịu mà nó mang lại. Kid không nên ở trên sàn nhà với cậu như thế này, đặc biệt là khi anh còn đang cố hồi phục khỏi vết thương của chính mình, nhưng đa phần cậu chỉ thích thú với cái nhẹ nhàng mà bàn tay đó mang lại trên làn da trần của mình.
Nhưng sự thật là Shinichi không phải là đứa con nít, nên cậu không cần sự chiều chuộng đó. Cậu nhớ rất rõ trận đau đớn từ việc phục hồi khỏi vết thương. “Cậu đang bị thương,” cậu nói, cố ý gạt đi bàn tay của Kid. “Về giường nằm đi.”
“Hmm, tôi nghĩ là tôi sẽ đợi,” Kid nhẹ nhàng trả lời. “Ít nhất là cho tới khi cậu có thể di chuyển. Xem ra chúng ta đều cần đối phương chăm sóc cho nhau vào tối nay rồi? Không phải tôi đã nói chúng ta phải bảo vệ phía sau của đối phương sao?” Anh nhếch môi. “Thêm nữa, trên đài Fuji TV tối nay sẽ chiếu Star Blades V, cậu biết đó là phần về việc Sashim đổi phe, anh ấy và Beijuu hợp tác cùng nhau để ngăn chặn tên độc ác Dark Takio. Tôi nghĩ chúng ta nên xem nó cùng nhau, bổ sung tinh thần đồng đội.”
“Tinh thần đồng đội hả?” Shinichi bật cười, và thật may khi một trận nôn thốc nôn tháo không tiếp tục ập tới. Cậu mở mắt và nhìn thấy Kid đang nhìn mình, gương mặt hai người kề sát nhau. Anh quỳ một chân, thân hình cố gắng giữ vững bằng việc một tay chống vào thành bồn rửa. “Ai nói là tôi muốn gia nhập chung đội với một tên tội phạm chứ?”
“Cũng chỉ có cậu mới phù hợp với người bảo vệ tấm lưng của tôi.” Kid mỉm cười, nụ cười thật tâm, và mặc dù sự rực rỡ bị giảm thiểu bởi cái nhíu mày, Shinichi vẫn cảm nhận được dòng ấm nóng tràn vào trong trái tim mình. “Cậu có cảm thấy khó chịu về điều đó không?”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments