Chỉ khoảng hai mươi phút cho tới khi mọi người ngồi trên xe. Jii lái một chiếc Vanden Plas Princess 1965 với hàng ghế sau thoải mái và lớp bọc ghế nguyên bản. Trong lúc lái xe, ông có chút thích thú khi Shinichi liên tục hỏi ông về động cơ và lớp kính trên bảng điều khiển.
Nhưng khi chiếc xe dần ổn định trên đường cao tốc, Shinichi lại tựa mình vào chỗ ngồi thoải mái bên cạnh Kid. Lúc này toàn thân Kid đã khử sạch hết mùi máu, cuộn tròn người và khi thấy Shinichi ngồi lại gần, anh lập tức tựa vào cậu, áp má mình vào mái tóc của Shinichi giống như cách mà anh đã làm ở khu vườn trước đó.
“Cậu thích xe sao thám tử?” Giọng anh lè nhè và mơ hồ. Xem ra vẫn còn chịu ảnh hưởng của thuốc mê. Shinichi có tham khảo thông tin trên mạng trong lúc bọn họ chờ đợi để hoàn thành xong thủ tục xuất viện của Kid về vết thương do đạn bắn. Trên mạng nói vết thương như vậy có thể khiến cho ai đó không thể đứng vững trong ba ngày. Họ không có nhiều thời gian như thế. Kid bắt buộc phải đứng vững trên đôi chân của mình trong vòng hai mươi tư giờ hơn, đồng thời sẵn sàng đối phó với những việc xảy ra xung quanh.
“Xe cổ điển thôi.” Shinichi trả lời, đặt vấn đề khiến cậu đang bận lòng sang một bên. “Mẹ của tôi cũng giống vậy. Bà lái một chiếc Jaguar E-type Series 2, để mua được nó bà đã phải trả một số tiền cắt cổ từ một nhà sưu tập người Đức, rồi lại bỏ tiền để tu bổ lại hoàn toàn… Nó được làm từ năm 1968, nhưng nhờ vào việc tu bổ nên nó vẫn chạy như hồi còn mới… Hình như cho cậu hơi nhiều thông tin rồi.”
“Tôi… không biết gì về ô tô cả,” Kid thừa nhận. “Mô tô thì còn có thể, nhưng ô tô thì chắc chắn mù mịt. Nếu rảnh, cậu có thể chỉ tôi vài thứ.”
“Oh, như vậy cậu biết cách lái mô tô.” Shinichi chỉnh lại tay áo sơ mi của anh. Thật mềm mại, mềm mại giống như tóc của người này. “Cậu còn biết lái gì nữa?”
“Nếu không nói quá, tôi có thể lái mọi thứ,” anh trả lời. “Cẩn tắc vô ưu.” Anh thở dài, và Shinichi có thể cảm nhận được mái tóc của anh dịch chuyển theo hành động đó. “Tôi chỉ sợ hãi nếu như mình rơi xuống biển thôi.”
“Cậu không thể bơi?” Tay Shinichi tiếp tục tiến đến nút áo cuối cùng trên chiếc áo sơ mi của Kid, móng tay anh khẽ chạm tới mép áo và vết máu bị lưu lại. Là máu của Kid. Cậu đã rửa tay, nhưng Shinichi vẫn chưa thay đồ. Bộ đồ hiện tại đang mặc vẫn là bộ cậu đi tới tham dự bữa tiệc của nhà Suzuki. Cũng còn vài vết máu sót lại trên áo sơ mi của cậu. Xem ra cậu cần phải xử lý thứ này cùng với áo khoác trước khi gặp lại Ran. “Khá bất ngờ đấy.”
“Tôi có thể,” anh nói, “nhưng ở đó có một vài… thứ mà tôi không thích.” Cánh tay tựa vào bên người Shinichi thật ấm áp.
“Vậy những gì mà chúng tôi cần làm để bảo vệ một viên đá là chỉ cần thả nó vào đáy biển với một vài con mực khổng lồ xung quanh?” Cậu bật cười. “Cuối cùng thì Kaito Kid cũng bị đánh bại!”
Tiếng động cơ của chiếc xe chạy băng băng trên con đường lấp đầy không khí im lặng, nhưng nó vẫn khiến cho tiếng thở dài của Kid được nghe rõ.
“Này, thám tử,” anh thì thầm, “cậu đã cứu tôi.”
“Cậu đã từng cứu tôi trước đây.” Shinichi nắm chặt vạt áo của sơ mi lại gần nhau. “Không có gì phải lo lắng khi tôi trả lại món nợ này.”
“Thật buồn cười,” mỗi câu chữ của Kid đều khiến cho da đầu cậu nóng lên. “Khi lần đầu tiên cậu nói với tôi về việc cậu sẽ bảo vệ tôi, tôi nghĩ thật kỳ lạ khi tôi cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm.” Anh dừng lại, tiếp đó bàn tay khẽ khàng tiến tới và bao bọc cơ thể nhỏ bé của Shinichi. Một cảm giác đụng chạm lạ lẫm, Shinichi có thể nhận thấy nó không mang theo bất kỳ mục đích nào cả. Kid không nắm lấy tay cậu hay bất cứ điều gì tương tự. Anh… chỉ ở đó. “Tôi cũng sẽ bảo vệ cậu. Bằng cách đó, chúng ta sẽ đều sẽ có người bảo vệ sau lưng chúng ta khỏi những kẻ mật danh trong bóng tối.”
Kid có mùi giống ở bệnh viện, thứ thuốc sát trùng đặc trưng cùng với xà phòng trong phòng vệ sinh, nhưng, không hiểu sao, cảm xúc mà anh mang lại cho cậu vẫn rất thoải mái. Trong gió lạnh ở trên mái nhà, một chiếc áo choàng như này vẫn mang rất nhiều hơi ấm cho một con người.
***
Khi ông Jii thả họ xuống ở căn biệt thự vào lúc năm giờ sáng, Subaru đã ở trong phòng bếp và đang đọc thứ gì đó trên laptop của anh. Đôi lông mày đồng thời nhấc lên khi anh thấy Shinichi bước vào cùng với Kid, nhưng lúc này thay vì giống tên trộm nổi tiếng khắp Nhật Bản, Kid giống một chàng trai bình thường hơn, mặc dù có chút ốm yếu, vậy nên khi cậu giải thích “chúng em gặp một vài trường hợp khẩn cấp,” anh thậm chí còn không chớp mắt.
“Không phải giờ này có hơi trễ để thức giấc so với một đứa trẻ tám tuổi sao?”
“Là trường hợp khẩn cấp,” Shinichi lặp lại, sau đó tự nhiên bước vào khoảng tối, thầm hy vọng anh ta sẽ không nhìn thấy vết máu trên cơ thể mình.
“Vậy đó là lý do vì sao Haibara lúc nãy tới đây? Mà cô bé đã dọn dẹp căn phòng của Kudo Shinichi rồi đấy.”
Anh trông có vẻ không hiếu kỳ, nhưng Shinichi nhận thức rõ ràng, qua cách nói chuyện đó, anh đang hỏi về tình trạng của cậu. Để đề phòng trường hợp, trước mặt những người khác, Subaru sẽ không hỏi những câu hỏi không nên hỏi. Nhưng như thế này lại phù hợp với cả hai người bọn họ, bởi vì cả hai đều có những bí mật cần phải che giấu.
“Cảm ơn vì đã báo cho em, anh Subaru!” Shinichi mỉm cười gượng gạo, ngụ ý đáp lời. “Em có đề cập trước đó về việc tụi em sẽ ngủ ở đây bởi vì anh Shinichi có nhờ em tìm một vài thứ trong phòng đọc sách.”
“Anh hiểu rồi, rõ ràng cậu ấy đã cho em mật khẩu vào nhà, với lại đây là nhà của cậu ấy mà.” Anh mỉm cười chỉnh lại kính mắt. “Mà ngày mai anh cần phải đi ra ngoài, có lẽ hết ngày đấy, anh có dự án cần làm ở trường học, nên không cần bận tâm tới anh đâu.” Anh vẫy tay sau đó quay lại về chỗ laptop của mình.
Động tác buông tha rõ ràng cuối cùng cũng cho phép cậu đặt sự tập trung lên Kid, người có vẻ chuẩn bị gục xuống lần thứ hai.
“Đừng có ngất cho tới khi chúng ta lên lầu đấy,” cậu nói với anh. Kid gật đầu và đi theo Shinichi đến cầu thang, anh nắm chặt lang cang đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch lên, ít nhất như vậy nó giúp Kid tiếp tục đứng vững. “Đó là Okiya Subaru,” khi cả hai người đã lên lầu, cậu nhỏ giọng. “Bề ngoài là một sinh viên tốt nghiệp ngành kỹ thuật có căn hộ đã bị thiêu rụi trong vụ án cách đây một thời gian.” Shinichi cắn môi. “Có một vài điều đằng sau nó, và… tất nhiên tôi biết là gì, nhưng cậu không biết vẫn tốt hơn. Anh ấy sống ở đây cũng giống như cậu vậy, nên không cần phải lo lắng về người đó, cho dù anh ấy có xác minh thân phận của cậu. Nhưng mà để nhắc nhở thì anh Subaru chắc chắn sẽ làm điều đó. Chỉ là anh ấy sẽ không nói gì đâu. Đó là cách mà chúng tôi hợp tác.”
“Cuộc đời cậu là một chuỗi hợp tác trong âm thầm à?” Kid hỏi, bằng một giọng lo lắng và yếu ớt. Shinichi chỉ mỉm cười khi cậu vươn tay để đỡ lấy anh.
“Không phải lúc nào cũng là bí mật.”
Rõ ràng là căn phòng của cậu đã được dọn dẹp, và có một bộ chăn ga mới ở trên giường. Shinichi cắm cả hai chiếc điện thoại đồng mẫu của mình vào cục sạc dự phòng mà cậu để lại ở đây. Hành động đó đã thu hút cái nhìn tò mò của Kid cho đến khi cậu đóng ngăn tủ lại. “Nằm xuống đi,” cậu yêu cầu, và nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Kid, khẽ khàng nghiêng người mà không bận tâm đến quần áo của mình nằm trên giường. “Tôi đi tắm đã, tôi sẽ quay lại ngay thôi.”
Sau khi đã rửa trôi sạch lớp máu, mồ hôi và cả sự mệt nhọc sắp sửa quật ngã cậu, Shinichi quay lại. Nhìn về phía Kid, người đã hoàn toàn ngủ say, nằm trên giường với lớp áo sơ mi được vén lộ lên miếng băng trắng sạch có vài điểm đỏ trên đó. Gương mặt kia thả lỏng và đôi lông mi khẽ run rẩy trong từng nhịp thở. Anh trông rất trẻ. Tất nhiên không trẻ như Shinichi hiện tại, nhưng trên gương mặt đó lại có sự ngọt ngào mà Shinichi chưa từng có trước đây.
Mặc bộ đồ ngủ khi nhỏ của mình, Shinichi cầm lấy chiếc kính mắt một tròng từ cái áo khoác nhăn nhúm của cậu trước khi đặt đống đồ dính máu của mình vào lại trong tủ quần áo. Tiếp đó cậu leo lên giường, nằm bên cạnh Kid, thật gần để cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng của người này nhưng lại vừa đủ xa để không chạm vào nhau. Bằng hai tay, Shinichi giơ lên chiếc kính mắt ấy trước mặt mình.
“Kuroba Kaito,” trong căn phòng tĩnh lặng bóng đêm, cậu khẽ phát âm lên cái tên bằng chính tông giọng của mình, và âm thanh đáp trả duy nhất chính là hơi thở đều đều của Kid. ‘Kaito’ không phù hợp với những hành động chắc chắn và tính toán kỹ lưỡng hay là cái nhếch miệng sắc bén kia, không giống ‘Kid’. Shinichi kéo ngăn tủ ra và đặt chiếc kính vào đó, bên cạnh chiếc kính mắt bình thường của mình, tiếp đó đóng nó lại và nhắm mắt trong cái ánh sáng của bình minh đang dần nhú lộ nơi chân trời.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
コメント