Phần 3: Để giết một con rắn, cần phải cắt đi cái đầu của nó
Tiếng nhạc chuông điện thoại chói tai của Conan kéo Shinichi ra khỏi sự thoải mái của giấc ngủ. Cảm giác ấm áp và êm ái của chiếc giường là thứ mà hiện tại cậu không dám mơ tưởng tới, bởi vì cơ thể đã dần quen với việc những ngón chân lạnh cóng mỗi khi thức dậy ở văn phòng thám tử Mori. Nhưng thứ khiến cậu ngạc nhiên hơn trong tất cả, chính là bàn tay đang chậm rãi lên xuống trên lưng mình, lòng bàn tay khẽ khàng vỗ về xuống cột sống.
Hé mở mắt, cậu thấy Kid đang nhìn mình chằm chằm, vầng trán nhăn lại đầy lo lắng trong khi bàn tay tiếp tục vuốt nhẹ lưng cậu. “Cậu gặp ác mộng,” anh nói, giọng khàn khàn và thiếu ngủ. Shinichi cảm giác như cơ thể run rẩy trước giọng điệu đó và xúc cảm khi giọng nói đó truyền dọc xuống theo đường xương sống mình. “Cậu thở hổn hển như bị bóp nghẹn rồi còn cảm lạnh suốt cả giờ đồng hồ nữa.”
Tiếng chuông điện thoại của Shinichi đã dừng lại nhưng dòng suy nghĩ vẫn chạy ngược xuôi ồn ào trong tâm trí. Một cơn ác mộng? Cậu nhắm mắt lại lần nữa bởi vì cái nhìn quá mãnh liệt của Kid, ánh mắt đó như thể anh đang cố nhìn hết tận ruột gan cậu. Trong khoảnh khắc, hình ảnh cậu cuộn mình trong tủ đồ ở ga Kenbashi và âm thanh ngày càng lớn của Gin và Vodka lại xuất hiện. Cảm giác đầu nhẹ bẫng, nỗi sợ hãi không ngừng trào lên, và không khí không đủ để hô hấp.
“Thám tử?”
“Tôi luôn bị cảm mỗi khi thức dậy, mà đó cũng chẳng phải là cơn ác mộng.” Cậu nói trong giọng điệu ngắt quãng. “Là một ký ức.”
“Ký ức về lần không có cách nào hô hấp?” Bàn tay của Kid dừng lại trên bả vai cậu. “Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim cậu.” Âm thanh nuốt xuống trong khoảng trời im lặng buổi sáng có thể nghe thấy rõ ràng. “Cũng không bình thường chút nào khi mỗi ngày đều thức dậy với căn bệnh cảm cả.”
“Người đàn ông đã làm điều đó với tôi…” Cậu vốn dĩ không cần giải thích bất cứ điều gì về việc đó, nhưng thậm chí cả khi đã nhắm mắt lại, Shinichi vẫn có thể cảm nhận được Kid đang quan sát rất kỹ lưỡng phiên bản trẻ con của bản thân mình. “Hắn ta đã suýt bắt được tôi. Nhiều hơn một lần. Nhưng hắn ta không biết tôi biến thành thế này, hắn nghĩ rằng Kudo Shinichi đã chết.”
Sự mệt mỏi trào dâng trong từng câu chữ, Shinichi khẽ liếm môi. “Tôi đã cố lừa đồng bọn của hắn để lấy dấu vân tay từ một cái đĩa, và hắn ta đã nhận ra điều đó. Tôi đã phải trốn trong tủ đựng đồ ở một nhà ga khi hắn ta bắt đầu kiểm tra từng hàng một với khẩu súng trên tay. Cảm giác sợ hãi khiến tôi cố chấp hô hấp, cũng như không có đủ oxy, lượng không khí nhanh chóng sụt giảm. Không chỉ vậy, hắn còn cẩn thận mở từng cái tủ một, và khi hắn chuẩn bị mở cái tủ mà tôi đang trốn, người đó đã nói ‘Rốt cuộc là ta đang nghĩ gì thế này? Một người lớn thì không thể trốn vào những nơi như thế này được.’ Cuối cùng hắn và đồng bọn cũng rời đi, đồng thời tôi cùng ngất lịm ở bên trong, lúc tôi tỉnh dậy thì đã là giữa buổi sáng.”
Kid ậm ừ, ngón tay khẽ mát xa trên da cổ của Shinichi. Có hơi đau, nhưng nó làm giảm đáng kể từng thớ cơ căng chặt trên cơ thể. Đầu cậu vẫn còn choáng, cơn buồn ngủ khiến cậu khó chịu.
“Mà có lẽ thật sự là cơn ác mộng,” sau một khoảng im lặng, Shinichi lầm bầm. “Bởi vì tôi luôn tưởng tượng tới giây phút Gin mở cánh cửa và thấy tôi, nhận ra tôi.”
Cậu mở to đôi mắt mình để nhìn Kid, hàng chân mày kia vẫn nhíu lại. Shinichi lười biếng vươn ngón tay lên và tỉ mỉ làm phẳng chúng.
“Gần đây tôi thường gặp lại tình trạng này, và tôi nghĩ nó khiến tôi nghĩ lại tới những ký ức đó. Khi kết hợp với sự thật rằng tôi biết một trong số chúng đã được một người phụ nữ vô danh đưa cho bức ảnh của Edogawa gần đây… Cảnh tượng đó có thể trở thành sự thật, lần kế tiếp khi tôi nhìn thấy gương mặt của Gin là lúc hắn đang chĩa súng vào đầu tôi.” Cổ họng cậu nghẹn lại, bởi cơn đau đầu đang nhanh chóng dâng trào lên.
Khi Kid vừa định nói gì đó, điện thoại của Conan lại reo lên một lần nữa.
"Lần thứ ba,” Kid lên tiếng, bỏ qua thứ mà anh dự định nói. “Có lẽ có người nào đó thật sự cần gặp cậu.” Tay anh rời đi, và giống như một cơn bão không báo trước, Shinichi đột nhiên nhận ra căn phòng này thật lạnh lẽo khi không có hơi ấm từ người anh.
Ngồi dậy và trườn người ra mép giường để nhảy xuống sàn nhà, Shinichi rùng mình trước cái lạnh xuyên thấu vào lòng bàn chân. Bấu các đầu ngón tay vào thành bàn cạnh giường để giữ vững bản thân, và kiềm chế ý muốn chạy vào phòng tắm để trút bỏ những thứ không tồn tại trong dạ dày. Cậu không thể làm điều đó, không thể trước mặt Kid, cũng không thể trước mặt ai.
Rút điện thoại khỏi dây sạc. Nhìn thấy dòng chữ hiển thị người gọi đến, Shinichi cào tóc. “Oi, oi, Hattori, cậu rốt cuộc muốn gì đây?”
“Nè sao không nghe điện thoại hả?” Heiji hét lên.
Cậu đưa điện thoại xa khỏi tai và nhăn mặt. “Tối qua tôi ngủ hơi muộn.”
“Kudo, cậu có đang ở cạnh tivi không?” Giọng Heiji nghe có vẻ giục giã, nên sự khó chịu trên người Shinichi chậm rãi tan biến.
“Ờ?”
“Mau mở kênh tin tức.”
Trong lúc Kid cẩn thận giữ chặt băng để ngồi dậy, tiếp đó là thở hổn hển bởi vì cơn đau cuồn cuộn kéo đến. Shinichi bật chiếc tivi nhỏ đối diện giường lên, chuyển qua kênh số 4, nơi mà Đài truyền hình quốc gia đang phát sóng bản tin mới nhất.
Phát hiện thi thể ngay trước trạm cảnh sát!
“Hattori, bản tin được phát lần đầu vào lúc nào?”
“Khoảng bảy giờ sáng, tôi dậy sớm để luyện tập kendo với mẹ nhưng xem ra chuyện này thú vị hơn nhiều.”
“Cái đầu bị chặt được tìm thấy trước trạm cảnh sát vào giờ thay ca, khoảng năm giờ sáng bởi một nhóm sĩ quan trẻ, cùng với một tờ giấy ghi chú có nội dung ‘vứt vào thùng rác’,” phóng viên nói. “Cảnh sát vẫn đang tìm kiếm thi thể của người đàn ông và hy vọng bất kỳ người nào có thông tin về nơi ở và danh tính của nạn nhân hay kẻ giết người có thể đến để trình bày.”
Tiếp đó một tràn số điện thoại được cô nàng phóng viên đọc ra, cuối cùng khi gương mặt của cô được thay thế bởi ảnh phác họa, tiếng hít ngược của cả Shinichi và Kid đồng thời vang lên.
“Này, Kid,” Shinichi che lại ống nghe điện thoại, khẽ khàng lên tiếng trong lúc bản tin tiếp tục gắn hình của bức ảnh và giọng của phóng viên phổ biến chi tiết của vụ án, “đó là người đàn ông đã bắn cậu vào tối hôm qua.”
“Đó là Snake,” anh khó khăn nói, ánh mắt dính chặt vào màn hình. “Hắn ta… đã giết chết bố tôi. Đó là người đàn ông từ tổ chức mà tôi nói với cậu đang tìm kiếm Pandora.”
“Kudo!” Tiếng Heiji vang lên. “Ai đang ở cùng với cậu vậy?”
“Ah, làm gì có ai đâu,” Shinichi nhanh chóng bỏ tay ra khỏi ống nghe. “Còn chuyện gì nữa không?”
“Tôi đã gọi cho Pop để tìm xem còn có bí mật nào chưa được công bố hay không, nhưng nhìn theo hướng nào đi nữa, cái chết khủng khiếp như này khả năng rất cao liên quan tới đám người mặc áo đen của cậu đấy”. Heiji khịt mũi. “Anh ta bảo tôi nên bỏ qua các vụ án ở Tokyo, nhưng tôi đã tìm cách để lấy được thông tin từ bác Otaki, ông ấy bảo rằng đã xác nhận được anh chàng bị chặt đầu chính là nghi phạm đã giết người ở trụ sở cảnh sát vào ngày hôm qua. Người bị giết tên là Ueda, một tay buôn vũ khí.”
“Cảm ơn Hattori, thông tin này rất đáng giá đấy. Nhưng tôi có chuyện phải đi rồi.”
“Cậu đang cố gắng gạt bỏ người bạn tốt nhất của mình để đi làm việc với một người có giọng nói nào đó mà tôi không nhận ra? Đừng làm tôi bực bội nha Kudo... cậu đang theo đuôi thứ gì đó phải không?”
Shinichi nhắm mắt khó chịu, cảm giác cơn đau đầu đang dâng lên. “Này, Hattori, tôi sẽ gọi lại cho cậu được không? Tôi sẽ đi xuống trạm cảnh sát để xem có thể tìm hiểu thêm thứ gì hay không?”
“Kudo!”
Cắt ngang điện thoại của Heiji, Shinichi vứt điện thoại xuống sàn và nhìn về phía Kid. Ánh mắt của anh vẫn chưa rời khỏi tivi, gương mặt thì trắng bệch. “Hắn ta… Snake chết rồi sao?”
“Bị chặt đầu và bị vứt như một món rác phẩm, hết rồi.” Cậu bắt chéo chân và chống cằm. “Tôi chỉ có thắc mắc, lý do tại sao hắn bị giết chết, và bị giết chết bởi ai?”
Tầm mắt của Kid dần rõ ràng, và cậu nhìn thấy nét gian xảo dần xuất hiện lại trong đôi mắt sáng của anh. “Tôi cũng vậy. Đây không phải là lần đầu tiên hắn ra tay thất bại. Là giọt nước tràn ly sao?”
“Hắn ta cũng là người đàn ông đã đâm chết một tội phạm ở trụ sở cảnh sát khi anh ta đang bị áp giải trở lại nhà tù.” Shinichi giải thích. “Ueda Junichiro. Tôi chưa từng kể với cậu, nhưng người đàn ông đó, người đã bị hắn ta giết… anh ta được thả ra khỏi trại giam để trả lời một vài câu hỏi, bởi vì anh ta giống y như đúc với bức phác họa Louis Red House mà bà Kanami đã làm việc với nhân viên cảnh sát để cho ra. Điều đặc biệt là anh ta không thể nào tiến hành được vụ án mạng bởi vì lúc đó anh ta đang ở trong tù. Nhưng cảnh sát Takagi nghĩ rằng anh ta có một người anh em hoặc ai đó tương tự vậy bởi vì anh ta đã được nhận nuôi. Mặc dù gần như không thể xảy ra, nhưng chính tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nhận thấy sự giống nhau với Louis Maison Rouge.”
Cậu hất tóc mái ra khỏi mặt, khẽ híp mắt và nhìn về bức tường trống đằng sau Kid, bộ não cậu không ngừng vẽ lên những lý thuyết và ý tưởng. “Nhưng hình thể của anh ta không đúng. Gương mặt đó không phù hợp với khung xương của anh ta. Khi tôi nhìn vào thi thể, tôi tìm thấy mấy vết sẹo do phẫu thuật thẩm mỹ. Xem ra bọn họ đã làm một vài việc để khiến cho anh ta giống Louis Maison Rouge. Và…”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments