Những gì tiếp theo mà Shinichi có thể làm chỉ là chờ đợi. Chờ đợi một mình cùng với những suy nghĩ vẩn vơ của bản thân, khi mà cuối cùng sức lực giúp cho cậu vẫn còn hoạt động tới giờ phút này bắt đầu tan biến, Shinichi bị ép buộc phải đối mặt với hành động của chính mình vào tối ngày hôm nay. Sẽ không công bằng nếu nói rằng cậu hối hận khi làm những việc này. Cậu không hề. Đây là việc đúng đắn mà cậu cần làm, đối với việc bảo vệ Kid như thế này, đối với việc giữ anh khỏi những tên sát thủ vô lương tâm và cảnh sát, đặc biệt là khi nếu như Kid bị bắt vào lúc này, nó chỉ khiến cậu rơi vào tay của người nào đó đang đuổi theo với mục đích truy sát cậu.
Có lẽ cậu đã không tưởng rằng mình muốn… mình cần giúp đỡ Kid nhiều như thế này. Rõ ràng vẫn còn bằng chứng ở hiện trường, và với Sera ở đó, không ai có thể ngăn cản Shinichi đi thám thính bọn chúng. Cậu có thể không bắt được tên bắn súng, chắc chắn không có khả năng khi cơ thể yếu đuối này chỉ cần chạy đường dài đã có thể khiến cậu bất tỉnh, nhưng chắc chắn cậu sẽ giúp ích được việc gì đó. Shinichi không bao giờ vô dụng khi có một vụ án diễn ra.
Nếu như cậu đã cân đo tính hữu ích đó với việc giúp đỡ Kid, và nhận ra rằng anh quan trọng hơn trên cán cân đó thì mọi chuyện đã khác. Điều mà thật sự xảy ra, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, là Shinichi muốn đi theo sau người này đến nỗi cậu đã làm theo nhịp đập của con tim trước khi kịp phân tích hoàn chỉnh mọi thứ trong đầu.
Khoảng hai giờ sáng, Haibara gọi điện tới cho cậu, đánh tan đi màn đêm yên tĩnh.
“Chúng tôi đã an toàn đi về nhà,” cô nói. “Chúng tôi đã đi đốt cái chăn, nhưng còn bộ đồ của anh ta và the Concubine Heart đã được cất trong một cái bọc nhựa đen và đặt an toàn trong phòng thí nghiệm. Sẽ không ai có thể tìm ra nó cho tới khi anh ta tự mình tới lấy nó đi.”
“Rất tốt,” Shinichi ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh dương rộng quá cỡ, co đầu gối lại để cậu có thể dựa vào lưng ghế. Cậu cảm thấy mình thật bé nhỏ trong cái nhộn nhịp lạ lẫm và bận rộn cho tới tận giờ này của bệnh viện. Shinichi hoàn toàn có thể cảm nhận được những ánh mắt hiếu kỳ của bác sĩ và bệnh nhân khi thấy cậu không ngừng nhìn vào cửa phòng phẫu thuật. “Nếu được theo kế hoạch, chúng tôi có lẽ sẽ về lại Beika vào khoảng sáu giờ.” Cậu thở dài cùng với tiếng thì thầm mệt mỏi. “Này, Haibara, chuyện cậu đang làm… tới đâu rồi? Có thông tin hữu ích nào không?”
“Chúng ta không nên nói chuyện này qua điện thoại,” Cô nhanh chóng trả lời. “Có lẽ tôi có vài thứ dành cho cậu, nhưng tôi sẽ không cảm thấy thoải mái khi đối xử với cậu như một con chuột bạch. Tôi sẽ không đánh cược ván bài này, cho dù cậu có nói rằng cậu tin tưởng tôi nhiều như thế nào.”
“Đúng vậy… Tất nhiên rồi.”
Cô tặc lưỡi. “Cố gắng đừng đụng vào quá nhiều rắc rối, Kudo. Chỉ là đề phòng trường hợp, nhưng tôi nghi ngờ chúng ta đang bị theo dõi.”
“Được rồi, được rồi,” nói rồi cậu cúp máy. Cậu có chút lo lắng cho pin điện thoại của mình. Để giết thời gian, Shinichi suy nghĩ lại một chút tình trạng của mình, tự vẽ ra một cái bản đồ ở trong đầu. Có rất nhiều sự thật mà cậu vẫn chưa tìm ra, hơn nữa Shinichi hy vọng mình sẽ không phải tiếp tục đi thu gom thêm cái xác nào.
Cậu rút điện thoại của Shinichi ra và nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Ran. Bây giờ sẽ là thời gian hoàn hảo nếu cậu gọi lại cho cô ấy. Cậu đang ở một mình, không ai làm phiền, nhưng… Khi nghĩ tới nụ cười của cô, nhớ tới khoảnh khắc cô nhặt mảnh đá cuội bé tí trên bộ đồ của Hondou, cậu lại có cảm giác mình không đủ rộng lượng để gọi cho cô.
Khi một người đàn ông có vẻ ngoài tầm sáu mươi tuổi với mái tóc xám bạc vừa chớm tới cằm và bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng bước vào, Shinichi vẫy tay thu hút sự chú ý của ông ấy. “Ông Jii, ông Jii, ở đây!” Người đàn ông tên Jii xuất hiện với đôi mắt mệt mỏi và cái cằm căng chặt vì sự căng thẳng. Ngay sau khi ông ngồi xuống bên cạnh Shinichi, đặt một cái túi lớn dưới chân mình, Shinichi thoát khỏi tông giọng trẻ con và thì thầm. “Kid sẽ không sao hết. Khi xong việc phẫu thuật, ông sẽ chở tụi cháu về lại biệt thự của Kudo Shinichi. Cậu ta có thể ở đó hết ngày chủ nhật và bắt đầu hồi phục sức khỏe. Cháu nghĩ cậu ấy chỉ lo lắng việc liệu Nakamori Aoko có đâm sầm vào người mình hay không thôi.”
Lúc đầu, ông Jii hơi chần chừ, có lẽ tại cách nói chuyện quá giống người lớn của cậu, nhưng ông gật đầu ngay sau khi lời giải thích kết thúc. “Có lẽ vậy. Cháu suy nghĩ mọi việc rất chu toàn.” Ông lầm bầm, còn Shinichi thì bật cười.
“Là công sức của một nhóm đấy ạ.” Cậu trả lời. “Mà đúng rồi, cậu ấy đang được kiểm tra dưới cái tên Kudo Shinichi, sử dụng thẻ y tế của Kudo Shinichi, và ông có mặt ở đây như là một trong những trợ lý cá nhân của Fujimine Yukiko. Cuối cùng Kudo đang phải làm việc trong một vụ án bí mật của cảnh sát. Vậy nên tất cả mọi người phải kí kết vào bản thỏa thuận bảo mật. Và mọi… err, thứ của cậu ấy đều ở Beika, được cất kỹ ở một nơi an toàn.”
“Hoàn hảo,” Jii đồng ý. “Tôi biết Fujimine Yukiko. Khi cô ấy theo học hóa trang với bố của cậu chủ, ông ấy đã rất thích cô ấy." Trước thông tin đột ngột này, Shinichi nháy mắt. “Vậy Kid ban đầu có sự cạnh tranh với Kudo Yusaku và chỉ dạy cho Fujimine Yukiko?”
“Đúng vậy. Nó…”
“Xin lỗi, có phải ông là người nhà của bệnh nhân bị súng bắn?” Một y tá, trông có vẻ trẻ hơn so với độ tuổi cuối ba mươi của cô, nhìn trái phải, sau đó thì thầm, “Kudo Shinichi?”
“Đúng vậy.” Shinichi trả lời, sau đó muộn màng nhận ra cậu cuối cùng cũng có một vết thương do súng bắn vào trên bụng trong lịch sử điều trị để phù hợp với vết sẹo trên cơ thể mình.
“Là chúng tôi,” Jii xác nhận. “Cậu ấy ổn chứ?”
“Rất tốt,” cô nói. “Viên đạn hoàn toàn trượt khỏi khoang bụng. Nó tiến vào ở một góc độ kỳ lạ và bị mắc kẹt ở một thớ cơ, vậy nên chúng tôi đã phải tiến hành một cuộc phẩu thuật, nhưng hóa ra nó trông tồi tệ hơn vẻ bề ngoài. Sau khi khâu lại chúng tôi đã phải truyền máu cho cậu ấy. Mọi người có biết việc nhóm máu cậu ấy bị ghi sai trong sổ ghi chú không? Cậu ấy nhóm máu B, không phải A; điều đó có thể gây nên một vài vấn đề tồi tệ đấy. Nhưng mà cậu ấy tỉnh rồi - Thuốc mê đáng lý phải khiến cậu ấy hôn mê lâu hơn, mà chúng tôi còn phải dùng liều lượng lớn hơn mới gây mê được cậu ấy.” Shinichi che giấu khóe miệng hơi nhếch lên. Tất nhiên là Kid đã phải luyện tập để tăng cường hệ miễn dịch chống lại những thứ đó rồi. Có khi cậu ta còn chơi đùa với đống đó để xem nó có hoạt động hiệu quả hay không. “Cậu ấy có thể đứng lên và đi lại trước khi mọi người kịp nhận ra ấy chứ. Một anh chàng may mắn. Chỉ cần một vài cm sâu vào bên trong thì thật sự đã có vấn đề lớn rồi.”
“Chúng tôi có thể vào xem cậu ấy chứ?” Jii hỏi.
“Bây giờ cảnh sát đang lấy lời khai của cậu ấy về người đàn ông đã khiến cậu ấy thành ra như vậy, sau đó thì các cậu có thể tiến vào thăm bệnh nhân.”
“Thật ra,” Jii nói một cách tự nhiên. “Chúng tôi cần giấy xuất viện cho cậu ấy. Mẹ cậu ấy cứ liên tục yêu cầu sử dụng bác sĩ riêng của mình tới kiểm tra lại cho cậu ấy.” Ông giơ tay lên như thể đang kể với cô ấy một bí mật. “Cô ấy có chút không tiện để đi tới những nơi như thế này, cô biết mà.”
Đôi mắt của cô y tá mở lớn. “Oh, vâng, tôi sẽ đi lấy chúng ngay lập tức, cùng với bản in thủ tục nữa. Mọi người có thể chờ ở trước phòng của cậu ấy tầng sáu.”
Sau khi Shinichi bị cảnh sát bắt lại để lấy lời khai (“Cháu đã rất sợ hãi, thưa mấy chú cảnh sát, cháu không nhìn thấy gì cả!”), họ đã được cho vào để thăm Kid. Lúc này trông anh không còn trắng bệch nữa cho dù quầng thâm đen dưới mắt vẫn còn rất sẫm màu.
“Không nghĩ đến là tới giờ này mà tôi vẫn còn khách tới thăm,” anh nói.
“Bởi vì cậu sẽ được trả phòng trước bình minh nên có xuất hiện một vài thứ ngoại lệ.” Ông Jii đưa chiếc túi mình mang theo cho cậu. “Đồ để thay.”
“Mấy giờ rồi?” Kid chậm rãi cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân. Bàn tay run rẩy đã tiết lộ sự thật người này vẫn còn quá yếu, cộng thêm với lượng thuốc mê còn sót lại đã khiến tốc độ của anh chậm hơn so với thường ngày. “Mà đúng rồi, thám tử, khi nãy tôi quá chóng mặt nên không kịp nói với cậu, nhưng đừng nghĩ là tôi không chú ý tới việc cậu đã cắt quần tôi.” Tiêu điểm trên mắt anh vẫn chưa hoàn toàn rõ nét.
“Đáng lý tôi nên để cậu mất máu cho đến chết,” Kid bật cười trước câu đáp lời của Shinichi, nụ cười đó yếu ớt nhưng không đến độ lụi tàn, vậy nên cậu cũng mỉm cười. “Gần bốn giờ sáng rồi. Cậu thay đồ mau đi. Chúng ta cần tận dụng từng giây từng phút.”
“Không lúc nào không phải,” anh nói, nhận lấy túi đồ từ tay ông Jii. “Cảm ơn, tôi sẽ xong nhanh thôi.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments