top of page
Moonlightl

Chương 65

Haibara nhìn chằm chằm cậu, cô đang đeo một cái khẩu trang, nên gần như không thể đọc được bất kỳ điều gì từ đó. “Cách tốt nhất để giết chết một con rắn, chính là cắt đi cái đầu của nó. Nếu như mọi thứ đều dẫn cậu tới Rum, và đây là bước tường duy nhất ngăn cản cậu chạm tới Người đó.” Cô ngoảnh mặt đi, nhìn về phía bác tiến sĩ, người đang ngủ quên trước máy tính của mình, còn lon soda thì ngã lăn trên sàn nhà. “Sẽ tuyệt hơn nhiều nếu có thể thức dậy mà không phải sợ hãi chuyện gì sẽ tiếp diễn.”

“Tôi chỉ đơn giản không muốn mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa, khi mà tôi…” Shinichi dừng lại khi cô nhăn mặt. “Tôi muốn bắt bọn chúng.”

“Thành Rome không được xây dựng chỉ trong một ngày Kudo,” Cô mỉm cười yếu ớt. “Và một tổ chức thâm độc cũng không thể bị tiêu diệt chỉ trong một ngày.” “Tôi biết, nhưng tôi sẽ không để đầu mối này bị vụt mất. Không phải lại một lần nữa.”

“Mà thôi, tôi đã làm một file dữ liệu về người thu thập đá quý mà cậu nhờ tôi tìm kiếm. Ông ta được biết đến như là người mà mọi người sẽ tìm đến nếu như đó là một bảo vật cực kỳ hiếm có. Mặc dù có nhiều thông tin tôi chẳng quan tâm lắm.”

“Có lẽ tôi sẽ tìm thấy mối liên hệ gì đó với Pandora.” Shinichi đi theo Haibara tiến tới máy tính của bác tiến sĩ, và nhìn cô lấy ra một chiếc chìa khóa từ túi mình để mở ngăn kéo.

Bên trong có ba chiếc thẻ từ. “Gắn cái này lên laptop của cậu giống như khi cậu tải hình ảnh từ thẻ nhớ của máy tính kỹ thuật số.”

Shinichi ngồi xuống và nhét nó vào phần lai của chiếc vớ. “Hiểu rồi.”

“Vậy giờ cậu tính đi về nhà với tên trộm kia của cậu?”

“Không,” Shinichi trả lời. “Tôi định đi tới trụ sở cảnh sát và kiểm tra xem có thêm manh mối gì ở hiện trường vụ án hay không.”

“Họ có lẽ đã di chuyển cái đầu đi rồi, bởi vì đó là khu dân cư.”

“Có thể sẽ tìm được thứ gì khác, đại loại như bằng chứng từ người đã gây ra điều đó cho anh ta.”

“Chúng sẽ không để lại dấu vết,” Haibara cảnh cáo cậu. “Hơn nữa, có thể chúng đang theo dõi, còn tình trạng hiện giờ của cậu nữa… Đừng làm việc gì ngu ngốc.”

“Tôi sẽ không ở lại lâu đâu,” Shinichi trả lời. “Dù gì tôi cũng phải đi về để coi nội dung trong dữ liệu mà cậu đã gửi cho tôi. Tôi sẽ sử dụng máy tính cũ của mình, và tất nhiên là sẽ không kết nối internet trong lúc đọc nó, nên đừng lo lắng.”

“Tôi cảm giác như mình là con chim mẹ đang quan sát lũ chim non của chúng rời tổ vậy. Nhưng xem ra cậu sẽ dừng việc để lại những dấu vết trong đống kỹ thuật số đó, Kudo Shinichi.”

“Tôi không thể hoàn hảo trong mọi thứ, nhưng thật ra tôi vẫn được xem là một hacker khá tốt đấy, không non nớt như vậy đâu.”

“Cậu lúc nào cũng kiêu ngạo vì những điều như vậy. Cậu không bao giờ thừa nhận rằng tính quan sát mà cậu dễ dàng có được đó thì người khác hoàn toàn cũng có thể có được. Đó là lý do vì sao khi cậu để lại những thiết bị theo dõi, chúng luôn dễ dàng bị tìm thấy, hơn nữa, cậu còn truy cập mọi điều trên một cái máy tính không an toàn. Đó không được gọi là non nớt, đó là kiêu ngạo.” Haibara đóng sập ngăn kéo và khóa nó lại. “Nhưng ít ra, cậu đang dần cải thiện.”

“Tính kiêu ngạo đó đã đưa tôi tới cái chết.” Cậu vẫy tay rời đi. “Tôi chỉ tới như vậy thôi, dù chỉ thì bọn trẻ cũng ghé qua vào buổi chiều. Tôi sẽ đến lấy đống đồ của Kid sau.”

“Thám tử!” Shinichi quay lại, và chụp món đồ mà Haibara đã thảy tới cho cậu. Khi mở nó ra, cậu nhìn thấy viên thuốc màu xanh. “Uống nó đi, còn nữa đừng hành hạ bản thân mình quá nhiều, nếu không tôi sẽ nói với chị Ran đấy.”

“Không được. Cậu không được nói với Ran. Tôi còn chưa nói việc này cho bố mẹ tôi.”

“Cậu dự định giữ bí mật này tới suốt đời à? Cho cả bố mẹ cậu, cả bác tiến sĩ và cả anh chàng thám tử miền Tây kia nữa?” Cô nhìn chằm chằm cậu vào lúc Shinichi đưa viên thuốc vào miệng. Cảm giác đắng chát hơn ngày hôm qua khi không có nước uống đi kèm. “Cái nào tệ hơn, Kudo? Về việc họ sẽ biết nó trước, hay là tới một ngày, tôi phải gọi điện và báo cho họ rằng cậu đã chết?”

“Tôi tưởng cậu sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra?” Shinichi nhẹ nhàng nói, trong lúc mặc lại chiếc áo khoác và cúi xuống đeo đôi giày vào.

“Kudo…”

“Hơn nữa,” cậu nói, không quay mặt lại, “nếu như tôi nói với họ, điều đó sẽ thành sự thật phải không?”

“Cậu không phải là người trốn chạy khỏi sự thật… Nên đừng trở thành như vậy.”

“Tôi sẽ cho cậu biết nếu tôi tìm ra thứ gì,” Shinichi nói, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa.”

“Tôi cũng vậy,” Haibara khe khẽ trả lời khi Shinichi ngày càng rời xa cô.

***

Cậu bắt chuyến tàu tới thành phố Chiyoda, xuống tại chỗ Imperial Palace và đi bộ tới trụ sở cảnh sát. Vẫn còn một vài đám đông tụ tập và cậu nghĩ là mình thấy bóng dáng của chú Chiba đang giải tán đám đông. Tận dụng chiều cao nhỏ bé của mình để luồn lách qua đám đông, cậu thành công tiến tới chỗ Shiratori mà không bị bắt dừng lại ở chỗ nào.

“Tại sao còn nhiều người ở đây vậy ạ?” Shinichi lên tiếng khiến cho Shiratori nhảy dựng trước khi chỉnh lại mái tóc và kéo thẳng chiếc áo khoác của mình.

“Ah Conan, cháu làm chú giật mình đấy.” Anh nhìn xuống Shinichi. “Có một vụ giết người hôm nay. Chú đoán là cháu có nhìn thấy trên tin tức.”

“Nhưng mà nó xảy ra cả tiếng rồi mà. Không phải là mọi chuyện nên được giải tán rồi chớ ạ?”

“Đáng lý là như vậy. Nhưng mà bên phía cảnh sát vừa tìm thấy phần dưới của thi thể ở trong một tòa nhà gần đây, và tất nhiên là những người nhiều chuyện lại rủ nhau kéo tới đây.”

“Có chuyện gì kỳ lạ đối với thi thể không ạ?”

Shiratori phát ra một tiếng trầm ngâm trong cổ họng. “Ừm, có một khẩu súng ngắn, một hộp đựng xì gà, một vài tấm ảnh trong túi áo khoác của người đàn ông. Cơ thể thật sự của anh… Mặc dù có sự hỗ trợ của pháp y, nhưng ban đầu khi quét cơ thể để kiểm ADN có phù hợp hay không thì cảnh sát lại không nhận được kết quả gì cả.”

“Bức ảnh ạ?” Shinichi ngây thơ chớp mắt Shiratori, người đang khoanh tay tựa người vào cửa sổ, quan sát tiếng quát tháo vụng về của Chiba với những người dân xung quanh.

“Ừ.” Anh gật đầu. “Hai bức. Một bức là về người đàn ông tên Kuroba Toichi - nhưng mà phần mềm nhận diện khuôn mặt xác nhận ông ấy đã chết, hơn mười năm về trước.” Shinichi bặm chặt môi mình. Snake vẫn chưa biết Kid là con trai của Kuroba Toichi. Hắn ta chỉ nghĩ người đàn ông đó đã từ bỏ danh tính thật sự của mình. Shinichi nghĩ có lẽ đây là lý do duy nhất giữ cho Kid vẫn an toàn trong chính cuộc sống thực sự của mình; tin tưởng rằng người bình thường cũng có cách thức hoạt động giống như Tổ chức áo đen, sẵn sàng vứt bỏ những người mà họ yêu thương. “Bức ảnh thứ hai là về một người đàn ông ngoại quốc, phía cảnh sát tụi chú vẫn chưa biết là ai bởi vì không tìm ra bất kỳ người nước ngoài nào đăng ký ở Nhật Bản giống với người đó cả.” Shiratori lôi điện thoại ra khỏi túi, nhập mật khẩu và chuyển màn hình thành bức ảnh. “Đây.” Anh đưa cho Shinichi chiếc điện thoại.

Cậu không quen người này, nhưng cậu nhận ra trạm ống ở đằng sau ngay lập tức. Shinichi nhanh chóng gửi bức hình sang điện thoại mình và xóa lịch sử trò chuyện trước khi bị Shiratori bắt gặp. “Ah-re-re? Thanh tra Shiratori, nơi này không phải là London sao?”

“Cái gì?” Shiratori ngồi xổm xuống, và cậu chỉ về một điểm ở đằng sau người đàn ông trong bức ảnh. “Cháu nhận ra nó ở đâu sao?”

“Cái trạm ống này, nó có ghi là Knightsbridge! Nó nằm gần công viên Hyde! Bác tiến sĩ Agasa và cháu khi ở London đã có dịp đến đó!”

“Oh?” Shiratori lại cào tóc. “Tại sao anh ta lại giữ tấm hình của hai người đàn ông trong túi của mình? Đặc biệt là khi một trong hai đã chết?”

“Có khi nào cả hai đều đã chết không ạ,” Shinichi nhắc nhở, “chú thử tìm kiếm người đàn ông này thông qua dữ liệu tội phạm quốc tế đi ạ?”

Shiratori nhún vai đồng ý. “Ý kiến hay đó Conan.” Tiếp đó anh xoa đầu cậu. “Như bình thường, cháu luôn luôn giúp cảnh sát tụi chú, nhưng riêng hôm nay, chú bắt buộc phải đưa cháu về nhà. Bên phía cảnh sát phải giới hạn khu vực và chỉ cho phép những người có phận sự tiến vào.” Anh híp mắt nhìn Shinichi. “Chúng ta sẽ không để xảy ra tình trạng cháu lẻn vào thang máy bị lắp sẵn bom và tự mình phá bỏ nó một lần nữa đâu.”

“Ahahaha,” Shinichi nhanh chóng lùi lại phía sau. “Đó hoàn toàn chỉ là một tai nạn thôi ạ!” Cậu nói dối một cách trắng trợn trước mặt Shiratori, nhưng xem ra lần này anh không đồng ý thỏa hiệp nữa mà cứ nhìn chằm chằm vào cậu.

“Nhưng mà,” anh lên tiếng. “Lần này, cháu bắt buộc phải đi về, nếu không chú sẽ gọi Ran tới đón cháu.”

“Dạ, dạ,” Shinichi nhanh chóng liếc mắt qua khu dực được dán băng nhưng không thấy gì khác ngoài những vũng máu không đồng đều. Phần lớn đã được lau dọn sạch sẽ, cậu đoán nơi tìm thấy thi thể cũng tương tự như vậy, bởi vì sự an toàn và thuận tiện của cộng đồng.

Chấp nhận sự thật là mình bị bắt ép phải đi về, nhưng cậu nghĩ chuyến đi này không hoàn toàn vô ích. Shinichi lấy điện thoại mở ra tấm ảnh của người đàn ông ngoại quốc. Có lẽ nếu như họ tìm ra tên hay danh tính của người đàn ông này, họ sẽ phát hiện ông ta còn sống, hoặc là… Cậu gửi tấm hình sang cho Haibara và chờ xem cô có thể tìm ra gì từ nó.

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

114 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page