Shinichi đứng dậy tiến tới tủ quần áo và kéo quả bóng đá ra để giúp cậu suy nghĩ. Cậu bắt đầu tâng bóng trong khi Kid dựa lưng lại vào đầu giường và nhắm mắt. “Và?”
“Và Ueda biết về Tổ chức áo đen. Hắn làm việc cho bọn chúng, dưới Rum. Hắn có thể đã bị giết để bịt đầu mối.”
“Nhưng Snake thì lại quá bất cẩn,” Kid nói, men theo suy nghĩ của Shinichi ngay lập tức.
“Ừ.” Shinichi bắt quả bóng lại. “Hắn ta bị nhìn thấy ở trạm cảnh sát, rồi lại tiếp đến phi vụ của cậu, cộng thêm với máy quan an ninh và mô tả ngoại hình Sera…”
“Hai thứ trước đây có vẻ không có mối liên hệ với nhau bây giờ đã hoàn toàn rõ ràng có móc nối. Và Snake sẽ liên quan đến trách nhiệm pháp lý.”
“Giống như Pisco,” Shinichi nói. “Gin đã bắn chết ông ta khi cảnh sát phát hiện ông ấy đã giết Nomiguchi Shigehiko tại Khách sạn thành phố Haido.” Cậu lại tâng bóng bằng đầu gối. “Tuy nhiên, trong vụ của Snake, có lẽ nguyên nhân phần nhiều là do hắn ta đã ở tình trạng tiến thoái lưỡng nan, và bọn chúng cần hy sinh một người để loại bỏ những rủi ro rò rỉ thông tin cần thiết. Trong trường hợp đó, trận nã súng tàn bạo ở phi vụ của cậu thay vì lấy đi viên ngọc mà cậu đã đánh cắp có thể là nỗ lực trả thù cuối cùng."
“Tại sao những kẻ xấu luôn nghĩ rằng họ có quyền trả thù khi mục tiêu bị cản trở?” Kid hỏi trong tiếng trầm thấp, và sau đó anh lắc đầu, những lọn tóc lộn xộn rơi xuống trán và chạm vào mắt. “Còn có một thứ khiến tôi rất quan tâm.”
“Chuyện gì?” Quả bóng bay qua vai Shinichi và rơi xuống đằng sau, tiếp đến được cậu dùng gót chân để hất nó lên lại trong lúc Kid lơ đãng nhìn về vết thương trên bụng mình.
“Làm cách nào mà bọn chúng biết được tên tội phạm sẽ được đưa tới và rời đi khỏi trụ sở cảnh sát, và khi nào; trừ khi có ai đó trong lực lượng cảnh sát hoặc người cai ngục đã tiết lộ thông tin đó ra ngoài.”
Shinichi đón hụt quả banh và nó lăn trên sàn trước mặt cậu. “Đó cũng là thắc mắc của tôi. Tôi đã nói chuyện với thiếu úy Sato và tôi chắc là mọi người đang cảnh giác rất cao.”
“Từ kinh nghiệm cá nhân, tôi biết hoàn toàn không thể hack trụ sở cảnh sát nhờ vào bộ phận quét định kỳ. Để lấy được thông tin từ một ai đó, tôi đã phải cài máy theo dõi vào người họ, nhưng khi quay về trụ sở cảnh sát để báo cáo tình hình, chúng sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Cậu cũng không biết cho tới khi cậu đi tới trạm cảnh sát phải không?”
“Không,” Shinichi trả lời. “Tôi chỉ biết mọi thứ đều rất im lặng.”
“Theo như tôi biết thì cậu đã bị phát hiện ở đâu đó, và cho đến khi nó được…”
“Tôi không có ý định lôi cảnh sát vào chuyện Tổ chức Áo đen,” cậu để quả bóng lăn tự do. “Nó quá nguy hiểm. Tôi không muốn bất kỳ ai trong số họ gặp chuyện không may.”
“Nguy hiểm đối với họ, nhưng đối với cậu lại chẳng hề gì sao?” Kid nhếch miệng. “Chà chà, thám tử nhí của tôi ơi, cậu thật sự rất thánh thiện.”
“Cách cậu nói chuyện giống y như Haibara vậy,” Shinichi lầm bầm, tiếp đó cậu thả người xuống giường bên cạnh Kid, chôn mặt vào trong gối… và la hét, âm thanh bị bóp nghẹt bởi lớp lông và bông.
“Tôi đoán cô ấy cũng không phải là cô nhóc bình thường.”
“Tôi không có quyền nói về điều đó,” giọng nói Shinichi nghe không rõ ràng qua lớp gối.
“Thực sự thì đó là câu trả lời rồi.” Anh thở dài. “Vậy những gì mà chúng ta biết được là Snake, người đã giết bố tôi, sẽ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của người đàn ông nhìn chính xác giống như nghi phạm trong vụ án mạng Scarlett Shimamoto, và cũng có thể là Takizawa Morisuke. Cả Shimamoto và Takizawa đều có một viên đá quý đã bị đánh cắp, và cả hai vụ đều tìm thấy những món đồ hay ký hiệu nhằm mục đích gọi tôi phải xuất hiện. Và…”
“Và Ueda có mối liên hệ với Tổ chức áo đen, trong khi Snake lại liên quan tới tổ chức đã truy đuổi Kaito Kid hơn mười năm về trước.” Shinichi quay đầu và nhìn về phía Kid. “Tôi không nghĩ chúng ta còn có thể phớt lờ mối quan hệ rõ ràng này nữa.”
Ngoài ra, Shinichi còn nghĩ tới một việc, đó mới chính là nỗi sợ hãi thật sự vẫn không ngừng đe dọa cậu, những tên áo đen đó đã biết cậu là ai, và cậu trông như thế nào, nhưng không có cách nào mà hai người có thể nói ra được trong bầu không khí vốn đã nặng trĩu này. Bởi vì Kid cũng biết nỗi sợ hãi khi bị người khác lột mặt nạ là như thế nào.
“Cậu nói đúng, chúng ta không thể nào nữa rồi.”
“Có một mối liên kết nào đó giữa những người truy đuổi cậu và những người truy đuổi tôi, mặc cho chúng có thật sự đều là thuộc về Tổ chức áo đen hay không… Mà chúng ta bắt buộc phải tìm ra điều đó.” Shinichi co đầu gối lên trước ngực, khẽ tựa trán vào chúng. Bên trong cậu đang không ngừng gào thét, có lẽ cậu nên uống viên thuốc nhỏ màu lam mà Haibara đã đưa cho mình. Nhưng mà chúng vẫn còn nằm trong balo cậu ở Văn phòng thám tử Mori, vậy nên cậu cần phải mang nó ra ngoài.
Tiếng thở dài ngao ngán của Kid khiến cậu phải ngước lên nhìn anh. “Vậy đầu mối duy nhất của chúng ta hiện giờ là Claude Arbogast và tên tội phạm vẫn chưa bị bắt giữ có khuôn mặt của Louis Maison Rouge.”
“Không nhiều, nhưng chúng ta nên nỗ lực đi tìm ông Arbogast hoặc bất kỳ ai đang chịu trách nhiệm cho thùng thư P.O. của ông ta, và tìm hiểu xem liệu giao dịch của ông ta và Takizawa có mối liên kết nào tới cuộc gặp mặt thường xuyên của Shimamoto và Takizawa hay không, đặc biệt tôi nghi ngờ những viên đá quý chính là mấu chốt.”
“Ý cậu nói là chúng ta phải đi Pháp, đúng không thám tử nhí?”
“Nếu bắt buộc phải vậy… Hiểu không, đó là lý do tôi giữ cho cậu sống sót và không còng tay cậu lại.”
“Để dùng tiếng Pháp,” Kid nhẹ nhàng nói. “Tôi nhớ mà.” Tiếp đó anh nhắm mắt và chà xát gương mặt, cơ thể chìm trong sự mệt mỏi. “Vì vài lý do mà tôi nghĩ tôi sẽ cảm thấy tốt hơn.”
“Về chuyện gì?” Shinichi thuận theo việc thay đổi chủ đề. Cậu cần phải đứng dậy thay quần áo, tiếp đó đi tới trụ sở cảnh sát và điều tra hiện trường vụ án. “Cậu vừa mới bị bắn. Tôi nghĩ việc đi loanh quanh với cái cơ thể tàn tật đó thì…” Cậu dừng lại khi đột nhiên nhận ra sự mất mát trên gương mặt Kid. Cậu vươn tay và giật mạnh ống tay áo anh. “Kid?”
“Snake chết rồi. Tất nhiên là tôi luôn mong muốn hắn ta bị tống vào tù, nhưng… kể cả lúc này, khi hắn đã chết rồi. Tôi vẫn không cảm thấy tốt hơn. Tôi đã nghĩ mình sẽ khác.”
“Đó là lý do vì sao mà công lý rất quan trọng, nhưng nó lại không thể mang người chết sống trở lại.” Shinichi trả lời, “Vì sự thật là họ đã chết.”
“Ừ,” Kid ngước mặt và nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Tôi đoán cậu nói đúng.” Dù vậy, anh khẽ khàng quấn lấy những ngón tay của Shinichi. “Vì vậy, thám tử, chúng ta phải mau chóng bắt được tên sát nhân đó và tiêu diệt tổ chức của cậu trước khi có càng nhiều người phải đi tới nơi mà bọn họ không thể quay lại.”
“Tên ngốc,” Shinichi liếc nhìn khóe miệng Kid khẽ co giật, đan xen với nỗi buồn trong đôi mắt xanh kỳ lạ chính là nét sống động, tươi sáng và rực cháy. “Đó đã là kế hoạch của bao lâu nay rồi.”
***
Shinichi để Kid ngủ lại trong căn phòng ngủ hồi nhỏ của bản thân rồi tiếp đó mới ghé qua nhà của bác tiến sĩ. Mới chín giờ sáng nên Ran sẽ không bắt buộc cậu phải về nhà trong vài giờ tới. Nếu cần, cậu chỉ việc gọi điện và báo với cô ấy mình sẽ đi chơi với bạn, mặc dù cô ấy sẽ càu nhàu vì chuyện đó bởi vì cậu đã không có cách nào che giấu tình trạng ốm yếu của mình trước mặt Ran. Cũng có thể bởi vì nỗi lo lắng nếu như cậu ở ngoài tầm mắt cô ấy quá lâu, cậu sẽ biến mất, vì dù gì nó cũng đã từng là sự thật.
“Trông cậu tệ thật đấy Kudo,” Khi cậu treo áo khoác mình lên cánh cửa, Haibara trầm ngâm quan sát cậu rồi bất ngờ lên tiếng.
“Theo tôi hiểu thì là vẫn quyến rũ như bình thường?”
“Cậu đã sắp xếp an toàn cho Kid rồi chứ?”
“Ừ… Cậu có thấy tin tức sáng hôm nay?”
“Có.” Cô trả lời. “Tôi đoán cậu biết điều gì đó mà bản tin không nói tới?”
“Người đàn ông đó - Hắn ta chính là kẻ đã giết chết tên tội phạm.” Shinichi chà xát phần gáy của mình, và không hiểu tại sao, cậu đột nhiên nghĩ tới cái cách mà những ngón tay khéo léo của Kid cũng chà xát ở vị trí này, và hiếm khi không khiến cậu đỏ mặt mỗi lần nhớ tới cái chạm đó.
Ánh mắt của Haibara trở nên sắc bén. “Oh?” Cô trầm tư chống cằm. “Vậy hắn là một người trong số những con quạ. Bọn chúng giết hắn để bịt đầu mối hay gì?”
“Người đàn ông đó cũng là kẻ đã giết chết Kaito Kid đầu tiên, mười năm về trước, trong khi đang tìm kiếm tung tích của một viên đá gọi là Pandora.”
“Vậy Kid…”
“Cậu ta thực hiện những vụ trộm bởi vì cậu ta đang cố tìm thấy nó trước Snake. Chỉ là bây giờ, chúng ta đã khá chắc chắn về việc Snake có mối liên can nào đó với bọn chúng.”
“Đồng nghĩa với việc Kid là đồng minh mà không phải là đối thủ?” Haibara vòng tay. “Mà cũng đúng, chúng ta nên dự đoán trước được điều đó, phải không? Hay là anh ta chỉ đáng tin ở một vài chỗ, và ở những chuyện liên quan đến cậu?” Cô hất tóc. “Chà, tôi đã thắc mắc tại sao chúng ta lại đột nhiên phải chứa chấp người bị thương đó khỏi ánh mắt của cảnh sát, nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu, bởi vì nếu như danh tính của anh ta bị tiết lộ thì cái chết rõ ràng sẽ ụp tới anh ta.”
“Chính xác. Tôi cảm thấy chúng ta đang rất gần tới đầu mối tiếp theo, do đó tôi không thể bỏ mọi chuyện qua một bên mà không quan tâm đến nó, Haibara. Đặc biệt là khi người đó sẽ bị hại nếu tôi làm như vậy.” Ánh mắt cứng rắn của cậu nhìn về phía cô. “Chúng ta sẽ làm mọi chuyện để ngăn chặn kẻ sát nhân này, và khiến cho càng nhiều người trong tổ chức áo đen phải ngã xuống.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments