top of page
Moonlightl

Chương 66

Updated: Aug 23, 2022

Shinichi dùng điện thoại của Conan gọi cho Ran khi đang ngồi trên tàu. Giọng cô nàng ríu rít, rõ ràng đang trong tâm trạng rất tốt, và hỏi cậu về kế hoạch tối nay.

“Nếu được, em ăn tối ở bên ngoài được chứ ạ?” Cậu cảm nhận được chần chừ của cô.

“Chỉ là, Eisuke có ghé qua tối nay để ăn cơm cùng chúng ta, và chị có nói là em sẽ ở nhà vào tối nay, nhưng…”

“Chị thật sự cần em về cho việc đó sao ạ?” Shinichi không muốn dành thời gian của mình để ở cạnh Ran và Hondou. Thật sự, cậu có thể sống mà không cần điều đó. Dù có nhìn từ phương diện nào đi nữa, cậu vẫn cảm thấy thích thú hơn khi có thể ăn tối cùng Kid, tiếp đó thay lớp băng gạc của anh, rồi lại kiểm tra lại các tư liệu mà Haibara đã gửi qua, thứ mà vẫn nằm trong tất của mình. “Nếu chị lo lắng cho sức khỏe của em, em hứa em sẽ ở yên một chỗ.”

“Nếu như em chịu ở yên một chỗ và không làm tình trạng cảm lạnh của mình nặng thêm thì…”

Cậu nhanh chóng chuyển điện thoại sang chế độ im lặng ngay khi vừa tới trạm Haido, và bật nó lên lại sau khi thông báo kết trên loa kết thúc.

“Conan? Em còn đó không?”

“Em ở đây, chị Ran! Em chắc chắn là mình sẽ ở yên một chỗ!”

“Được rồi,” cô nói. “Nhưng mà đừng ở ngoài quá trễ, ngày mai em còn phải đi học.”

Trạm dừng kế tiếp là ở Beika. Shinichi đi lên từ nhà ga đó bằng một lối khác với thông thường, đường nối liền nằm gần một cửa hàng bán súp và món hầm khá tuyệt vời. Cậu chọn ba món khác nhau, không chắc nó có phù hợp với Kid hay không, rồi mới quay về biệt thự Kudo.

Kid vẫn nằm ở trên giường, một tay để trên lớp băng gạc và mắt thì nhắm chặt. Có một tầng mồ hôi mỏng trên gương mặt đó. “Tôi đã hy vọng là cậu có thể leo trèo lên tường khi tôi quay lại,” Shinichi bỏ món đồ xuống sàn nhà và leo lên giường. “Cậu còn ổn chứ?”

“Thuốc giảm đau mất tác dụng rồi,” anh nói, “Tôi biết vết thương vừa mới khâu, nhưng cảm giác như bị xe tải cán qua vậy.”

“Sao cậu không uống thêm đi?” Shinichi cầm lên bình đựng oxi vẫn chưa được mở ra ở bên cạnh Kid và đưa tay bật nắp hộp thuốc. “Trước khi chúng hết tác dụng?” Bởi vì cậu đã leo lên giường nên Kid không cần phải quay đầu lại để nói chuyện.

“Nó khiến tôi mơ hồ… Chỉ vậy thôi, tôi không muốn ở đây một mình và không kiểm soát được mọi chuyện xung quanh.”

“Oh.” Shinichi chỉ mới rời đi khoảng ba giờ, nhưng rõ ràng Kid không thể biết được lúc nào cậu sẽ quay về, và mặc dù không bị ngăn cản nhưng bác sĩ đã nhiều lần nhắc nhở anh không được vận động quá nhiều trong vài tuần kế tiếp nếu như không muốn vết thương bị bục ra. “Nếu vậy tôi đã ở đây rồi, cậu…” Cậu đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay, rồi thả rơi hộp thuốc xuống chăn và cầm viên thuốc bằng tay trái. “Há miệng.”

Cậu ấn viên thuốc vào miệng của Kid, đầu ngón tay khẽ khàng chà xát viền môi ẩm ướt, sau đó duỗi người lấy ly nước cậu đã đặt sẵn trước khi rời đi vào sáng ngày hôm nay nhưng vẫn không có người chạm vào trên bàn. “Cậu có thể tự uống được chứ?”

“Có lẽ,” lưỡi khẽ lộ ra cùng với viên thuốc ở trên đó. “Việc ngồi dậy lúc này có chút đáng sợ.” Câu chữ phát ra không rõ ràng. Shinichi cuộn mắt nhìn anh.

“Tên ngốc,” cậu nhận xét, tiếp đó nhìn qua lại giữa cái ly và Kid. Tiếng thở dài khe khẽ vang lên, và thật cẩn thận, cậu ngồi xuống đùi anh, một tay giữ phần gáy Kid và điều chỉnh đầu anh để có thể đổ nước vào miệng. “Không đau chứ?”

Kid nuốt xuống, một dòng nước nhỏ từ khóe miệng chảy ra. Anh đặt một tay lên hông Shinichi, hơi thở run rẩy một cách rõ ràng.

“Không,” khi ánh mắt kia nhìn về phía gương mặt Shinichi, nó lại sáng và rõ ràng đến rực rỡ. Cậu đột nhiên ý thức được nhiệt độ nóng bỏng của phần đùi nằm giữa chân cậu, cùng với cả mái tóc xoăn ẩm ướt dưới ngón tay của Shinichi. “Cậu trông ổn hơn so với sáng hôm nay, thám tử.”

“Thiếu ngủ lúc sáng thôi mà,” Shinichi nhanh chóng cắt ngang đề tài. “Tôi có mua đồ ăn, nên đợi tới khi thuốc giảm đau có tác dụng, tôi sẽ giúp cậu ngồi dậy để ăn một chút.” Bởi vì hiện tại đang ngồi gần Kid, khi lớp chăn vẫn quấn quanh người, cậu có thể nhìn thấy quầng thâm đậm dưới mắt anh, và đó là dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấy anh đang trong trình trạng tệ hại. “Cậu thật sự có thể đi học vào ngày mai sao?”

“Tôi bắt buộc phải vậy.” Kid mỉm cười, nhưng vấn vương theo nét mệt mỏi. “Tôi rất giỏi trong việc giả bộ đấy.” Anh nhắm mắt. “Vẫn còn tốt khi bây giờ tôi không phải đi.” Anh vươn tay và nắm lấy Shinichi, lòng bàn tay hai người đan vào nhau. Ngón tay cậu chỉ dài bằng nửa ngón tay Kid, vậy nên anh đã cong tay để phần đầu ngón tay bao bọc hết lớp móng cậu. “Đúng chứ, thám tử nhí?”

Shinichi vứt mạnh tay anh ra. “Haibara đã nghiên cứu cái người sưu tầm đá quý mà cậu nhắc tới,” cậu mò mẫm cái thẻ nhớ bé xíu và kéo nó ra khỏi tất chân. Cậu nắm chặt nó trong lòng bàn tay, phớt lờ trái tim đập điên cuồng và cảm giác ngứa ngáy từ cái chạm của Kid. “Còn nữa, tôi lấy được một vài thứ từ hiện trường vụ án.” Cậu đưa anh chiếc điện thoại của mình, không hề ngạc nhiên khi thấy Kid không chút chần chừ mà nhập vào mật mã, tiếp đó bấm vào album ảnh. “Tên biến thái.”

“Dù sao thì cậu cũng cho phép điều đó,” Kid điềm nhiên, đôi mắt híp lại tại bức ảnh gần nhất trong album ảnh của Shinichi. “Knightsbride, London?”

“Thứ đầu tiên mà tôi chú ý,” Shinichi mở ngăn kéo dưới cùng của cái bàn bên cạnh và lấy ra chiếc máy tính cũ của mình. Nó là đời máy tính mới nhất khi cậu còn học trung học. Cậu rút đèn và cắm dây nguồn trước khi khởi động, tiếp đó từ chối quyền truy cập vào wifi của tiến sĩ Agasa và để nó ở chế độ ngoại tuyến. Trong lúc chờ đợi màn hình khởi động, cậu quay sang Kid. “Cậu biết anh ta không?”

“Có, ông ta tên là James Hopper.” Anh cau mày. “Đã từng. Nên nói ông ta từng có tên là James Hopper.” Tay Kid cuộn quanh điện thoại của Shinichi, dùng ngón cái để phóng to khuôn mặt người đàn ông. “Ông ta từng là thầy của cha tôi. Một nhà ảo thuật gia. Ông ấy chết… có lẽ cũng bị sát hại.” Anh quay mặt điện thoại lại cho Kid, phóng to khối kiến trúc đằng sau gương mặt của James Hopper. “Nhìn độ tuổi của bức ảnh này đi… Tấm ảnh này phải được chụp từ khi ông ấy còn trẻ. Chắc là từ những năm bảy mươi. Thật ngạc nhiên, có lẽ người nào đó đã sử dụng Photoshop để tạo màu cho nó.”

Bởi vì lúc này quan sát kỹ càng hơn, Shinichi đồng ý trước nhận định của Kid, bức ảnh này quá cũ, và nó chỉ mới được nhuộm lại. “Cậu nói đúng.”

“Hơn nữa, vào năm 2004, khu vực ra vào chật hẹp này,” anh chỉ vào chỗ đông nghẹt người đằng sau Hopper, “đã trở thành một khu vực hình tròn rộng rãi nhằm giải quyết tình trạng tắc đường liên tục. Đây cũng là những viên gạch ra đời vào những năm ba mươi.”

“Cậu biết rất nhiều về các Ga tàu điện ngầm ở London,” Shinichi nói và Kid cầm lại cái điện thoại, tiếp tục nghiên cứu tấm ảnh.

“Tôi thích kiến trúc, có lẽ tôi sẽ đăng ký ngành học đó ở trường đại học.” Anh lầm bầm. Xem ra thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng rồi. “Khi tôi còn nhỏ, bố từng đưa tôi tới London để tham gia gia các buổi biểu diễn. Những buổi biểu diễn ảo thuật của Hopper thật tuyệt vời. Ông ấy là người truyền cảm hứng cho tôi để huấn luyện những con chim bồ câu hơn là những màn đánh lừa trên sân khấu. Bố tôi lại không thích dùng động vật để truyền tải thông điệp hay là trong việc biến đổi, nên ông chỉ nuôi một lượng nhỏ.”

“Cậu đã luyện tập chúng trở thành gián điệp cho bản thân mình.”

“Chỉ một vài con thôi. Tôi bắt buộc phải để mắt tới cậu, thám tử à. Cậu đã dây vào quá nhiều rắc rối rồi.” Đôi mắt anh dính chặt vào tấm ảnh. “Cảnh sát lấy được bức hình này ở đâu vậy?”

“Tấm ảnh đó, cùng với bức hình về Kuroba Toichi, được tìm thấy trong thi thể không đầu của Snake,” Shinichi vừa nói vừa đưa thẻ từ mà Haibara đã đưa cho mình vào khe cắm thẻ nhớ. “Tôi đoán là Snake đã tưởng cậu là Kuroba Toichi, vậy nên James Hopper có lẽ vẫn còn sống, và cũng trẻ như vẻ ngoài mỗi lần cậu xuất hiện trong bộ trang phục kia vậy.”

“Khả năng rất cao, nhưng mà chúng ta chẳng thể nào biết được, đúng không?” Kid khóa điện thoại của Shinichi và vứt nó xuống giường bên cạnh hông anh và chân cậu.

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

78 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page