Shinichi chọn mọi thứ ở trong đĩa, tiếp theo nhấn đúp chuột, hàng trăm cửa sổ xuất hiện ngay lập tức. Cậu lùi về phía sau cho đến khi lưng áp vào thành giường. Kid muốn nhìn vào màn hình máy tính nên tựa mặt vào vai Shinichi.
“Chúng là hồ sơ thẩm định.” Đôi môi Kid khô ráp và nhột nhột trên làn da Shinichi. “Và môi giới mua bán quốc tế các loại đá quý và kim loại quý hiếm. Nhấn qua được rồi.”
“Cậu đọc nhanh được đến vậy sao?” Cho dù bị thương và đã uống thuốc, Kid vẫn có thể xem xét hết những con số này và sàng lọc ý nghĩa từ chúng? Thật ấn tượng, mặc dù Shinichi sẽ không nói ra điều đó. Dù sao cậu cũng không muốn tên này trở nên tự mãn.
Cậu bật sang cái kế tiếp theo như yêu cầu, mặc dù đống hồ sơ này không có ý nghĩa gì trong mắt Shinichi, mặc cho đôi mắt đã mơ hồ vị tác dụng phụ của thuốc, Kid dường như đã tìm thấy thứ gì đó thú vị trong vô số hóa đơn và chi tiết giao dịch. “Đây là cái gì?”
“Mọi thứ được đề cập trong đám này đều là hàng cao cấp, ngoại trừ thứ được gửi tới hộp P.O. Pháp. Thứ đồ được gửi tới đó đều ở mức thấp nhất trong giá được đề ra, nhưng lại được vận chuyển với mức bảo hiểm cao nhất, giá bảo hiểm này thường cao hơn số tiền được kết tính trong hóa đơn cho mặt hàng."
“Vậy là trong hóa đơn, mặt hàng được gửi đi đã bị làm giả,” Shinichi nhận xét và Kid gật đầu.
“Đồng thời, rõ ràng linh cảm của tôi về nhà kim hoàn người Anh nổi tiếng và người Pháp bí mật sở hữu hộp P.O không lệch nhau quá nhiều. Rõ ràng có mối liên hệ nào đó ở đây.”
“Có lẽ là cùng một người.” Shinichi rút cái đĩa ra và nhét cái khác vào. “Như vậy hộp thư bưu điện sẽ chỉ là một bộ lọc.”
“Hoặc là dính dáng tới một cái gì đó.”
Shinichi mở ra nội dung trong cái thẻ thứ hai.
Một tư liệu hoàn chỉnh về Marc Arbogast xuất hiện, và tốc độ lần này của Shinichi nhanh hơn. Cậu nhanh chóng tìm hiểu phần tiểu sử và nhận ra rằng mặc dù người thẩm định kim hoàn này tới từ Pháp, anh ta lại không có bất kỳ khoảng khuyết thiếu kỳ lạ nào hoặc thiếu thông tin chứng thực trong tiểu sử của mình. Anh ta thậm chí còn đi học ở một học viện đặc biệt nào đó vào thời trung học, vì vậy giả thuyết của Shinichi về việc anh ta chỉ xuất hiện ở độ tuổi trưởng thành là không chính xác.
“Anh ta không phải là Claude Arbogast,” Sau khi sắp xếp lại hoàn chỉnh nội dung thông tin trong đầu, Shinichi kết luận. “Anh ta được biết đến như là đứa chắt của ông ta, và mọi thông tin trong này đều rõ ràng.
Kid ậm ừ, và Shinichi kiểm tra đồng hồ. Đã gần hai giờ chiều. Kid cần phải ăn thứ gì đó trước khi thuốc giảm đau làm cho anh ngủ quên đi. Cậu đẩy nhẹ đầu đang tựa vai mình ra và nghe thấy giọng điệu ngạc nhiên của Kid.
“Gì vậy thám tử?”
“Đồ ăn, sau đó thì cậu mau đi ngủ trong lúc tôi hoàn thành đống ghi chú này.”
Kid ngẩng đầu lên nhìn Shinichi. “Cậu rất dễ thương, còn cho tôi ăn nữa.” Đôi lông mi nhẹ nhàng run rẩy. “Hay là cậu ở lại với tôi đi?”
“Không,” Shinichi cắt ngang ý tưởng của anh, nhưng khi đôi mắt kia buồn bã nhắm lại, cậu đã mỉm cười.
Vươn tay tới ngăn kéo, Shinichi rút ra chiếc kính một tròng của Kid và bỏ nó vào trong tay anh. Ngón tay của Kid nắm chặt nó và đưa lại phía trái tim mình.
“Cậu đã bảo vệ nó an toàn cho tôi.”
“Tôi đã nói là tôi sẽ làm điều đó.”
“Cậu sẽ luôn giữ lời hứa chứ?”
Shinichi có lẽ chưa từng tưởng tượng, thậm chí là một tháng về trước, cậu sẽ cuộn tròn như thế này với Kid, chia sẽ về kế hoạch, ý tưởng, hay là cả những suy luận. Đặc biệt chính là khi bảo vệ Kid khỏi cảnh sát. Cậu muốn nghe âm điệu trêu chọc trong giọng nói kia mỗi khi người đó đặt câu hỏi.
“Tôi sẽ cố hết sức. Đó là mọi thứ mà một người có thể làm.”
Khi đôi mắt kia mở lên một lần nữa, ánh mắt đó sáng chói lấp lánh đến độ Shinichi phải quay mặt đi.
***
Vào khoảng năm giờ chiều, Subaru về đến nhà, cầm theo chiếc laptop và chiếc xe của mình thì thấy Shinichi đang ở trong nhà bếp và đổ một ít nước nóng vào một cái thau. “Cái đó cho ai vậy, Conan?”
Shinichi nhìn người đàn ông đó một cách đầy suy tư. “Cái anh mà em dẫn về nhà bị thương,” cậu nói. “Vậy nên em cần phải thay lớp băng gạc đó, và em muốn làm sạch trong lúc anh ấy vẫn đang ngủ.”
Subaru xắn tay áo lên và tiến tới bên cạnh cậu. Từ góc độ này, với chiếc kính hơi trượt xuống khỏi sóng mũi, Shinichi có thể nhìn thấy ánh sáng xanh trong đôi mắt kia. “Em có cần sự giúp đỡ không?”
“Còn tùy thuộc nữa.” Shinichi nhìn xuống vòi nước nóng, để mặc cho hơi nước bốc lên gương mặt mình. Viên thuốc mà Haibara đưa cho cậu vào buổi sáng sớm dần mất đi tác dục, và cậu bắt đầu cảm thấy cơ thể yếu đi, bên trong thì như một đống bùi nhùi. Cơn chóng mặt cũng bắt đầu dâng trở lại, và cậu không biết được mình sẽ chịu đựng được trong bao lâu trước khi bàn tay run rẩy và không thể băng bó hoàn chỉnh lại vết thương do súng bắn của Kid. “Anh có định nói với ai về việc làm cách nào mà anh ấy bị thương, hay là bị thương ở chỗ nào?”
Đẩy lại chiếc kính mắt, anh lại mở vòi nước lên, cho nước nóng chảy xuống tay trước khi đẩy dần lên tới khủy tay. “Em lại dính vào chuyện gì nguy hiểm nữa sao Conan?”
“Sherlock Holmes thường bị liên lụy vào những vụ án nguy hiểm,” Shinichi nói. “Anh không nghĩ nó là một phần của cuộc đời thám tử sao?”
“Có lẽ,” Subaru đồng ý và nở nụ cười. “Anh cũng chẳng được tính là một thám tử, nhưng anh biết một trong những tính cách của thám tử đó chính là biết khi nào thì cần giữ bí mật. Giống như cách anh bảo vệ bí mật của em, và bí mật của anh cũng không lo bị em tiết lộ vậy.”
Shinichi liếm đôi môi khô rát của mình. Đúng với sự thật là Subaru - Akai - đã tin tưởng cậu khi giao ra danh tính thật sự của mình, thậm chí anh còn để Shinichi thiết lập toàn bộ màn ngụy trạng và danh tính chỉ bằng một vài lời nói của cậu. Họ thậm chí còn giữ bí mật với tất cả mọi người, kể cả Jodie hay Camel.
Cho dù bí mật của Kid không phải là bí mật của Shinichi, nhưng việc cậu đã giúp anh vẫn được tính là một bí mật cần giấu kín. Và cậu tin tưởng lời nói của Akai. “Vậy anh giúp em mang thứ này lên lầu được không? Em có thể tự mình mang nó, nhưng…” Cậu nắm lấy bàn tay mình, và đôi mắt Akai mở to khi nhìn thấy sự run rẩy của nó. “Có lẽ em sẽ làm đổ mất.”
Subaru nắm lấy bàn tay run rẩy của Shinichi, nhăn mày. Tiếp đó anh cầm lấy thau nước từ bàn và dẫn đầu bước lên cầu thang.
Khi Shinichi mở cửa, cậu đã thấy Kid tỉnh giấc. “Tôi tưởng cậu vẫn đang ngủ.”
“Tôi thấy hơi lạnh.” Giọng anh đứt quãng. “Cậu đi đâu vậy?”
“Cậu cần phải thay lớp băng gạc của mình,” Shinichi trả lời. “Ông Jii sẽ không tới đây tầm sáu tiếng nữa, mà cậu thì đang chảy máu.”
Subaru ngồi xuống mép giường, và cậu gần như không nói gì khi anh bắt đầu tháo gỡ từng nút áo sơ mi của Kid. “Lại lột đồ tôi nữa à, thám tử?”
“Xin chào một lần nữa, vị khách bí ẩn,” Subaru nói. “Tôi có một vài kinh nghiệm với việc này. Nên cậu sẽ không phiền nếu tôi giúp Conan một tay chứ?”
“Cậu nhóc ấy sẽ không yêu cầu nếu cậu ấy thấy chuyện này không ổn,” Kid thật cẩn thận ngồi dậy. Mái tóc anh hoàn toàn là đống hỗn lộn, nhưng tim của Shinichi lại trật nhịp khi anh lập tức tìm kiếm ánh nhìn mình. Cậu gật đầu trấn an và Kid kéo chiếc áo ra để lộ lớp băng gạc rướm máu.
“Cậu đáng lý nên ở lại bệnh viện,” đây là câu đầu tiên mà Subaru nói sau khi Shinichi thận trọng gỡ bỏ lớp băng gạc bao quanh bụng anh. “Nhưng tôi đoán điều đó là không thể?”
“Vì một vài lý do,” anh cắn môi khẽ nói.
“Xem ra cuộc phẫu thuật của cậu đã khâu ba mũi rất ngay ngắn.” Subaru đưa cho Shinichi cái khăn. “Đừng trực tiếp chạm vào vết thương Conan. Chỉ cần lau phần da xung quanh. Chúng ta phải để cho vết thương thật khô ráo.” Tiếp đó ánh mắt anh khẽ cau lại trước khuôn mặt của Kid. “Đừng tin tưởng mình sẽ an toàn nếu không có áo bảo vệ đạn lần nữa.”
“Bài học đắt giá.” Kid bật cười tràn đầy sự kiểm điểm. “Tôi cũng biết điều đó rất nguy hiểm. Chỉ là bộ đồ đó không vừa người tôi bởi vì nó đã được làm cho một người khác.” Shinichi lập tức nhận ra người mà anh đang nói tới là Kid trước đây. Và không giống những thứ khác, Kid sẽ không thể tự thay đổi nó - lớp áo giáp đó có thể khó để điều chỉnh, trong khi anh cần nhất chính là sự linh hoạt, để đối phó với những pha nguy hiểm mà mình sẽ gặp phải. “Cũng chẳng thể tự do mua chúng ở Nhật Bản, với lại tôi cũng không thể để hóa đơn liên quan đến việc mua bán đó dính líu tới mình. Tôi đã định sẽ mua nó khi đi thăm mẹ vào lần tới, nhưng…”
Shinichi thả chiếc khăn dính đầy máu vào thau nước ấm và nhìn vết thương đã được lau sạch sẽ. Nó đang sưng tấy lên nhưng có lẽ vết thương sẽ không bị lộ quá rõ trong bộ đồng phục của Kid, trừ phi anh bị cô nàng Nakamori cho một trận đòn.
“Nếu cậu quen người bạn nào trong cơ quan thực thi pháp luật mà không phải là ‘cảnh sát chính quy Nhật Bản’,” Subaru nhẹ nhàng nói trong khi nghiên cứu giá sách của Shinichi, “cậu có thể tìm được nơi để mua.” Ánh sáng hắt lên chiếc kính mắt khiến cho mọi biểu hiện trên gương mặt kia trở nên mơ hồ. “Cho cả hai người các cậu.” Anh đứng dậy. “Em có thể băng lại đúng không Conan?” Khi Shinichi gật đầu, Subaru cầm cái tô lên. “Cứ gọi anh nếu như em cần giúp đỡ.”
“Cảm ơn!” Shinichi mỉm cười.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments